Chương 188
Đỗ Thu Nghi mỉm cười, bỏ qua lời anh nói: “Hiên, nên uống thuốc rồi.”
Bắc Khởi Hiên nheo mắt lại: “Thu Nghi, anh không hy vọng em đến tìm Trương Bảo Ngọc gây chuyện phiền phức. Mặc kệ là thích cô ấy hay là muốn báo thù, đều là chuyện của anh.” Tâm tư bảo vệ Bảo Ngọc của Bắc Khởi Hiên rất rõ ràng, Đỗ Thu Nghi nghe thấy, ánh mặt hạ xuống, nhẹ nhàng nói: “Hiên, thích anh, cũng là chuyện của một mình em. Em sẽ không để tình cảm nhiều năm của chúng ta bị hủy hoại như vậy đâu!”
Bắc Khởi Hiên nhịn đau từ vết thương bị nứt toác: “Thu Nghi, trong chuyện tình cảm anh quả thật đã nợ em. Anh có thể ở các phương diện khác…”
Đỗ Thu Nghi đột nhiên bật cười: “Hiên, em có thai rồi.”
Thần sắc của Bắc Khởi Hiên bị đình chệ: “Em nói…”
Cô ta ngẩng đầu lên, nở nụ cười càng dịu dàng hơn: “Đã được một tháng rồi, bác sĩ nói, tình trạng của em bây giờ rất tốt.”
Ánh mắt của Bắc Khởi Hiên liền cứng đờ, dừng trên cái bụng nhỏ của cô ta. Đỗ Thu Nghi mỉm cười bước tới, dịu dàng nắm lấy tay của anh đặt lên bụng của mình: “Hiên, anh có thể cảm nhận được không? Đây là con của chúng ta.”
Giấc ngủ này của Bảo Ngọc kéo dài từ sáng đến trưa, thoải mái duỗi tay, vừa muốn trở người liền nhớ đến cái gì đó thì vội vàng túm lấy cái áo khoác trên người, bọc bản thân thật kín.
Trong phòng không có một ai, cô hồ nghi ngồi dậy, dụi dụi mắt, nghĩ đến chuyện ban sáng, trong lòng đột nhiên rùng mình một chút.
Cô sẽ không… dọa cho Tiêu Mặc Ngôn chạy mất rồi chứ?!
Lúc cô đang suy nghĩ linh tinh thì cửa bị đẩy ra, Tiêu Mặc Ngôn đem một phần đồ ăn nhanh trở lại, khi ánh mắt chạm vào cô, không tự chủ được mà mềm xuống.
Đi tới, anh để bữa trưa lên trên bàn, rồi bày ra, cầm đũa đưa cho cô.
Bảo Ngọc nhìn những thứ này, lại ngẩng đầu nhìn anh, cô từ trong ánh mắt đầy sương mù đó tìm thấy màu sắc mà cô quen thuộc, lúc này khóe môi liền cong lên, nhìn anh nở một nụ cười thật tươi. Bất chấp tất cả, cô xà vào trong ngực của anh, vòng tay ôm chặt lấy anh, sợ anh sẽ biến mất.
“Tiêu Mặc Ngôn, em ra lệnh cho anh, sau này không cho phép không nhìn thấy em.” Cô bá đạo như nữ vương điện hạ mà ra lệnh cho anh: “Vĩnh viễn, đều phải tin tưởng em!”
Anh bị cô ôm chặt, ánh mắt hơi rũ xuống, đưa tay giam cầm cô trong ngực, giọng nói trầm thấp đầy từ tính, duy chỉ có trước mặt cô mới biết run rẩy: “Không được bỏ rơi tôi, không được bỏ rơi tôi…”
Cảm nhận được sự khủng hoảng mà ăn đã đè nén, mắt của Bảo Ngọc cũng đỏ lên, đau lòng vuốt ve lưng của anh, dịu dàng nói: “Cả đời này, em sẽ trói anh bên cạnh… Anh nếu như không rời không bỏ, em nhất định sẽ bên anh đến chết.”
Giống như một hồi chuông cảnh tỉnh vang lên trong đầu, Tiêu Mặc Ngôn bỗng chốc bừng tỉnh, ánh mắt lập lóe như ngôi sao sáng trên bầu trời đêm.
Anh nếu không rời không bỏ, em nhất định sẽ bên anh đến chết…
Như chim liền cành, bắt đầu sẽ không buông tay, cuối cùng gắn bó.
“Tiêu Mặc Ngôn…” Cô nhỏ tiếng gọi.
Tiêu Mặc Ngôn hoàn hồn lại, cúi xuống nhìn cô.
“Ờm… Em muốn thay quần áo.” Mặt của Bảo Ngọc rất đỏ.
Nhìn vào gương mặt đỏ như tôm luộc của cô, anh khẽ mỉm cười, sát vào bên tai của cô, đôi môi của anh gần như chạm vào dái tai nhỏ nhắn của cô, giọng khàn khàn vang lên: “Tôi thích dáng vẻ này của em, tôi rất muốn ăn em.”