Trong khoảng thời gian này thân thể của Tương Vệ Quốc càng ngày càng tốt, gần đây Bác Cổ Hiên đều do ông quản lý. Tuy rằng không thể ra ngoài chạy khắp nơi, nhưng mặt mũi của Tương Vệ Quốc khá lớn, chỉ cần ngồi ở chỗ kia thì sẽ có người đem nguồn hàng đưa vào trong tay ông.
Chính vì thân thể lẫn tinh thần của Tương Vệ Quốc đều tốt, Tương Hãn mới yên tâm để ông quản Bác Cổ Hiên,còn mình đem tinh lực chủ yếu đặt ở chuyện Văn Vận và Duệ Phong.
Lâu rồi Tương Vệ Quốc không có yêu cầu Tương Hãn đi làm gì, nay lại gọi điện thoại tới, Tương Hãn lập tức không nói hai lời liền đáp ứng.
Đương nhiên, lần này hắn đi Bắc Kinh cũng mang theo Từ Cửu Chiếu.
Lúc theo Tương Hãn chạy ngược chạy xuôi thiên nam địa bắc, Từ Cửu Chiếu đã từng đi ngang qua qua Bắc Kinh, nhưng lần này vẫn là lần đầu tiên cậu hoàn toàn ở trong thành thị hiện đại này.
Ánh mắt Từ Cửu Chiếu hoài niệm mang theo ưu tư, nhìn xe đi ngang qua Tử Cấm Thành.
“Làm sao vậy? Muốn đi cố cung sao?” Tương Hãn phát hiện cậu vẫn nhìn bên kia, “Làm xong chúng ta đi tham quan Tử Cấm Thành nhé?”
“Không cần đâu, lần này thời gian cũng không nhiều, chờ sau này rồi đi.” Từ Cửu Chiếu quay đầu lại nhìn Tương Hãn, đem tâm tình của mình thu thập sạch sẽ.
Tương Hãn nghi ngờ nhìn cậu, nắm tay cậu nói rằng: “Sau này vô luận em muốn đi đâu, anh đều đi cùng em.”
Từ Cửu Chiếu cầm tay hắn, gật đầu: “Dạ.”
Xe chạy đến trong một đường hẻm, bên này tất cả đều là tứ hợp viện, quẹo bảy rẽ tám, cuối cùng hai người xuống xe đứng trước cổng một ngôi nhà.
Tương Hãn nhìn hàng xe ngoài cửa thì nhíu nhíu mày.
“Xem ra không ít người đến.” Từ Cửu Chiếu thấp giọng nói.
“Có lẽ chúng ta tới hơi trễ.”
Đây cũng không có biện pháp, dù sao bọn họ là từ Thượng Hải chạy tới. Mà người ở nơi này hoặc là xung quanh Hà Bắc, so với bọn họ thì nhanh hơn.
Đi vào tứ hợp viện, hoàn cảnh bên trong rất thanh tịnh và đẹp đẽ, được tu sửa rất tinh xảo, nhìn ra được nhà này có tình trạng kinh tế rất tốt.
Tương Hãn và Từ Cửu Chiếu đi tới căn bản cũng không có người quản, hai người đi về phía có tiếng người nói.
Đó là một dãy sương phòng, bên trong không có gia cụ dư thừa, tất cả đều là các vật quý được bày trên cái giá, chắc là phòng chuyên dùng để đặt đồ sưu tầm.
Tương Hãn nói không sai, bọn họ quả thực tới chậm, phần lớn các kệ đều trống không. Cũng không thiếu người đang quan sát đồ sưu tầm còn thừa lại, Từ Cửu Chiếu vừa nhìn như vậy liền quay đầu nói với Tương Hãn: “Hai ta phân công nhau xem đi.”
Tương Hãn do dự một chút liền nói: “Được, em coi trọng cái gì liền trực tiếp quyết định, không cần hỏi anh.”
