Chương 191
Bảo Ngọc buồn bực lâu như vậy, lúc này cô sẽ nó không nhanh không chậm: “Em gọi điện thì anh không nghe, đi Sơn Đông tìm anh anh lại không thấy, cuối cùng em vì anh đến làm việc ở tập đoàn nhà họ Tiêu, anh vậy mà lại vứt em một mình ở Long Nghệ hội, hại em phải chen chúc trên xe bus rồi bị người ta chiếm tiện nghi…”
Ánh mắt của Tiêu Mặc Ngôn khẽ biến, hơi thở lạnh lẽo tràn ra, giống như trong nháy mắt trở lại làm một Tiêu Mặc Ngôn tàn nhẫn điên rồ đó.
“Là ai?”
Bảo Ngọc tức giận nói: “Nhiều người như vậy, em sao biết được? Nếu biết thì em có tha cho hắn sao?”
Nhìn Tiêu Mặc Ngôn, Bảo Ngọc vô cùng tức giận, nói cho cùng, chuyện này đều trách anh!
Tiêu Mặc Ngôn cau mày, hơi lạnh tràn ra, chỉ cần nghĩ đến Bảo Ngọc của anh ở tình cảnh đó bị người khác phi lễ, lệ khí trong lồng ngực nhịn không được muốn bùng phát, cực kỳ hận, anh muốn chặt tay kẻ đó!
Liếc nhìn anh, sau khi Bảo Ngọc thở dài, rộng lượng xua tay: “Bỏ đi, mấy chuyện này em không tính toán với anh nữa, nhưng nếu còn có lần sau, em sẽ ngay lập tức rời khỏi anh vĩnh viễn khiến anh không thể tìm thấy em nữa1”
Sự uy hiếp của cô rất có tính sợ hãi, Tiêu Mặc Ngôn nhìn cô trịnh trọng gật đầu: “Tôi nhớ rồi.”
“Ngoan~” Bảo Ngọc tiến về phía anh, đưa tay vỗ vỗ đầu của anh, mắt hơi nheo lại, giọng nói nhẹ nhàng: “Mấy chuyện không vui cũng nên quên hết đi, sau này tất cả ký ức của anh đều do em phụ trách.”
Vừa dứt lời, cả người đã bị anh ôm vào lòng, nâng cầm của cô lên, lúc cô phản ứng lại thì anh đã đặt nụ hôn lên môi của cô. Dường như tưởng niệm rất lâu, nụ hôn của anh triền miên, có kỹ thuật cao, không chỉ có thế trong nụ hôn này muốn biểu đạt rất nhiều rất nhiều cảm xúc khác nữa.
Nhìn vào gương mặt của anh, Bảo Ngọc không có vùng vẫy, mà từ từ khép mắt lại, trong bóng tối cảm nhận sợ hãi kích động của anh mang đến cho cô…
Bỗng nhiên, cô mở mắt ra, đánh cái “bốp” vào cái cánh tay đang trượt đến ngực của cô.
Tiêu Mặc Ngôn hơi sững người, ánh mắt mơ hồ, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Bảo Ngọc bị anh hôn khiến hai má đỏ au, hơi thở hơi loạn, bắt lấy tay của anh: “Xét thấy biểu hiện mấy ngày nay của anh không tốt, bộ phận dưới cổ đều là khu cấm!” Nói xong còn cố ý để lộ vết thương cho anh xem: “Chứng cứ phậm tội vẫn còn ở đây này!”
Tiêu Mặc Ngôn khẽ cười, đưa tay muốn sờ vào nhưng bị Bảo Ngọc mau chóng che lại.
“Có cái này, mặc kệ ném em đến đâu, tôi đều sẽ tìm thấy.”
Trái tim của Bảo Ngọc hơi run, như có một dòng nước ấm chảy trong lòng vậy: “Anh có vứt em cũng không sẽ không vứt.”
Nhớ đến một vấn đề quan trọng khác, cô lại hỏi: “Tiêu Mặc Ngôn, có thể nói cho em, anh rốt cuộc đang làm gì không?” Dễ như trở bàn tay có thể lấy được mạng của Bắc Khởi Hiên, đây không phải thân phận bình thường rồi. Hơn nữa, trong tòa nhà bỏ hoang đó là bốn mạng người! Mấy ngày nay, ngay cả tin tức cũng không có, những thi thế đó giống như bị bốc hơi hết vậy!
Tiêu Mặc Ngôn chăm chú nhìn Bảo Ngọc, hỏi ngược lại: “Em sợ không?”
Bảo Ngọc chớp chớp mắt: “Vì sao phải sợ? Bởi vì anh giết người rồi sao?”
Anh không nói coi như là mặc nhận. Một cô gái bình thường nhìn thấy cảnh tượng đó, không phải đều sẽ sợ hãi sao? Chỉ là cô là ngoại lệ, anh không muốn cô sợ, đặc biệt là sợ anh.
Bảo Ngọc lắc lắc đầu, chậm rãi nói: “Anh sẽ không vô duyên vô cớ giết người, tuy nói mặc kệ họ đã phạm lỗi gì nhưng tôi cũng không đáng phải chết, còn là một loại phương thức tàn nhẫn như vậy. Nhưng em nguyện tin tưởng, anh dưới tình thế không còn cách nào mới làm như vậy.” Nói xong cô mỉm cười, chủ động rúc vào lòng anh: “Tiêu Mặc Ngôn, em rất ích kỷ, chỉ cần em còn để ý, bất luận anh làm cái gì, em cũng sẽ không trách móc. Cho dù có một ngày, anh bị người khác trói lên giá chữ thập, người đầu bên kia cũng sẽ là em.”