“Thật xin lỗi, tôi không cố ý.” Quý Tiểu Nhiễm ngoại trừ xin lỗi cũng không còn cách nào khác.
Trần Nhược Y không buông tha cho cô, nói:
“Một câu xin lỗi là được sao? Cô có đền nổi không?”
“Vậy cô nói đi, tôi phải làm gì? Cô cứ nói đi.” Quý Tiểu Nhiễm ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cô ta.
Không chút chớp mắt, Trần Nhược Y có chút sửng sốt khi bị cô nhìn thẳng như vậy.
Cô ta kinh ngạc đứng đó, không thể tưởng tượng nối nhìn cô hầu trước mặt.
Cô hầu này, dáng vấp… lại rất xinh đẹp như vậy sao?
Tướng mạo của Trần Nhược Y cũng xem như là rất đẹp rồi, thế nhưng người phụ nữ trước mắt này, Trần Nhược Y phải thừa nhận rằng ở cô có một khí chất đặc biệt.
Loading...
Hai người phụ nữ đối diện nhau, nói đúng hơn là xem mặt đối phương!
Quý Tiểu Nhiễm nhìn thấy Trần Nhược Y đang kinh ngạc nhìn mình, có chút khó hiểu:
“Trần tiểu thư… cô sao thế?”
Cơn tức giận trong lòng Trần Nhược Y càng ngày càng tăng lên, cô đem ánh nhìn đặt lên người Sở Hân Luật, nói:
“Luật, anh mau đuổi cô ta đi! Loại người chân tay vụng về này, giữ lại có tác dụng gì chứ?”
Cô ta cũng có chút bận lòng, người hầu gái xinh đẹp đến thế, Trần Nhược Y không khỏi cảm thấy có nguy hiểm.
Trong lòng Quý Tiểu Nhiễm sôi trào, thật may là cô đã ngã đè lên đám hoa kia, để bị người phụ nữ này quậy lên một trận. Như vậy Sở Hân Luật kia sẽ đem cô đuổi đi.
Quý Tiểu Nhiễm đang chờ đợi, Sở Hân Luật bảo mình cút đi, thì cô sẽ lập tức cút.
Thế nhưng, không gian xung quanh bỗng trở nên im bặt, bốn phía dường như đang lắng đọng lại một cách đáng sợ.
Lửa giận trong lòng Trần Nhược Y vẫn như cũ, theo lý sẽ không buông tha.
Sở Hân Luật tỉnh táo đến đáng sợ!
Cuối cùng, một thanh âm uy nghiêm phá tan sự yên tĩnh, anh trầm giọng mở miệng nói:
“Em đang ra lệnh cho anh sao?”
Bỗng dưng, sắc mặt Trần Nhược Y có chút bối rối, vội vàng nói:
“Em đâu có, ý em không phải vậy, anh đừng hiểu lầm.”
“Ý gì? Không phải là đang ra lệnh cho anh sao?” Giọng của Sở Hân Luật giống như có chút bất mãn.
Trần Nhược Y hung tợn, trừng mắt liếc Quý Tiểu Nhiễm, sau đó nói với Sở Hân Luật:
“Em thật không có ý đó! Em chỉ là quá tức giận… đám hoa đó, em thật sự rất thích, cho nên….”
Hai người bọn họ trò chuyện qua lại, không có nửa điểm bất hòa, rất thuận nhau.
Sở Hân Luật quay đầu nhìn Quý Tiểu Nhiễm, nói:
“Lập tức xin lỗi Nhược Y!”
Quý Tiểu Nhiễm thầm nói:
“Tôi… tôi đã xin lỗi cũng nhận lỗi rồi, nhưng cô ta không chịu tha thứ cho tôi.”
Vẻ mặt của cô không hài lòng. Vô duyên vô cớ bị bắt đến đây, đã đủ oan ức rồi, lại bắt cô chịu đựng những điều này, cô thật sự sắp không chịu nổi rồi!
“Cô nhất định phải tỏ loại thái độ này sao?” Sở Hân Luật nheo mắt, một tia nguy hiểm xẹt qua đôi mắt đen nhánh kia.
Trong lòng Quý Tiểu Nhiễm hiểu rõ câu nói đó, đối diện với đôi mắt kia, cô nhìn ra được ý định đe dọa đến bản thân mình.
Một trận bối rối, cô lập tức đi tới trước mặt Trần Nhược Y, nhắm mắt lại, cúi đầu xuống, nói:
“Trần tiểu thư, thật sự xin lỗi, tôi không phải cố ý làm hư hoa của cô! Cô đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, mong cô đừng đem thân phận cao quý ra so đo với loại hạ nhân như tôi.”
Quý Tiểu Nhiễm nói ra những lời này rất tự nhiên. Vì mười năm trước, nhà họ Quý sa cơ lỡ vận, cô cũng không còn là đại tiểu thư gì nữa, trở thành một con người rất bình thường. Vì bôn ba kiếm sống, mười năm qua, việc đó đã dạy cho cô rất nhiều.
Có đôi khi, phải chấp thuận cúi đầu, bởi chống cự không có tác dụng, chỉ càng làm mọi việc trở nên xấu đi mà thôi.
Nhìn thấy người phụ nữ hèn mọn cúi đầu, Trần Nhược Y hài lòng không ít, ngẩng cao đầu cao ngạo, khoé miệng nhếch lên một vòng khinh thường, giữa đôi mày đều hiện ra vẻ trào phúng, nhạt nhẽo nói:
“Nếu biết sai, sao không hành động có thành ý một chút?”
Truyện chỉ có duy nhất tại webtruyen.com!!
Không reup dưới mọi hình thức!