Vì vậy hai người phân công nhau, tại cái kệ còn đầy tìm kiếm đồ cổ vừa lòng. Từ Cửu Chiếu am hiểu là gốm sứ, mà Tương Hãn còn am hiểu thêm ngọc và hạng mục phụ.
Đồ sứ sưu tầm cũng không nhiều, cũng có thể là do người đến sớm đã lấy đi, còn dư lại không có bao nhiêu .
Đương nhiên Từ Cửu Chiếu không muốn lần này tay không mà về, vòng vo hai vòng chọn một tác phẩm dân diêu đời Thanh. Tác phẩm này liếc mắt nhìn qua coi như không tệ, chỉ bất quá miệng bị trùng.
“Trùng” là ngôn ngữ trong nghề đồ cổ, chỉ trên mặt có vết rạn. Loại vết rạn này có khi xuất hiện lúc xuất lò, có khi là do bảo quản không tốt tạo thành. Mặc kệ nói như thế nào, loại có vết rạn xem như là có vết tích.
Một khi đồ sứ có vết tích, giá cả sẽ giảm xuống 30% so với đồ sứ hoàn hảo.
Từ Cửu Chiếu buông mắt cẩn thận nhìn món đồ sứ này, ngoại trừ vết rạn ở miệng, toàn bộ đồ sứ cũng không tệ lắm, chí ít có thể bán mấy vạn. Chỉ cần người bán chào giá không quá cao, nhất định là có lợi nhuận, A Hãn hẳn là đồng ý.
Lúc Từ Cửu Chiếu vừa tới đây luôn luôn không tự chủ dùng sự khác biệt của hai thời đại để đổi tính tiền bạc, kết quả lúc định giá luôn luôn xuất hiện sai số.
Mãi đến khi đi theo Tương Hãn, cậu mới bỏ được tật xấu này, có thể phán đoán chính xác giá thị trường.
Cầm trong tay món đồ sứ 20 cm, Từ Cửu Chiếu tiếp tục tìm kiếm. Cậu vòng tới vòng lui thấy cũng không quá hy vọng, chờ lúc đi tới trong góc phòng rốt cục thấy một chậu hoa có khí hình duyên dáng màu thiên thanh. Vật này được để ở vị trí tương đối thấp, trong lúc vội vàng mọi người rất dễ bỏ qua.
Từ Cửu Chiếu nhãn tình sáng lên, cậu ngồi xổm xuống cẩn thận đem đồ sứ trên tay bỏ xuống, đem chậu hoa bê qua xem phần dưới đáy. Phía dưới cũng không có lạc khoản, chỉ có dấu kê đốt lưu lại. Nhìn kỹ màu xanh cũng không phải rất tinh thuần, có vẻ có một chút trầm lắng .
Từ Cửu Chiếu có đánh giá liền đem chậu hoa này coi như thu hoạch, cùng nhau mang đi.
Đến khi cậu lại dạo qua một vòng, xác định cũng không còn cái gì để thu hoạch, lúc này mới một trái một phải ôm hai kiện đồ sứ hướng về chủ nhân nhà này đi tới.
Chủ nhân là một nam tử trung niên chừng bốn mươi tuổi, hắn ở ngoài cửa sương phòng bày một cái bàn thật lớn, lúc thanh toán có thể trả bằng tiền mặt hoặc cũng có thể chuyển khoản.
Từ Cửu Chiếu cẩn thận đem hai kiện đồ sứ để lên bàn, một người không biết là thương nhân đồ cổ hay là người yêu thích sưu tầm đang thanh toán quay đầu lại nhìn cậu một cái. Hắn nhìn chòng chọc hai kiện đồ sứ trong tay Từ Cửu Chiếu, lại nhìn khuôn mặt trẻ tuổi của Từ Cửu Chiếu, tựa hồ là cảm thấy không có gì đáng giá liền lắc đầu, nghiễm nhiên là bởi vì Từ Cửu Chiếu còn trẻ mà coi thường phán đoán của cậu.
