Trần Nhược Y đảo mắt, càng lúc càng có suy nghĩ không hay.
Sở Hân Luật ôm eo của Trần Nhược Y, ôn nhu nói:
“Đừng suy nghĩ nhiều, cô ta chỉ là người hầu bình thường thôi. Vì hôm nay em đến, nếu cô ta không đủ sạch sẽ, sẽ làm bẩn mắt của em.”
Làm bẩn mắt sao?
Quý Tiểu Nhiễm bước vào, vừa lúc nghe được câu nói này của Sở Hân Luật.
Sáu chữ cuối cùng kia tựa như một thanh kiếm sắc bén, đâm vào ngực cô một cái.
Quý Tiểu Nhiễm cắn môi, cố gắng khắc chế cơn phẫn nộ trong lòng.
Đến tột cùng, là ai làm bẩn ai?
“Đứng ngẩng ra đó làm gì? Còn không mau đi!” Lưu Mẫn nhanh chóng thúc giục.
Quý Tiểu Nhiễm cũng nghĩ phải mau chóng thoát khỏi chỗ này, nên lập tức theo quản đốc rời đi.
Loading...
Trần Nhược Y cũng không hoài nghi thêm, kéo tay Sở Hân Luật đi vào trong biệt thự.
Trong phòng thay quần áo.
Lưu Mẫn ném bộ đồ của Quý Tiểu Nhiễm ra ngoài, không kiên nhẫn nói:
“Tranh thủ thay nhanh đi, chút nữa còn phục vụ cơm tối cho cậu chủ và Trần tiểu thư. Đừng làm ô uế mắt của hai vị chủ nhân.”
Trong lòng Quý Tiểu Nhiễm rất tức giận, nếu như là cô trước kia, chắc chắn sẽ ra sức phản bác, nhưng bây giờ, ở vị trí này, cái gì cô cũng không làm được, chỉ có thể hèn hạ tiếp nhận cùng nhẫn nại.
Lưu Mẫn ném quần áo cho cô, sau đó quay người định ra ngoài, vừa mới đi đến cửa, liền vội quay đầu lại nói:
“Còn nữa, bỏ cái bộ mặt thảm thương đó đi, đừng giống như đang khóc cha chết vậy!”
“Bà…” Quý Tiểu Nhiễm không thể nhịn được nữa, vừa định nổi giận thì Lưu Mẫn đã rời đi.
Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể thay nhanh bộ đồ người hầu sạch sẽ.
--------
Trong đại sảnh.
“Luật, trước đó em có gửi đến đám hoa non kia, hiện tại chắc cũng lớn gần hết rồi nhỉ?”
Sở Hân Luật nói:
“Không thì anh dẫn em đi xem?”
Thực chất anh cũng không biết, bởi mấy chuyện vụn vặt này anh đầu thèm để ý đến.
“Được, chúng ta đi xem một chút đi, chắc là nhìn rất đẹp!” Trần Nhược Y vô cùng mong đợi.
Người hầu đứng bên cạnh sợ tái mặt, định nói gì đó thì Sở Hân Luật cùng Trần Nhược Y đã bước ra khỏi đại sảnh.
Vài người hầu lập tức đi theo.
Ra đến vườn hoa, Trần Nhược Y nhìn qua khu vực trồng hoa, có một khu vực nhỏ đặc biệt để trồng hoa của cô ta. Nhưng bây giờ, bọn chúng đã trở nên lộn xộn, hoa non thì gãy rụng hết.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Ai đã chạm vào hoa của tôi?” Trần Nhược Y vô cùng tức giận, lên giọng chất vấn.
Người hầu gái bên cạnh giật nảy mình, lập tức nói:
“Trần tiểu thư, là Quý Tiểu Nhiễm, là do cô ta. Hôm nay cô ta đến đó nhổ cỏ, nhưng tay chân vụng về, đã ngã đè lên, làm gãy đám hoa non kia.”
“Quý Tiểu Nhiễm? Ai là Quý Tiểu Nhiễm?” Trần Nhược Y tràn đầy nộ khí, quát hỏi.
Lúc này, Sở Hân Luật đứng bên cạnh, tối sầm mặt lại, xem rất khó coi.
Anh liếc qua người hầu, rồi lạnh giọng phân phó:
“Đưa cô ta đến đây!”
Người hầu liền vội vàng xoay người, chạy đi gọi Quý Tiểu Nhiễm.
Cô bị hai người hầu gái lôi đi.
Trước mặt Sở Hân Luật cùng Trần Nhược Y, Quý Tiểu Nhiễm không có chút khẩn trương.
Bên tai lại truyền đến giọng nói sắc nhọn của Trần Nhược Y:
“Hoa của tôi là do cô làm hư?”
Quý Tiểu Nhiễm thở dài một hơi, xin lỗi nói:
“Thật xin lỗi, Trần tiểu thư, tôi không phải cố ý, vì lúc đó không đứng vững nên đã ngã xuống… cho nên…”
“Cho lên cô đã ngã đè lên, làm hỏng hoa của tôi?” Trần Nhược Y hoàn toàn nổi giận:
“Đây là hoa tôi mang từ nước ngoài về, trong nước không có giống này, lại vô cùng tỉ mỉ chăm sóc. Thế mà bị loại ngu xuẩn của cô đè hỏng?”
Truyện chỉ có duy nhất tại webtruyen.com!!
Không reup dưới mới hình thức!!