Hai người chạy tới kia, một người chừng bốn mươi tuổi đeo kính đen, một người khác ăn mặc moden trên dưới ba mươi tuổi. Tất cả lực chú ý của hai người này đều bị khối đất trên bàn hấp dẫn, căn bản cũng không có nhìn đến ba người xung quanh.
Nam tử chừng ba mươi tuổi đứng ở bên cạnh bàn đưa tay sờ soạng một cái, sau đó hắn dùng ngón tay vê nắn, tựa hồ đang xác nhận cái gì.
Nam tử chừng ba mươi quay đầu nói với nam nhân hơn bốn mươi tuổi: “Hàn ca, chính là cái này.”
Nam tử được gọi là Hàn ca lập tức gật đầu, hướng phía gia chủ đứng ở sau bàn mở miệng: “Vật này là bán phải không? Chúng tôi muốn mua nó, anh ra giá đi.”
Tương Hãn ở một bên quả thực tức đến muốn cười, chưa từng thấy qua kẻ không coi ai ra gì tự quyết định như thế.
Ngược lại gia chủ cũng không có bối rối, hắn tỉnh táo nói: “Xin lỗi hai người tới chậm rồi, khối đất này đã bán.”
Hàn ca sửng sốt một chút, nam tử chừng ba mươi tuổi nói: “Đã bán? Bán cho người nào?” Vật không phải là còn ở nơi này sao?
Gia chủ hướng về Tương Hãn đứng ở đối diện ra hiệu, hai người này mới quay đầu nhìn sang.
Hàn ca chủ động mở miệng nói rằng: “Hai vị tiên sinh, khối đất này chúng tôi muốn rất lâu rồi, chỉ bất quá Tiền lão không chịu bỏ thứ yêu thích nên mới chờ cho tới bây giờ. Nghe nói hôm nay đồ sưu tầm của ông ấy được bán lại, lúc này chúng tôi mới vội vàng từ nước ngoài chạy về. Mong cậu rộng lòng giúp đỡ đem khối đất này nhường lại cho tôi đi.”
Tương Hãn mua khối đất này, dĩ nhiên là vì Từ Cửu Chiếu. Hắn làm sao có thể nhượng bộ chuyện liên quan tới người yêu chứ?
“Rất xin lỗi, khối đất này chúng tôi cũng rất coi trọng, cho nên không thể chuyển nhượng.” Tương Hãn trực tiếp cự tuyệt.
Nam tử chừng ba mươi cau mày, gương mặt nôn nóng và không kiên nhẫn, hắn quay đầu nói với chủ nhà: “Bọn họ đã trả tiền rồi sao?”
Chủ nhà nghe hắn nói lời này có dự cảm bất hảo, nhưng vẫn trả lời: “Còn không có.”
Nhất thời vẻ mặt nam tử kia nhẹ nhõm: “Vậy cũng chưa xác định, hắn ra bao nhiêu tiền? Tôi ra giá gấp đôi!”
Nghe xong lời này ngoại trừ người nói ra thì tất cả người ở chỗ này biểu tình đều thay đổi.
Gia chủ cảm thấy sâu sắc phiền toái thở dài: “Xin lỗi, tuy rằng bọn họ còn chưa trả tiền nhưng chúng tôi đã đạt thành giao dịch rồi.” Người này nói như vậy rất không thích hợp, quả thực không theo quy củ. Gia chủ đối với đồ sưu tầm cũng hiểu biết một chút, hai bên đang giao dịch thì kẻ thứ ba không được tham gia, đây cũng không phải là đang đấu giá a.
Nam tử chừng ba mươi tuổi còn muốn nói, Hàn ca liền lên tiếng: “Tùng Nham, để tôi.” Người gọi là Tùng Nham lúc này mới im miệng, Hàn ca từ trong túi áo móc ra một hộp thuốc lá hạng sang, hắn rút ra một điếu đưa cho Tương Hãn: “Người anh em, hút điếu thuốc, việc này chúng ta có thể thương lượng mà.”
Vẻ mặt Tương Hãn càng lạnh hơn, hắn cự tuyệt nói: “Tôi không hút thuốc lá, hơn nữa chuyện này cũng không có gì để thương lượng cả.”
Hàn Ca tinh tế lõi đời, cũng không vì thái độ Tương Hãn lãnh đạm mà tức giận, ngược lại là cười nói: “Sao lại không thể thương lượng chứ? Hai người ra bao nhiêu tiền?” Tương Hãn và Từ Cửu Chiếu đều không nói lời nào, Hàn ca liền nói: “Như vậy đi… Bất kể hai người ra bao nhiêu, chúng tôi ra một vạn mua lại, cậu xem như vậy có được không?”
Từ Cửu Chiếu cùng Tương Hãn liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy hai người này rất phiền phức. Mà gia chủ đứng ở một bên thờ ơ, hắn thấy Tương Hãn nói đúng, thứ này nói cho cùng vẫn là đất, giá cả có lên trời cũng vẫn là đất. Mặc dù vô cùng kinh ngạc, nhưng chuyện hôm nay có giá mấy vạn, hôm sau giá lên hơn mười vạn thì chỗ nào cũng có, hắn ngược lại cũng không quan tâm một khối đất như thế.