Từ Cửu Chiếu mới không để ý tới cái người vô lễ này, chỉ chờ người nọ đi liền tiến lên hỏi giá cả hai thứ này.
Gia chủ hiển nhiên cũng đã chuẩn bị trước, mỗi một dạng đều có thể định giá chính xác, coi như là không nhớ được cũng có một cái laptop để tra tìm.
Không ngoài sở liệu, giá đồ sứ có trùng không cao lắm, người bán chào giá hai vạn. Từ Cửu Chiếu âm thầm gật đầu, như vậy đặt ở Bác Cổ Hiên bán chừng năm vạn là không thành vấn đề.
Lúc đàm định giá cả, nam tử trung niên cầm laptop tra lật nửa ngày, cuối cùng mới lật tới trang ghi chép của chậu hoa.
“Chậu hoa này là tác phẩm thời kỳ dân quốc. Mặc dù là dân quốc, thế nhưng sắc men rất trong suốt, phẩm tương hoàn hảo, lại là chậu hoa mô phỏng Nhữ Diêu[1]. Nếu cậu muốn thì liền một vạn năm.” Nam tử trung niên khép laptop lại.
Lông mà y Từ Cá»u Chiếu cau lại, không phải bá»i vì Äá»i phÆ°Æ¡ng cho giá cả có vấn Äá», mà là ngÆ°á»i nà y hiá»n nhiên Äá»i vá»i thá»i kì của cháºu hoa nà y nói sai rá»i.
Nhữ Diêu chá» có hai mÆ°Æ¡i nÄm lá»ch sá» ngắn ngủi, sá» lượng Äá» sứ Äá»t tạo tá»n tạo cÅ©ng không nhiá»u, Äá»i sau má»i phá» biến phá»ng chế Nhữ Diêu, vì váºy trên thá» trÆ°á»ng Ãt có Nhữ Diêu tháºt sá»±.
Cáºu nhìn cháºu hoa Äúng là mô phá»ng theo Nhữ Diêu, nhÆ°ng cÅ©ng không phải thá»i dân quá»c, chắc là thá»i Minh triá»u.
Cái cháºu hoa nà y toà n thân cao thấp không có tỳ vết rõ rà ng nà o, ngoại trừ dÆ°á»i Äáy có vết tÃch kê lót bằng vòng Äá»m[2]. Äá»i vá»i ngÆ°á»i hiá»u rõ Äá» sứ, Nhữ Diêu khi ÄÆ°a và o lò vì phòng ngừa bá» dÃnh liá»n vá»i nhau, bên dÆ°á»i chá» dùng Äinh[3] Äá» kê lót, cho nên vừa nhìn bên dÆ°á»i không phải là vết tÃch vá»t Äinh mà là vết tÃch vòng Äá»m, có thá» phán Äoán Äược Äây là hà ng nhái mà không phải là hà ng tháºt.
Từ Cá»u Chiếu không biết ngÆ°á»i trung niên nà y cÄn cứ và o cái gì mà kết luáºn cháºu hoa là hà ng nhái thá»i dân quá»c, có lẽ là bá»i vì bên dÆ°á»i không có lạc khoản[4]. Bá»i vì thông thÆ°á»ng ngá»± diêu xÆ°á»ng Äá»t tạo mô phá»ng Nhữ Diêu Äá»u có hiá»u khoản niên ká» của hoà ng Äế ÄÆ°Æ¡ng Äại, mà thá»i dân quá»c Äại Äa sá» Äá»u là phảng khoản (lạc khoản nhái) hoặc là không Äá» lạc khoản.
Từ Cá»u Chiếu cÅ©ng sẽ không và o lúc nà y hảo tâm nhắc nhá» sai lầm của Äá»i phÆ°Æ¡ng, Äi theo gian thÆ°Æ¡ng nhÆ° TÆ°Æ¡ng Hãn, Từ Cá»u Chiếu cÅ©ng có chút phúc hắc.
