Chương 513
“Sau khi tôi trở về đã nhận được một tin tức, haha, chắc chắn là cô cảm thấy rất hứng thú.” Thiên Ma giống như đang cầm cây lông vũ đùa giỡn với mèo, cứ giở giọng đùa cợt với cô ta.
Nghê Thư trợn trắng mắt, tính tình thiếu sót nhất của cô chính là sự tò mò, không có hứng thú nghe em nói chuyện thị phi.
“Tôi muốn cúp máy rồi đó.” Cô vừa dứt lời, người đàn ông ở bên kia vội vàng nói: “Đáng chết, cô hỏi một chút thì có làm sao đâu.” Để anh ta có chút cảm giác thành tựu không được hả? Uổng công anh ta vừa nhận được tin tức này còn tranh thủ thời gian gọi điện thoại đến, vậy mà người phụ nữ này lại có bản lĩnh tạt một chậu nước lạnh xuống đầu anh ta.
“Anh muốn nói thì cứ nói, không muốn nói thì thôi, tại sao tôi phải hỏi.”
“Cô…” Thiên Ma cắn răng: “Được rồi, coi như cô lợi hại.”
Hít sâu một hơi, sau khi im lặng mấy giây, anh ta mở miệng nói: “Tôi bắt được mãnh hổ.”
Gương mặt Nghê Thư không có biểu cảm gì: “Liên quan quái gì đến tôi?”
Thiên Ma lại hít sâu, cắn răng nghiến lợi nói: “Anh ta giao một số việc, nhưng lại có chút liên quan với Hồng môn của các cô, cô không muốn biết à?”
“Chuyện của Hồng môn thì sao anh không nói với môn chủ đi, nói với tôi thì có tác dụng gì?”
“…”
Trong ống nghe truyền đến âm thanh Thiên Ma nghiến răng: “Được, cô cứ ở đó mà cứng miệng với ông đây đi.”
Tút một tiếng cúp điện thoại.
Đường Hằng Nguyên ở cách đó không xa, cô ta có thể nhìn thấy được tòa nhà cao vút trong đám mây, lông mày không tự chủ nhăn nhăn lại. Công việc của cô ở Hồng Môn luôn là thầy thuốc, cô ta không hề tham gia đến những chuyện chính trị và tranh đấu của những bang phái khác, thế nhưng suốt ngày Thiên Ma cứ cố gieo giắt vào đầu cô ta.
Vậy thật sự có bí mật to lớn kinh thiên động địa gì à?
Cô ta lắc lắc đầu, chuyện không liên quan đến mình, cũng không muốn tiếp tục suy nghĩ, cô ta cúi thấp người xuống, tốc độ xe như bão tố mà phi về phía trước.
Trong nháy mắt, cô ta đã chạy đến nơi, sau khi dừng xe xong thì bước vào.
Vì để tạo thành công trình dã tưởng, lại có thể tránh được các loại giám sát, ở đây cũng không sắp xếp anh em trông coi, nhưng lại được lắp đặt rất nhiều camera, có đếm cũng không hết. Mỗi thân cây đều sẽ có một đôi mắt điện tử nhô ra, dùng để quan sát nhất cử nhất động của những người đến đây.
Nghê Thư vào thang máy lên đến tầng ba mươi chín, sau khi để Ngọc Diệp làm kiểm tra xong rồi cũng bước vào phòng khách với Bảo Ngọc, hai người đứng trước cửa sổ sát đất, trên người khoác một tầng ánh sáng mỏng manh, câu được câu mất mà trò chuyện.
“Đúng rồi Nghê Thư, cô phải nhớ đến tham gia hôn lễ của chúng tôi nha.” Bảo Ngọc nói.
Nghê Thư hạ khóe môi: “Gì, cô cố ý khiêu khích tôi đó à?”
Biết cô gái này chính là mạnh miệng nhưng mềm lòng, có thể nói lời này chính là đã hoàn toàn buông xuống tình yêu đơn phương trong quá khứ, Bảo Ngọc cũng không để ý mà cười một tiếng: “Nếu có khiêu thích vậy cô cũng không nắm chặt thời gian mà kết hôn đi, sống phải thật hạnh phúc, rồi để cho tôi ganh tị đến chết mới đúng.”
Nghê Thư lườm cô một cái: “Được rồi, nếu như tôi rảnh thì sẽ đến.”