Một cơn đau nhói xông tới, anh ta nắm lấy cổ tay cô, giơ lên!
“A!” - Quý Tiểu Nhiễm đau đớn kêu lên, mồ hôi lạnh chảy ròng: “Đau quá, anh buông tôi ra!”
Sức lực của anh ta quá mạnh, đến mức xương cốt của cô gần như sắp gãy ra.
Trên cổ tay Quý Tiểu Nhiễm hiện ra một dòng máu trên tay Sở Hân Luật, đang từ từ chảy xuống, một màn đỏ tươi, đặc biệt lộng lẫy.
Tựa như dưới ánh trăng đen kịt, một bóng đen quỷ dị, xinh đẹp mị hoặc, làm người ta có chút sợ hãi, nhưng càng nhìn, càng khó tránh bị cám dỗ lôi đi.
Đột nhiên, anh ôm cô dậy, vẫy vẫy bàn tay bị thương trước mặt cô, nói:
“Đứng dậy, băng bó cho tôi.”
Nói xong, anh thô bạo đẩy Quý Tiểu Nhiễm ra. Loading...
Quý Tiểu Nhiễm ngã xuống thành giường, suýt rơi xuống sàn, cũng may kịp thời bám lấy tấm ga giường.
Cô quay đầu lại, trong mắt mang theo vài phần oán hận, tên đàn ông tâm thần bất định này!
Sở Hân Luật lúc này đang nhìn chằm chằm tay anh ta, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Quý Tiểu Nhiễm cầm lấy quần áo trên mặt đất mặc vào, sau đó đi tìm hộp thuốc trong phòng, cầm tới, mở hộp thuốc ra, lấy băng gạc và thuốc sát trùng bên trong ra.
Sau khi Quý Tiểu Nhiễm cầm tăm bông, thấm thuốc sát trùng lên, Sở Hân Luật sững sờ, lạnh giọng lên tiếng:
“Cầm tay lên.”
Sở Hân Luật không nói thêm, giống như đang thất thần.
Quý Tiểu Nhiễm hít sâu một hơi rồi đem tay anh ta cầm lấy, trực tiếp dùng tăm bông có thấm thuốc sát trùng, lau sạch vết máu xung quanh.
Mỗi động tác của cô đều cẩn thận từng li từng tí. Vốn dĩ cô phải cố tình làm đau anh ta để trả thù lại mới phải, nhưng cô đã không làm như thế.
Cô đối đãi vô cùng dịu dàng với bàn tay bị thương của Sở Hân Luật, giúp anh ta bôi thuốc khử trùng, còn trùm băng gạc lên.
Sau mọi việc được xử lý xong, cô định đi cất hộp thuốc về chỗ cũ.
Nhưng vừa mới đứng lên, đột nhiên cổ tay bị người kia tóm lấy, cả người rơi vào một trận trời đất quay cuồng, bị lực kéo trong tay người đàn ông kia lôi vào trong ngực.
Hộp thuốc đang cầm trong tay rơi xuống đất, mọi thứ bên trong đều rơi hết ra ngoài.
Quý Tiểu Nhiễm bị đau, ngẩng đầu lên, tức giận nói:
“Anh làm cái gì vậy? Thả ra coi!”
Bỗng nhiên, anh ta nắm lấy cằm cô, cúi đầu hôn cô.
Con mẹ nó! Lại giở chiêu này, không chán sao trời?
Quý Tiểu Nhiễm chăm chú cau mày, đưa tay chống người của anh ta, muốn đẩy ra.
Với sức mạnh cuồng tín bùng nổ, Sở Hân Luật bất ngờ lật Quý Tiểu Nhiễm lại, đè cô xuống giường.
Thân ảnh cao lớn của anh, lập tức bao lấy người cô.
Quý Tiểu Nhiễm đột nhiên cảm thấy nặng nề vô cùng, thở hổn hển, nói:
“Anh buông tôi ra!”
“Băng bó xong rồi, bắt đầu làm chuyện chính đi.” – Anh ta lạnh lùng, vươn tay ra.
Quý Tiểu Nhiễm trợn mắt, toàn thân run rẩy một trận, tự động nói:
“Chờ một chút. Cả ngày nay tôi còn chưa tắm rửa, vừa bẩn vừa mệt. Để tôi đi tắm trước được không?”
Quý Tiểu Nhiễm cũng tự mình ngửi thấy mùi lạ khắp cơ thể. Mùi mồ hôi,… cô đã bận rộn làm việc cả ngày, đều làm lấy những công việc bẩn thỉu, nặng nhọc. Tối đến còn chưa kịp tắm rửa. Vốn dĩ là muốn anh ta chán ghét cô, đừng đụng vào cô nữa. Nhưng xem ra chiêu này vô dụng rồi.
Khẩu vị của anh ta mặn thật!
Một trận im lặng kéo dài.
Cuối cùng, anh ta kéo môi lên, tựa như có ý cười, có chút xấu xa, kiêu ngạo, lại mang theo ý vị trêu chọc:
“Sao? Sợ tôi chán ghét cô à?”
Lời nói của Sở Hân Luật khiến mặt Quý Tiểu Nhiễm đột nhiên đỏ bừng lên, không biết vì tức giận hay xấu hổ.
Không, tuyệt đối không phải vì xấu hổ. Tên đàn ông này chỉ có khiến cô thấy tức giận thôi, sao lại có thẹn thùng.
Cô tự an ủi mình. Sau đó trừng mắt nhìn chằm chằm anh ta, giận dữ, nói:
“Anh đừng tự mình đa tình, tôi chỉ khinh thường bản thân này thôi.”