Chương 158
Cho dù nó chỉ là nhất thời đi nữa.
Bảo Ngọc trở về nhà rồi bước vào phòng mà không nói một lời nào, sau đó cô ngã gục xuống dưới giường.
Tiêu Mặc Ngôn….
Nghĩ đến anh, trái tim cô lại bắt đầu đau.
Tận mắt nhìn thấy đôi bàn tay nhuộm đầy máu của anh, tận tai nghe thấy Thạch nói những cỗ thi thể đó không được nguyên vẹn nữa…nhưng những thứ này còn không khiến cô sốc bằng những đau khổ mà anh đã phải trải qua lúc nhỏ.
Trong mắt mọi người thì Tiêu Mặc Ngôn không khác gì một tên thần kinh cả, nhưng có ai đã thật sự đi vào thế giới cô đơn của anh ấy chưa? Có ai thật sự là đang quan tâm anh ấy không?
Trái tim cô lại nhói lên rồi, nó khiến cô ngạt thở.
Bảo Ngọc lại ngồi dậy, cô phải đi gặp anh! Cho dù anh có biến thành bộ dạng nào đi chăng nữa, anh im lặng hay anh tỉnh táo cũng được, cô phải đi gặp anh ấy! Để nói cho anh ấy biết, cho dù như thế nào đi nữa cô vẫn sẽ luôn ở bên cạnh anh, có chết cũng không rời!
Sau khi chào thím Đỗ, Bảo Ngọc bắt taxi đến Tây Sơn.
Sau một ngày dài mệt mỏi, màn đêm đã buông xuống, trời chiều vô tận đang ôm lấy bạt ngàn những vì sao.
Bảo Ngọc đến nhà Tiêu Mặc Ngôn, thím Trương nhìn thấy cô thì vội vã nói: “Cô Trương, cậu chủ về rồi.
“Thím Trương, con muốn gặp Tiêu Mặc Ngôn.”
“Được, tôi sẽ lên kêu cậu chủ, cô Trương à cô ngồi đây đợi lát nha.” Thím Trương rất nhiệt tình.
Ngồi trong phòng khách, Bảo Ngọc đột nhiên trở nên lo lắng đến nỗi lòng bàn tay cô đổ đầy mồ hôi lạnh, thái độ của Tiêu Mặc Ngôn đối với cô bắt đầu khiến cô cảm thấy bất an.
Một lúc sau, thím Trương bước xuống từ cầu thang, sắc mặt trông có vẻ khó hiểu, bà bước tới rồi nói một cách áy náy: “Cô Trương à, cậu chủ đã nghỉ ngơi rồi.”
Đáy mắt Bảo Ngọc chợt lóe lên một tia mất mát, nhưng cô vẫn nở một nụ cười cảm kích với thím Trương: “Con biết rồi, vậy con về trước đây.”
Nhìn thấy vẻ thất vọng của Bảo Ngọc, thím Trương chợt thì thầm trong lòng, cậu chủ thương cô ấy hệt như báu vật trong tim mình vậy, sao lại vô duyên vô cớ nghe thấy cô ấy đến mà lại không hỏi không han vậy chứ! Không lẽ… đôi tình nhân này đang cãi nhau sao?
Nghĩ về điều này, đáy lòng thím Trương lại cảm thấy nhẹ nhõm, người trẻ tuổi mà, yêu nhau và cãi nhau cũng là chuyện bình thường mà thôi. Lúc bà tiễn Bảo Ngọc đi còn không quên an ủi cô: “Cô Trương à, cô đừng để bụng nha, ngày mai tôi sẽ kêu cậu chủ gọi điện cho cô.” Bảo Ngọc nở một nụ cười miễn cưỡng: “Cảm ơn thím.”
“Cô Trương, trễ như vậy rồi hay để tôi kêu tài xế đưa cô về nha.”
“Không cần đâu, ở đây không khí rất tốt nên con muốn đi dạo một mình một lát.” Trong giây phút cô quay người lại thì nụ cười trên gương mặt cô liền dần dần biến mất, cô cúi thấp đầu rồi đi xuống núi.
Gió lạnh ban đêm đập vào người cô, làn gió xuyên qua quần áo khiến cô lạnh đến thấu xương.
Bảo Ngọc siết chặt áo của mình, bây giờ là đầu tháng 11 rồi, cô trọng sinh đến kiếp này đã sắp được 1 tháng. Trong một tháng nay, toàn bộ tâm tư của cô dường như chỉ đặt vào Tiêu Mặc Ngôn, không nói đến sự áy náy và trách nhiệm mà cô ở bên cạnh anh ấy dường như đã trở thành một thói quen rồi, nhưng hôm nay cô mới phát hiện, trước giờ cô luôn nghĩ là mình đang bảo vệ anh ấy nhưng trên thực tế, là cô lại càng ỷ lại vào anh ấy nhiều hơn.