Chương 192
Ánh mắt của Tiêu Mặc Ngôn thay đổi, ẩn ẩn như sóng gió nổi lên, lộ ra vô số đốm sáng rực rỡ, anh ôm chặt lấy cô như viên ngọc quý đã mất đi mà tìm lại được.
Bảo Ngọc mỉm cười mãn nguyện ở trong lòng anh, nhận thấy rõ trái tim của chính mình nên càng không lỡ buông tay.
Hồi lâu sau, giọng nói trầm ấm mà êm tai của anh vang lên trên đỉnh đầu: “Đã từng nghe Hồng Môn chưa?”
Bảo Ngọc lắc đầu: “Tinh Võ Môn ngược lại đã nghe qua.”
Tiêu Mặc Ngôn liếc: “Tôi là một trong tứ đại ám đường của Hồng Môn, đường chủ của Hải Thiên Đường.”
Đường, đường chủ?!
Bảo Ngọc đánh giá anh từ trên xuống dưới một lượt, hơi cau mày” “Đường chủ đại nhân, thật sự là thất kính!” Cô đang dựa vào ghế sô pha chuyển ngay sang dựa vào anh, ánh mắt lộ ra vẻ thích thú khi được nghe chuyện: “Mau nói cho em nghe, Hải Thiên Đường của các anh là làm cái gì? Còn nữa, anh làm sao được làm đường chủ?”
Kể từ khi Tiêu Mặc Ngôn năm 11 tuổi rời khỏi bệnh viện tâm thần luôn sống ở nhà họ Tiêu, có thể nói không ra khỏi nhà, anh lấy đâu ra cơ hội tiếp xúc với đám người đó? Nghe danh xưng càng giống như xã hội đen trong giang hồ khiến cô đêm quan hệ của Tiêu Mặc Ngôn và bọn họ với nhau thì thấy có chút không thích hợp.
Tiêu Mặc Ngôn trầm mặc một lúc mới chậm rãi nói: “Một người điên, một người thật sự điên đã cứng rắn đưa cho tôi.”
Bảo Ngọc hơi ngẩn ra, một người thật sự điên…
Ánh mắt của Tiêu Mặc Ngôn trở nên xa xăm, như bị thôi miên trở lại thời kỳ đen tối đó. Bảo Ngọc nhíu mày, không muốn gợi lại bất cứ hồi ức không vui nào của anh, cô mỉm cười nói: “Mặc kệ đường chủ anh làm cái gì, ít nhất anh có Thạch và Đinh Khiên ở bên cạnh, ngược lại cũng là chuyện tốt.”
Anh ngước mắt lên, khẽ mỉm cười: “Có em ở bên cạnh là đủ rồi.”
Cô chính là điểm tựa của anh, là điểm tựa mà anh phải nắm chặt.
Anh tóm lại có thể dễ dàng di chuyển điểm không tự nhiên của cô, Tuyết Kỳ không mở mắt: “Để họ nghe thấy thì sẽ thương tâm đó.”
Tiêu Mặc Ngôn khẽ nhếch khóe môi, thuận thế ngả ra, đầu gối lên đùi của cô, chậm rãi khép mắt lại: “Để tôi ngủ một chút, mấy ngày nay, thật mệt.”
Ánh mắt dịu dàng dừng trên gương mặt tuấn mỹ của anh, cô khẽ cười, ngón tay chạm vào lông mày, mũi và môi của anh, một chút thâm tình cứ lặng lẽ tản ra.
Đây là một buổi chiều đầy ấm áp.
Sau khi tan làm, Thạch đã chờ ở bên ngoài, nhìn thấy cậu Tiêu nắm tay của Bảo Ngọc đi ra, lông mày anh ta hơi nhướn lên, trong mắt lóe lên một tia an ủi.
Đối với cậu Tiêu mà nói, Trương Bảo Ngọc là loại thuốc tốt nhất.
Xung quanh là những ánh mắt kinh ngạc vây lấy hai người, họ không dám tin, cậu Tiêu vậy mà không chút nghi ngại, tự nhiên công khai quan hệ với Trương Bảo Ngọc!
Bảo Ngọc không tự nhiên muốn rút tay ra nhưng Tiêu Mặc Ngôn không buông mà còn nắm chặt hơn.
Bảo Ngọc nhỏ giọng nói: “Tiêu Mặc Ngôn, chỗ này là công ty…”
“Thì lại làm sao?” Anh không quay đầu mà cứ đi về phía trước.
Bảo Ngọc bất lực, được thôi, cô biết rồi, thế sự trong mắt của Tiêu đường chủ, một phân tiền cũng không đáng.