Hành động của anh ta không chút thương tiếc, nhưng lại ngăn Quý Tiểu Nhiễm tự làm tổn thương chính mình!
Trên cổ cô đều là máu, thoạt nhìn qua tưởng chừng như vết thương rất sâu, nhưng không hiểu sao, máu đã dừng lại, không tiếp tục chảy nữa.
Sở Hân Luật cầm nắm đấm, dòng máu theo kẽ tay anh rơi xuống, máu kia, đều là máu của Sở Hân Luật.
Trên cổ Quý Tiểu Nhiễm chỉ vỏn vẹn bị một vết xước nhẹ, mà cái nắm chặt vừa rồi của Sở Hân Luật, đã tự cắt rách tay anh ta.
Quý Tiểu Nhiễm giơ tay vuốt máu trên cổ mình, vết thương đó cũng không phải rất đau, cảm giác vết thương không sâu, nhưng sao lại có nhiều máu đến vậy?
Đột nhiên, ánh mắt của cô rơi vào nắm đấm của Sở Hân Luật, hơi kinh ngạc.
“Anh…”
Sở Hân Luật không thèm để ý đến vết thương trên tay, nhanh chân tiến lên giường, đem Quý Tiểu Nhiễm đè xuống dưới thân, lấy đôi tay đang bị thương, dùng sức bóp cằm cô.
Anh ta càng bóp chặt, vết thương lại bị rách rộng ra, máu cứ thế chảy xuống cằm Quý Tiểu Nhiễm. Trong phòng vất vưởng một mùi máu tươi của Sở Hân Luật…
Mùi máu tanh, Quý Tiểu Nhiễm suýt ngất đi.
“Quý Tiểu Nhiễm, cô muốn chết như vậy sao? Muốn cắt cổ tay tự sát, hay là muốn uống thuốc độc? Nếu như bây giờ tôi giết cô, cô chắc chắn sẽ rất vui vẻ, đúng không?”
Người đàn ông gần như nghiến chặt răng, đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô, tựa như một con sói hoang đang tìm cách xé xác cô.
Giây phút đạp cửa xông vào, nhìn thấy Quý Tiểu Nhiễm một thân nằm trên đất trước đống đổ vỡ kia, trong nháy mắt, trong thâm tâm anh ta như thể có thứ gì vừa bị vỡ nát, lại giống như bị siết chặt, rơi vào vực sâu vạn trượng. Loading...
Tóm lại, một khắc đó, cả người anh giống như bị rơi vào trời đất quay cuồng, hết thảy mọi chuyện đều không nhớ ra nổi.
Tâm tình anh ta, giống như đang bị lửa thiêu đốt, không thể cản nổi.
Quý Tiểu Nhiễm rất tức giận, nắm chặt tay Sở Hân Luật, muốn phản bác, muốn làm anh ta tức giận, muốn cùng anh ta tranh cãi, nhưng nhìn thấy máu tươi tràn ra trên tay anh ta, chảy khắp ngực áo cô, trong tâm đột nhiên run lên.
Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên không muốn chống trả nữa, nói thẳng:
“Thả tôi ra đi, tôi không có ý tự sát, anh hiểu lầm rồi.”
Lập tức tay Sở Hân Luật nới lỏng một chút.
Cảm giác lực chèn ép đã giảm đi, Quý Tiểu Nhiễm siết chặt cổ tay anh ta:
“Vì tôi tức giận, nên đã đập vỡ bình hoa đó. Vừa lúc bản thân quá mệt mỏi, nên ngã lăn ra ngủ thiếp đi. Tôi không có ý định tự sát. Anh vừa về đến đã nổi điên, tôi cũng không có cơ hội giải thích.”
Cô thề, cô chưa hề giải thích nhiều như vậy tới tên này, đây là lần đầu tiên cô không muốn anh ta hiểu lầm mình.
Điều khiến cô ngạc nhiên nhất, sở dĩ có loại cảm xúc kỳ quái đang bao lấy cô là vì cô thấy rõ sâu thẳm trong mắt người đàn ông kia, không hề có lửa giận, hay dã tính muốn xé nát cô, mà là một tia lo lắng không dễ dàng nhìn rõ.
Bỗng nhiên, hô hấp cô cứng lại.
Không, nhất định là bị ảo giác rồi, chắc chắn là vậy!
Quý Tiểu Nhiễm nhắm mắt, không thèm nhìn nữa.
Làm sao người đàn ông này có thể lo lắng cho cô? Khẳng định là cô đã nhìn lầm rồi.
Như thể một thế kỷ vừa trôi qua, bàn tay đang nắm chặt cằm của Quý Tiểu Nhiễm ngày càng lỏng lẻo, sức lực càng ngày càng giảm đi, cuối cùng buông lỏng hoàn toàn.
Đột nhiên, bên tai cô truyền đến tiếng thở dốc nặng nề, giống như hơi lửa bốc lên ngùn ngụt, anh ta thô bạo đẩy cô ngã ra giường.
Quý Tiểu Nhiễm biết anh ta muốn làm gì, trên người cô vẫn đang mặc trang phục hầu gái, thậm chí còn không có tâm trạng tắm rửa thay quần áo.
