Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 188





Chương 189

Bảo Ngọc vội vàng giữ chặt áo khoác, hờn dỗi trừng anh một cái: “Làm sai chuyện, hại em thương tâm, phạt anh bị đói.” Không nhìn vào ánh mắt tràn đầy sắc dục của anh nữa, cô ôm quần áo của mình trốn vào trong phòng nghỉ, ăn mặc chỉnh tề mới đỏ mặt bước ra.

Tiêu Mặc Ngôn đứng canh ở cửa, dáng vẻ yên tĩnh giống như một bức tranh. Có một chút bất đồng, nói không ra khác nhau ở đâu, chỉ biết anh của lúc này, vẻ kiêu ngạo càng đậm.

Hai người ngồi đối diện, Bảo Ngọc lúc ăn thì người đàn ông ngồi đối diện lại nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt dịu dàng, không che được một tia ngạo mạn, giống như để bù đắp lại cho sự mất mát trong mấy ngày qua.

Nhịp tim của Bảo Ngọc càng đập nhanh, cố tỏ ra điềm tĩnh, gắp thức ăn vào trong bát cho anh: “Ăn đi.”

Tiêu Mặc Ngôn khép mắt lại, mặc dù lúc này muốn ăn nhất là cô, nhưng anh vẫn ngoan cầm bát lên. Tuyết Cho nhìn thế, khóe miệng không tự chủ khẽ cong lên, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho anh: “Anh đó, phải ăn nhiều một chút, ăn được mới khỏe mạnh được!”

Anh ngẩng đầu: “Em thích?”

Bảo Ngọc thuận miệng đáp lại một câu: “Đương nhiên rồi, là con gái đều sẽ thích đàn ông như thế!”

Anh không nói gì thêm nữa, cúi đầu ăn cơm, ăn đến khi thấy đáy bát.

“Ngoan~” Bảo Ngọc vui vẻ sờ má anh, nhìn anh mà trong lòng đều tràn đầy sự ngọt ngào, hài lòng.

Ở trong phòng Tiêu Mặc Ngôn cả một buổi sáng, Bảo Ngọc khi đi ra thì nhìn thấy vẻ mặt mờ ám của Dương Châu Kiệt: “Bảo Ngọc, đãi ngộ đặc biệt của phó tổng như thế nào?”

Bảo Ngọc mặt ửng đỏ: “Dò la nhiều như vậy làm gì, còn không đi làm chuyện của anh đi?”

Dương Châu Kiệt nheo nheo mắt, trêu: “Âu, nhanh như vậy đã thành bà chủ nhỏ rồi sao?”



Bảo Ngọc cười như không cười: “Muốn tôi ở trước mặt chị Hạnh giúp anh nói vài lời tốt đẹp nữa không, đừng nên chọc tôi nha!”

Dương Châu Kiệt nghe vậy, thần sắc có hơi sợ hãi, lập tức trở về chỗ ngồi, Tiểu Tống bị phó tổng dọa cho một trận, lúc này tâm trí vẫn đang đi du ngoạn.

Khói mù của mấy ngay nay nháy mắt đã được quét sạch, tâm tình của Bảo Ngọc rất tốt, thỉnh thoảng còn nhìn cái cánh cửa đang đóng chặt kia, mấy lần mỉm cười.

Dương Châu Kiệt nhận được cuộc gọi của thư ký tổng giám đốc, muốn Tiêu Mặc Ngôn đi họp, anh ta lập tức đứng dậy đi thông báo.

Không lâu sau, Tiêu Mặc Ngôn đi ra, sự lạnh lùng của anh khi nhìn thấy Bảo Ngọc thì nháy mắt biến mất, thay đổi cũng thật nhanh, khiến Tiểu Tống ngây ngốc.

Mọi người đều là người mới, có cần phải đối xử khác biệt lớn đến vậy không?

Phân biệt đối xử, phân biệt đối xử, phân biệt đối xử mà!

Dương Châu Kiệt nhìn thấy hết, trong lòng đã biết hai người này đã giải quyết hiểu lầm rồi, cũng mừng thay cho Bảo Ngọc.

“Tôi phải đi họp.” Anh nói.

Tiêu Mặc Ngôn đứng trước bàn làm việc của cô, nhìn thấy những thứ bày trên bàn: “Đây là cái gì?”

“Chị Hạnh muốn em viết bản phác thảo.” Không chờ Bảo Ngọc nói xong, anh cầm lên vứt cho Tiểu Tống, giọng điệu lại lạnh như cũ: “Viết cho xong.”

Tiểu Tống muốn khóc rồi, hai tay đều đang run rẩy.

Quá ức hiếp người mà!!

Bảo Ngọc không biết nên khóc hay nên cười nữa, thay đổi có cần nhanh như vậy không? Cho cô ít thời gian thích ứng có được không?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv