Chương 512
“Tiểu Cường, cậu về rồi à?” Bảo Ngọc bỏ túi xách xuống, rất nhiệt tình chào hỏi.
Tuổi của Tiểu Cường cũng không lớn, mang theo một cái kính đen giống như diễn viên đóng vai Harry Potter lúc trưởng thành, bình thường rất được chị em yêu thích, ngay cả chị Điềm rất bạo lực với đứa con trai trong nhà, nhưng lại xem như rất dịu dàng với Tiểu Cường. Chuyện này làm cho Đinh Khiên cảm thấy rất đáng sợ, âm thầm nhắc nhở Tiểu Cường phải cẩn thận, đừng để mẹ của anh ta dụ.
Tiểu Cường ngoái đầu lại nhìn, mỉm cười với Bảo Ngọc: “Vừa mới trở về.” Không nói thêm lời nào khác, anh ta thông minh ngậm miệng lại, đi về phòng của mình để sửa soạn hành lý.
Bảo Ngọc cầm bánh gato đi đến trước mặt Tiêu Mặc Ngôn, cười tủm tỉm, chủ động kể hành trình ngày hôm nay cho anh nghe: “Hôm nay em đi gặp chị Thanh, thuận tiện mua về cho anh.”
Ánh mắt Tiêu Mặc Ngôn dịu dàng, ăn một miếng bánh trên tay của cô: “Cô ấy muốn em khuyên anh?”
Bảo Ngọc nhẹ gật đầu, lại thở dài một cái, ngồi xuống một chỗ cùng với anh, đôi mày thanh tú nhíu lại: “Em không biết là em nói như vậy có phải là quá tuyệt tình rồi không, nhưng mà em nghĩ chị Thanh cũng hiểu ý của em, nếu quả thật vì muốn tốt cho những nhân viên ở Tiêu thị kia, thì tổng giám đốc mới là điểm mấu chốt.”
Bảo Ngọc nói như vậy, rõ ràng chính là đang che chở cho Tiêu Mặc Ngôn, coi như trả thù công ty khiến nhiều người thất nghiệp như vậy, đó cũng là sai lầm do Tiêu Chính Thịnh gây ra, tuyệt đối không phải là do Tiêu Mặc Ngôn.
Dáng vẻ bao che khuyết điểm kia của cô khiến Tiêu Mặc Ngôn giương khóe môi lên, không nói thêm lời gì liền đem cô kéo lại, bàn tay to lớn sờ sờ trên đầu của cô, âm thanh trầm thấp đến cực điểm: “Bảo Ngọc, đừng quá tốt với tôi, tôi sợ mình sẽ nghiện.” Đến lúc đó, lúc nào anh cũng sẽ nhớ đến thời gian khi ở cùng với cô, dù là một giây cũng không muốn xa nhau, cho dù như vậy anh cũng không cảm thấy phiền phức.
Bảo Ngọc ghé vào trong ngực anh, bàn tay nhỏ đấm đấm lồng ngực anh: “Tiêu Mặc Ngôn, anh thật sự không quan tâm những người đó sao?”
Tiêu Mặc Ngôn im lặng trong mấy giây ngắn ngủi, hỏi cô: “Em muốn tôi làm thế nào?”
Bảo Ngọc im lặng không mở miệng.
Cô cũng không muốn mình làm lệch đi quyết định của Tiêu Mặc Ngôn, chỉ là những người nhân viên kia cứ như vậy mà trở thành vật hy sinh giữa hai cha con họ, cô thật sự cảm thấy không đành lòng. Phải biết là bọn họ còn có gia đình phải nuôi, nếu như lập tức mất đi nguồn thu nhập, thì sẽ xảy ra chuyện rất đáng sợ.
Thấy cô không nói, Tiêu Mặc Ngôn cũng đoán được tâm tư của cô, ôm cô cười một tiếng: “Yên tâm đi, tôi sẽ sắp xếp tốt.”
Nghê Thư lái chiếc xe môtô của mình đang chạy đến Đường Hằng Nguyên.
Từ khi Giải Trãi dời tổng bộ đến nơi đó, con đường này cùng một con đường với Đường Hằng Nguyên, được thiết lập đầy các thiết bị giám sát, có thể nói đây là con đường an toàn nhất ở thành phố A. Cho dù là xuất hiện một chút xíu nguy hiểm nào, đừng nói là anh em của Hải Thiên Đường sẽ có mặt trong thời gian nhanh nhất, lấy tốc độ của thị cục cũng tuyệt đối sẽ tạo ra một ghi chép mới.
Lúc này điện thoại của cô ta vang lên.
Cô ta đeo tai nghe vào: “Ai vậy?”
“Thư cục cưng.”
Nghe được âm thanh này, đầu xe Nghê Thư không khống chế được mà lung lay, cô ta hít sâu một hơi, sau khi ổn định lại thì tức giận mở miệng: “Tôi cầu xin anh luôn đó Thiên Ma, ban ngày ban mặt đừng có nói mấy cái câu khiến người ta buồn nôn được không.”
Đã quen với sự thô bạo của cô, Thiên Ma cũng không hề để ý, ở bên kia vẫn bình chân như vại: “Thư Thư à, tôi tìm cô có việc đó.”
“Có chuyện gì thì nói thẳng đi, đừng có làm lãng phí thời gian của tôi đây.”