Chương 157
Sau đó cô quay người lại kéo cửa ra và biến mất trong tầm mắt của anh.
Bắc Khởi Hiên chưa bao giờ bị một người phụ nữ làm cho sốc đến như thế này, anh không sợ lời cảnh báo của cô, nhưng anh cũng chắc chắn cô sẽ nói được làm được! Sự quyết đoán của cô ấy, sự đau lòng của cô ấy, sự hy sinh của cô ấy… tất cả đều vì Tiêu Mặc Ngôn! Anh thật không hiểu, tên Tiêu Mặc Ngôn đó rốt cuộc là có điểm nào tốt mà cô lại có thể cam tâm tình nguyện vậy chứ!
Nghĩ đến những gì vừa xảy ra trong tòa nhà đó, anh lại lạnh lùng nheo mắt lại.
Tên gia hỏa đó là một kẻ điên không hơn không kém, một tên mất trí tàn nhẫn! Tại sao, Trương Bảo Ngọc lại thà chọn một kẻ mất trí còn hơn là đưa mắt nhìn anh một cái?
Đột nhiên người đàn ông vung tay hung hăng nện một cái lên trên tường.
Anh biết rõ cô chính là đối tượng mà mình cần phải trả giá trong kế hoạch phục thù của mình, nhưng anh lại không thể nào kiểm soát mong muốn có được cô! Anh càng chống cự, [email protected] muốn của anh lại càng mạnh mẽ, hệt như một dòng chảy nhấn chìm anh.
Rốt cuộc anh nên làm gì mới được đây? Sau khi hủy hoại Tiêu Mặc Ngôn, rồi …
Hủy hoại cô ấy sao?
Bảo Ngọc bước ra khỏi thang máy, đôi mắt đỏ hoe của cô vẫn không ngừng tuôn nước mắt.
Cô ghét chính mình! Sao mà cô lại có thể đã từng làm hại một Tiêu Mặc Ngôn như vậy chứ? So với đám cầm thú không có lương tâm kia thì cô cũng có tốt lành gì đâu? Đối với Tiêu Mặc Ngôn mà nói, cô chính là kẻ đã giáng cho anh một nhát dao chí mạng cuối cùng!
“Trương Bảo Ngọc?” Một thanh âm kinh ngạc vang lên, sau đó cô liền bị một người túm lấy.
Bảo Ngọc xuyên qua những giọt nước mắt thì nhìn rõ người ở phía đối diện, một sự ghê tởm lập tức hiện lên trên lông mày của cô, cô cất giọng nói mang chút khàn khàn: “Đỗ Thu Nghi, tôi cảnh cáo cô, bây giờ đừng có mà chọc giận tôi.”
Đỗ Thu Nghi bực bội, khuôn mặt xinh đẹp của cô khẽ nhăn lại rồi hỏi: “Trương Bảo Ngọc, sau cô lại xuất hiện ở đây?”
Trái tim của Bảo Ngọc đã trở nên bất lực vì nỗi đau mà Tiêu Mặc Ngôn phải chịu, nên cô không muốn phí thêm sức lực đối phó với người phụ nữ này nữa, thế là cô hung hăng hất tay cô ta ra rồi quay người lại đi ra ngoài.
“Trương Bảo Ngọc, cô dừng lại cho tôi!” Đỗ Thu Nghi thẹn quá hóa giận, cô ta sải bước lớn đi tới chặn Bảo Ngọc lại, đôi mắt cô ta bị mù quáng bởi sự ghen tuông sâu sắc, cô càng lảng tránh thì cô ta càng ghét: “Trương Bảo Ngọc, cô đúng là tiện nhân! Một tên Tiêu Mặc Ngôn vẫn chưa đủ sao? Sao cứ quấn lấy Hiên mãi thế?!”
Bảo Ngọc nghiêng người định lướt qua cô ta, nhưng Đỗ Thu Nghi đang điên đầu thì sao lại có thể bỏ qua cô dễ vậy được? Cô ta lại chặn lấy đường của cô rồi trừng đôi mắt căm hận nhìn cô: “Hiên là của tôi! Cô đừng có mà câu dẫn anh ấy!”
Bảo Ngọc đứng tại chỗ và không ngừng hít thở sâu, để đảm bảo rằng cô sẽ không làm ra bất kỳ hành vi cố ý làm tổn thương người khác nào, sau đó mới thu lại những giọt nước mắt rồi nở nụ cười thong dong nhìn cô ta: “Đỗ Thu Nghi, cô nghĩ cô có thể giữ người đàn ông đó mãi mãi được sao?”
Sắc mặt Đỗ Thu Nghi khẽ sững lại: “Cô, cô có ý gì?”
Bảo Ngọc cười nửa miệng, cô cố ý đưa tay chỉnh sửa cổ áo của mình, rồi lại chải chuốc tóc bên tai của mình: “Có những chuyện, cô vẫn nên tự mình đi hỏi anh ta đi.” Vừa dứt lời cô liền hung hăng đẩy cô ta ra, sau đó mở cửa lớn của khu căn hộ ra rồi rời khỏi.
Đỗ Thu Nghi đứng bất động tại chỗ với khuôn mặt tái nhợt, Trương Bảo Ngọc ám chỉ rõ ràng như vậy, làm sao cô không hiểu được chứ? Hơn nữa cô ta khóc lóc chạy ra ngoài với bộ dạng kích động như vậy…
Đỗ Thu Nghi chợt lắc lắc đầu thật mạnh, cô không muốn đi tin những chuyện đáng sợ đó đâu, nhưng mà cái cảm giác tự ti ăn sâu vào gốc rễ trong tim cô lại khiến cô không thể nào phán đoán một cách lý trí được, trong tiềm thức, cô từ lâu đã tin rằng Bắc Khởi Hiên đã không thể chịu được sự quyến rũ của Trương Bảo Ngọc rồi.