Từ Cá»u Chiếu thá» cùng Äá»i phÆ°Æ¡ng trả giá, cuá»i cùng Äem giá cả cháºu hoa hạ xuá»ng má»t vạn ba.
Äạt thà nh giao dá»ch, Từ Cá»u Chiếu liá»n Äem hai kiá»n Äá» sứ di chuyá»n qua má»t bên chá» TÆ°Æ¡ng Hãn trá» vá» cùng nhau tÃnh tiá»n. Lúc nà y ngÆ°á»i Äã không nhiá»u lắm, không Äợi bao lâu, TÆ°Æ¡ng Hãn liá»n bê má»t tủ sÆ°á»i ấm cao má»t thÆ°á»c ba.
Cái tủ thoạt nhìn rất nặng, Từ Cá»u Chiếu tiến Äến giúp hắn: âEm giúp anh.â
âKhông cần, anh có thá» di chuyá»n Äược.â TÆ°Æ¡ng Hãn tránh thoát cáºu, loại viá»c nặng nà y TÆ°Æ¡ng Hãn không nỡ Äá» Từ Cá»u Chiếu chạm và o, Äôi tay của cáºu rất quý giá a.
Từ Cá»u Chiếu không thá» là m gì khác hÆ¡n là Äứng sang má»t bên, cáºu cẩn tháºn nhìn cái tủ nà y.
Cái tủ kiá»u mẫu không lá»n, thÆ°á»ng Äược sá» dụng á» phÆ°Æ¡ng Bắc. Nó thuá»c vá» váºt dụng sÆ°á»i ấm, váºt dụng sÆ°á»i ấm Äược chia là m 4 loại: bà n Än sÆ°á»i ấm, bà n nhá» sÆ°á»i ấm, bà n dà i sÆ°á»i ấm, tủ sÆ°á»i ấm.
NgÆ°á»i phÆ°Æ¡ng Bắc có táºp quán ngủ giÆ°á»ng sÆ°á»i, giÆ°á»ng sÆ°á»i thÆ°á»ng thÆ°á»ng rất lá»n, bên trên có thá» Äá» má»t Ãt gia cụ, thÆ°á»ng ngà y hoạt Äá»ng trá»±c tiếp ngay trên giÆ°á»ng sÆ°á»i.
TÆ°Æ¡ng Hãn lấy tủ sÆ°á»i nà y rõ rà ng là váºt cá», có Äiá»u là nó ÄÆ°Æ¡c là m bằng gá» sá»i, cÅ©ng không phải rất quý giá. Chá» là trên cá»a tủ Äược trang trà hoa vÄn chạm trá» tiên hạc rất tinh mỹ, mép tủ, chân tủ cÅ©ng có ÄÆ°á»ng vân uá»n lượn rất Äẹp, duy chá» có má»t Äiá»m không tá»t chÃnh là nÆ°á»c sÆ¡n bá» tróc lợi hại.
Nam tá» trung niên hiá»n nhiên cÅ©ng biết Æ°u khuyết Äiá»m của tủ sÆ°á»i, hai ngÆ°á»i cò kè mặc cả tuyá»t không thá»i nhượng. Bất quá bá»i vì là tác phẩm thá»i dân quá»c, cuá»i cùng giá cả Äá»nh cách á» tám ngà n.
Nói xong rá»i, Từ Cá»u Chiếu và nam tá» trung niên Äá»u cho rằng xong chuyá»n, không nghÄ© tá»i TÆ°Æ¡ng Hãn má» cánh cá»a, từ trong ngÄn kéo móc ra má»t khá»i Äất tròn lá»n.
Gia chủ lấy là m kinh hãi, hiá»n nhiên không nghÄ© tá»i TÆ°Æ¡ng Hãn nhìn trúng cái nà y.