Nhưng song phương ở đây đều hiểu, đó cũng không phải một khối đất thông thường.
Mà là Ma Thương thổ đã tuyệt tích! (một loại cao lanh chất lượng tốt)
Tương Hãn liếc mắt là có thể nhận ra loại đất này, nếu không thì cũng thật phí cho việc trước đó buồn chán nhìn bút kí của Thường Cửu và cùng Từ Cửu Chiếu ngoạn bùn gốm.
Ma Thương thổ từ lúc đầu đời Minh cũng đã gần như tuyệt tích, thậm chí do loại đất này ngày càng cạn kiệt, nghiệp gốm Cảnh Đức Trấn mới lâm vào khốn đốn, tụt hậu.
Mãi đến về sau tìm được nguyên liệu mới thay thế, lúc này mới lần nữa đứng lên.
Ma Thương thổ có thành phần đất sét thiên nhiên cực kỳ cao, hầu như không cần điều phối nhiều là có thể trực tiếp chế tạo được đồ sứ. Loại đất này chính là nguyên tố quan trọng nhất trong phối phương bùn gốm, về sau ngự diêu xưởng Cảnh Đức Trấn phát minh ra hai nguyên tố mới trong phối phương, lúc này mới thoát khỏi việc bị hạn chế ở nguyên liệu, chính thức tiến vào thời kỳ phát triển nhanh chóng.
Mà hai đời Minh Thanh nghiệp đồ sứ phát triển huy hoàng cùng hai nguyên tố mới trong phối phương có quan hệ rất lớn.
Mặc dù là như vậy, cũng không phải nói Ma Thương thổ sẽ không trân quý, không trọng yếu, trái lại bởi vì là nguyên tố đặc thù cấu tạo nên, lại càng quý hiếm.
Tương Hãn bởi vì hiểu rõ những thứ này, càng không thể nào đáp ứng: “Không, khối đất này chúng tôi đã có chỗ dùng.”
Nam tử tên là Tùng Nham thiếu kiên nhẫn chen vào nói: “Mấy người biết dùng chỗ nào chứ? Biết đây là vật gì sao? Ở trong tay mấy người có ích lợi gì, bất quá là lãng phí mà thôi. Chỉ có trong tay đào nghệ gia như tôi, đất này mới có thể phát huy tác dụng! Vật này không thể cho mấy người chơi đùa như vậy được. “
Hàn ca cau mày, tuy rằng cảm thấy Tùng Nham ăn nói khó nghe, thế nhưng hắn nói là sự thật.
“Xem đi, thứ này trong tay mấy người chỉ là một vật hiếm lạ, nhưng chỉ có ở trong tay người biết dùng mới có thể phát huy giá trị của nó, bằng không cái này chỉ là đất mà thôi.”
Tương Hãn cười nhạt: “Thật ngại quá, tôi mua đất chính là vì nung gốm.”
Tùng Nham dựng lông mày: “Biết đây là đất gì sao? Tùy tùy tiện tiện liền nói nung gốm, cũng không sợ gió lớn thiểm đầu lưỡi à.” (chỉ đối phương mạnh miệng nói láo)
Từ Cửu Chiếu giận tái mặt, cậu tiến lên: “Đừng có không để ai vào mắt, cho rằng trên đời này sẽ không có người phân biệt hàng tốt xấu sao?” Bạn đang
Tùng Nham thái Äá» cao ngạo liếc mắt nhìn Từ Cá»u Chiếu: âVáºy thì thế nà o? NgÆ°á»i biết nhìn hà ng thì nhiá»u, thế nhÆ°ng Äem nó biến thà nh tác phẩm có giá trá» không phải ai cÅ©ng có thá» là m Äược. Biết tôi là ai không? Tôi chÃnh là Lý Tùng Nham, Äà o nghá» gia trứ danh. Chá» có tôi má»i có thá» là m cho khá»i Äất nà y toả sáng hà o quang!â(có ai nhá» em nà y hog, là ng mà Mã Tú SÆ¡n giá»i thiá»u tham gia triá»
n lãm Ã)
Vẻ mặt Từ Cá»u Chiếu má» má»t, TÆ°Æ¡ng Hãn thì chá»n lông mi má»t chút.