Cô có chút hoảng hốt, theo bản năng vươn tay ra, chống vào người anh ta, cau mày nói:
“Anh đừng đụng vào tôi.”
Anh ấn vào vai cô, chế nhạo nói:
“Quý Tiểu Nhiễm, đề phòng cái gì, cô cảm thấy mình là tiểu nha đầu thuần khiết, không tì vết hay sao?”
Hơi thở của Quý Tiểu Nhiễm trở nên nặng nhọc, những lời kia chính là đang sỉ nhục cô!
Nhìn thấy đôi mắt đen nhánh của người đàn ông kia, cuối cùng, Quý Tiểu Nhiễm dần dần từ bỏ việc phản bác. Hai tay buông thõng hai bên, quay đầu sang một bên, không nhìn nữa.
Giống như mọi sự chống cự đều trở nên vô nghĩa, cô đã mất hết mọi thứ, không còn một chút gì rồi.
Sở Hân Luật cười lạnh một tiếng, cưỡng ép quay mặt cô tới, ra lệnh:
“Nhìn tôi!”
Quý Tiểu Nhiễm buông lõng hai mắt, hơi nhướng lên, hai mắt đẫm lệ.
Nước mắt của cô, làm cho anh ta có chút bực bội, anh ta siết chặt khuôn mặt cô hơn.
Quý Tiểu Nhiễm đau khổ nói:
“Anh lại ép buộc tôi!”
Anh ta nhếch khóe miệng, lạnh lùng, thấp giọng nói:
“Nhìn cô xem, oan ức như vậy, thật là đáng thương ah.”
Giọng nói lạnh lùng của anh ta vang lên, khiến da đầu cô cũng trở nên tê dại. Rõ ràng bị anh ta nói những lời bình thường kia, bản thân lại cảm thấy đáng sợ.
Những lời nói bất thường thoát ra khỏi miệng anh ta, mới chính là lời bình thường,
Cô hít sâu một hơi, cuối cùng lạnh lùng mở miệng:
“Sở Hân Luật, anh là đồ biến thái.”
Anh ta giống như không hề nổi giận, ngược lại cười nhạt một tiếng, có chút khinh thường, chậm rãi cúi đầu xuống, phun ra một luồng khí cực nóng bên tai cô.
“Đừng gấp, còn có nhiều cái biến thái hơn nữa!”
Quý Tiểu Nhiễm gần như run rẩy.
Giờ phút này, cô giống như một tử tù sắp bị đưa ra pháp trường tử hình!
Loại tâm tình này, thật sự bi tráng!
Cho dù đã xảy ra vô số lần phát sinh quan hệ với người đàn ông này, nhưng cho đến bây giờ, cô vẫn luôn mâu thuẫn, bất luận thế nào cô cũng không nguyện ý tự nguyện buông bản thân.
“Quý Tiểu Nhiễm, nhìn vào mắt tôi!” - Anh ta lạnh giọng nói, như thể cô chính là nô lệ, phải phục tùng mệnh lệnh đó.
Quý Tiểu Nhiễm không tuân theo, quật cường kiên quyết quay đầu chỗ khác. Khoé mắt lướt xuống giường, đều là một mảng đỏ tươi, tất cả đều là do máu trên tay Sở Hân Luận nhuộm lên.
Bỗng nhiên trong tâm cô run lên một trận, giống như dây cung đang giương lên rồi buông ra, trong mắt lại nổi lên vài gợn sóng, không đếm được, cũng không nói rõ được.
Cô gần như nắm lấy bàn tay đầy máu của anh ta, nói:
“Anh bị thương rồi, băng bó lại đi.”
Giọng nói của cô có chút mờ nhạt, nhưng trong mắt Sở Hân Luật lại hiện một tia thú vị, cong môi lên, đùa giỡn nói:
“Thế nào? Đau lòng cho tôi sao?”
Cô lập tức kinh hoảng, cứng ngắc giải thích:
“Chỉ sợ anh mất máu nhiều quá không chịu nổi, lỡ như chết bên cạnh tôi, lúc đó sẽ xui xẻo dữ dội.”
Anh ta cười nhạo, lạnh lùng lên tiếng:
“Còn mạnh miệng!”
Bỗng, anh ta bưng lấy mặt cô, dùng ngón tay vuốt ve bờ môi cô, mị hoặc nói:
“Tôi có thể chịu được hay không, cô sẽ biết ngay thôi.”
Vừa dứt lời, Sở Hân Luật đã chứng minh.
Quý Tiểu Nhiễm cũng không muốn phản kháng nữa, cô mệt mỏi, không còn cách nào khác, yên lặng chấp nhận mọi thứ, cắn răng, nước mắt lại rơi xuống.
Mỗi lần anh ta va chạm đến, cô cũng đều sẽ khóc, oan ức, cùng phẫn nộ, tất cả các loại không cam lòng. Không có người phụ nữ nào chịu tự nguyện dâng hiến bản thân cho một người cố ép buộc mình, hết lần này đến lần khác.