âCáºu xác Äá»nh cáºu muá»n cái nà y?â Nam nhân trung niên vẻ mặt không hiá»u nhìn TÆ°Æ¡ng Hãn.
Những thứ nà y Äá»u là của cha hắn dá»c cả Äá»i tìm kiếm, nam nhân trung niên cÅ©ng theo há»c táºp Äược chút da lông, bất quá Äá»i vá»i rất nhiá»u thứ xem không hiá»u. Khá»i Äất nà y chÃnh là má»t trong sá» Äó, hắn cÅ©ng không hiá»u vì sao khá»i Äất nà y cÅ©ng Äược Äá» á» trong cÄn phòng nà y.
âÄúng, ngà i ra giá Äi.â TÆ°Æ¡ng Hãn vẻ mặt bình tÄ©nh.
Nam tá» trung niên không có manh má»i, lại không dám tùy tiá»n cho ra cái giá. Rất rõ rà ng Äá»i phÆ°Æ¡ng biết Äây là cái gì, mà hắn má»t chút cÅ©ng không biết, rất dá»
bá» thiá»t.
Nam tá» trung niên do do dá»± dá»±, thá» dò xét cho ra má»t cái giá cao: ââ¦. NÄm nghìn?â
TÆ°Æ¡ng Hãn cau mà y: âNgà i cÅ©ng Äừng công phu sÆ° tá» ngoạm nhÆ° thế, cho má»t giá mÆ¡ há» nhÆ° váºy. Ngà i cảm thấy cái nà y có giá trá» nhÆ° thế sao?â
Nam nhân trung niên da mặt không dà y nhÆ° váºy, mặt Äá» má»t chút: âKhông cao thì thấp váºy. Cáºu cảm thấy giá bao nhiêu thì thÃch hợp?â
TÆ°Æ¡ng Hãn do dá»± má»t chút: âTôi ra nÄm trÄm.â
Má»t khá»i Äất có giá trá» nÄm trÄm, khẳng Äá»nh không ÄÆ¡n giản. Trong lòng nam tá» trung niên cà ng nghi hoặc, vì váºy cắn chết giá cÅ© không chá»u Äi xuá»ng.
TÆ°Æ¡ng Hãn không nhá»n Äược, dứt khoát nói rằng: âTôi Äây nói cho ngà i biết, váºt nà y là cao lanh. Dùng Äá» Äá»t Äá» sứ, ngà i nghÄ© má»t váºt thế nà y có bao nhiêu ngÆ°á»i cảm thấy hứng thú chứ? Mặc ká» nó có vấn Äá» gì, nói cho cùng cÅ©ng chá» là Äất thôi!â
Nguyên lai là Äất cao lanh, Äã biết Äá» chÆ¡i nà y rá»t cuá»c là váºt gì, nam tá» trung niên liá»n an tâm.
Cuá»i cùng khá»i Äất nà y lấy 1500 thà nh giao.
Mà Từ Cá»u Chiếu Äã sá»m á» má»t bên khép miá»ng không nói lá»i nà o, chá» sợ quấy rầy TÆ°Æ¡ng Hãn, Äem chuyá»n là m cho há»ng bét.
Cáºu và TÆ°Æ¡ng Hãn hiá»u lòng nhìn nhau má»t cái, liá»n yên á»n mang các thứ Äi.
NhÆ°ng mà viá»c tá»t thÆ°á»ng hay gặp trắc trá», không Äợi TÆ°Æ¡ng Hãn chuyá»n khoản, liá»n xuất hiá»n hai ngÆ°á»i vá»i vã Äi tá»i.
Hai ngÆ°á»i nà y Äuôi mắt thấy khá»i Äất Äá» á» trên bà n, má»t ngÆ°á»i trong Äó hÆ°ng phấn hô to: âKhông sai, chÃnh là váºt nà y!â