Nhìn hai ngÆ°á»i nà y không có lá» ra biá»u tình là m hắn hà i lòng, Lý Tùng Nham trá»±c tiếp khinh miá»t: âNgay cả tên của tôi cÅ©ng không biết, còn nói phải dùng Äất nà y nung gá»m. Äược rá»i, cÅ©ng không cần á» Äây tÄng giá, rá»t cuá»c bao nhiêu tiá»n mấy ngÆ°á»i má»i chá»u nhÆ°á»ng?â Lý Tùng Nham rút ra má»t tá» chi phiếu bên trong túi áo, ký tên rá»i xé ra, ÄÆ°a ra phÃa trÆ°á»c: âCầm Äi, chá» cần có thá» dùng tiá»n giải quyết thì không thà nh vấn Äá».â
Hà n ca không Äá»ng ý hô má»t tiếng: âTùng Nham!â
ÄÆ°a Äến trÆ°á»c mặt chÃnh là má»t tá» chi phiếu trá»ng, TÆ°Æ¡ng Hãn vẫn là lần Äầu tiên bá» ngÆ°á»i cầm tiá»n ném và o mặt. Hắn khà huyết cuá»n cuá»n, háºn không thá» Äấm và o miá»ng tên Äó.
Từ Cá»u Chiếu kéo kéo á»ng tay áo của hắn: âA Hãn, chúng ta không có nhiá»u thá»i gian, không cần ÄỠý những ngÆ°á»i tạp nham nà y, là m xong chuyá»n thì Äi thôi.â
TÆ°Æ¡ng Hãn bình tÄ©nh lại, hắn khôi phục lãnh tÄ©nh trên mặt, quay Äầu dùng Äiá»n thoại di Äá»ng Äem tiá»n kết toán.
Bên nà y gia chủ nhìn hắn kết toán xong, liá»n dùng cái thùng chuẩn bá» trÆ°á»c bắt Äầu Äóng gói Äá» váºt lại.
Bên nà y Lý Tùng Nham và Hà n ca vừa nhìn bá»n há» không có phản ứng gì, nhất thá»i tức giáºn.
âChá» chút! Chá» má»t chút â nói cáºu Äó, nghe không hiá»u tiếng ngÆ°á»i sao!â Lý Tùng Nham trá»±c tiếp túm tay của Từ Cá»u Chiếu, lại bá» Từ Cá»u Chiếu láºp tức hất ra. Gần Äây Từ Cá»u Chiếu có rèn luyá»n, khà lá»±c rất lá»n, Äem Lý Tùng Nham quÄng lảo Äảo má»t cái, té ngá»i dÆ°á»i Äất.
TÆ°Æ¡ng Hãn vừa nhìn bên nà y xung Äá»t, Äem váºt trong tay ném xuá»ng trá»±c tiếp xông lại che á» phÃa trÆ°á»c Từ Cá»u Chiếu.
Hắn cả giáºn nói: âMấy ngÆ°á»i muá»n là m gì?! CÆ°á»p giữa ban ngà y sao? Còn dây dÆ°a không rõ tôi liá»n báo cảnh sát!â
Hà n ca Äem Lý Tùng Nham kéo lên, Lý Tùng Nham ná» khà cà ng thêm chất chá»ng. Sức chá»u Äá»±ng của hắn cÅ©ng không lá»n, hai ba lần bá» cá»± tuyá»t, lại bá» ngÆ°á»i nà y Äẩy té, cà ng trá»±c tiếp cÄm háºn.
Hà n ca bá» TÆ°Æ¡ng Hãn dá»a sợ, theo bản nÄng lui vá» sau.
âBá» qua Äi, cáºu ấy cÅ©ng không phải cỠý.â Hà n ca cá» gắng dà n xếp á»n thoả nói.
âCái gì bá» qua? Viá»c nà y không thá» bá» qua!â Lý Tùng Nham thoát khá»i tay của Hà n ca, cá» gắng lÆ°á»t qua hắn: âMau Äem khá»i Äất kia cho tôi, tôi sẽ không so Äo vá»i mấy ngÆ°á»i! Bằng không các ngÆ°á»i chá» Äó!â
TÆ°Æ¡ng Hãn giáºn dữ: âTôi cÅ©ng muá»n nhìn má»t chút cáºu muá»n là m gì.â
Hà n ca vừa nhìn song phÆ°Æ¡ng mùi thuá»c súng mÆ°á»i phần, sợ Äánh nhau tháºt, mà hắn cÅ©ng không phải là Äá»i thủ của TÆ°Æ¡ng Hãn, liá»n lôi kéo cá» tay Lý Tùng Nham: âQuên Äi, Tùng Nham. Chúng ta tìm biá»n pháp khác.â
âBiá»n pháp gì?!â Lý Tùng Nham cả giáºn nói, âAnh thế nà o lại vô dụng nhÆ° váºy! Tôi còn phải tham gia triá»n lãm, không có Äất tá»t, tôi dá»±a và o cái gì á» triá»n lãm có cạnh tranh lá»n nhÆ° váºy bá»c lá» tà i nÄng chứ?! Anh nói xem, còn có biá»n pháp gì?â
Hắn cá» chấp nhÆ° váºy, là m cho Hà n ca cÅ©ng sinh khÃ, nắm kéo hắn ly khai tứ hợp viá»n: âTrá» vá» rá»i hãy nói, Äừng á» bên ngoà i khiến ngÆ°á»i ta chế giá»
u.â