Bùi Thược ban đầu tưởng rằng hắn lần nữa nhìn thấy Nghiêm Mặc Thanh chính là ở đám tang của anh, dù sao thì theo thông tin mà hắn tìm hiểu được, Nghiêm Mặc Thanh cũng không sống được quá một tháng.
Hắn rất ngạc nhiên khi Nghiêm Mặc Thanh, người không còn nhiều thời gian, lại có thể chống đỡ cơ thể bệnh tật hẹn gặp hắn tại một nhà hàng.
Hắn rất mong chờ ngày Nghiêm Mặc Thanh chết, không phải có gì oán hận với Nghiêm Mặc Thanh, mà chỉ muốn nhìn thấy nỗi đau của những người quan tâm đến anh, dễ dàng hi sinh Bùi Thược vì lợi ích của Nghiêm Mặc Thanh.
Bây giờ cũng vậy, dường như chỉ khi Nghiêm Mặc Thanh chết đi, một số thứ đã chôn sâu trong lòng và giam cầm hắn hai mươi năm mới biến mất.
Trong nhà hàng, Bùi Thược nhìn thấy Nghiêm Mặc Thanh.
Bởi vì đêm khuya, hoặc bởi vì Nghiêm Mặc Thanh đã bao cả nhà hàng, chỉ có anh bên cửa sổ kính trong suốt sát đất trong căn phòng lớn, ngồi một mình trên xe lăn, mặc một bộ vest tối màu giản dị mà khéo léo, khuôn mặt thanh tú mà ngưng trọng, bởi vì yếu ớt nên tái nhợt, dưới ánh đèn giống như một bức tranh thủy mặc.
Bùi Thược có thể nhìn ra Nghiêm Mặc Thanh thực sự coi trọng cuộc nói chuyện này, anh có thể chọn biệt thự dưỡng bệnh của mình làm nơi nói chuyện, dù sao anh cũng là một người sắp chết, Bùi Thược cũng không hẳn không cho anh mặt mũi, nhưng cái người chịu sự dày vò của bệnh tật kia tự mình ra mặt, có thể thấy được sự chân thành, bởi vì trong lòng Nghiêm Mặc Thanh biết, nói là thương lượng, không bằng nói là anh đang đơn phương cầu xin…
Bùi Thược ngồi xuống đối diện Nghiêm Mặc Thanh, mặt vô biểu tình nhìn anh: “Tinh thần nhìn thật không tồi, hồi quang phản chiếu?”
Nghiêm Mặc Thanh không trốn tránh: “Là tăng liều lượng thuốc, nhiều nhất có thể kéo dài nửa tháng.”
Bùi Thược giật giật khóe môi, nhưng không nói gì.
Truyện đăng tải duy nhất trên jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192.
“Chúc mừng…” Nghiêm Mặc Thanh ôn nhu nhìn Bùi Thược, nhẹ giọng nói: “Phân hóa thành Alpha đứng đầu.”
“Cảm ơn. Mặc dù tôi suýt chút nữa mất mạng, nhưng kết quả này cũng tương xứng với phần rủi ro kia”. Bùi Thược nhìn Nghiêm Mặc Thanh bằng ánh mắt lạnh lùng, nhàn nhạt nói: “Lời khách sáo nói một câu là đủ rồi, chúng ta hãy đi thẳng vào vấn đề.”
“Tôi thay mặt An Cửu chân thành xin lỗi cậu. Tôi chính là nguyên nhân của tất cả những chuyện này. Tôi có thể hiểu sự tức giận của cậu.” Nghiêm Mặc Thanh nói với vẻ mặt phức tạp: “Nhưng sự tức giận sẽ không mang lại cho cậu bất cứ điều gì cậu muốn.”
“Tức giận?” Bùi Thược tựa như nghe được chuyện cười, tay đặt lên trán, cười mà hai vai đều hơi rung động: “Đời này tôi gây thù chuốc oán không ít, trên thế giới này người muốn giết tôi không chỉ có một người. Cậu ta tính là thứ gì? Đáng giá để tôi phải tức giận”.
“Cho nên cậu bắt em ấy chỉ vì em ấy là Omega ZX?”
“Ừm…” Bùi Thược không chút do dự: “Xét đến giá trị mà cậu ta có thể mang lại cho tôi, ân oán giữa tôi và cậu ta căn bản không đáng nhắc tới.”
“Nếu cậu nghĩ như vậy, tôi đây lấy đồ vật trao đổi An Cửu với cậu, cậu hẳn là rất hứng thú.”
Dưới ánh mắt thờ ơ của Bùi Thược, Nghiêm Mặc Thanh chậm rãi nói: “Tôi có một mỏ quặng Uranium ở quận Khôn Thạch, nơi có một lượng lớn quặng chứa californium (*). Trước mắt mà nói, hẳn là khoáng sản có giá trị nhất thế giới không gì sánh nổi. Trong di chúc của tôi, nó vốn là quà cưới mà tôi để lại cho em trai mình.”
(*) Californium: Được mệnh danh là đắt nhất thế giới khi một gram californium trị giá bằng 650 kg vàng, mỗi gram chất này có giá 25 – 27 triệu USD/gram. Californium ở trạng thái kim loại rắn màu trắng bạc, kết cấu mềm, dễ uốn và có thể cắt bằng dao thông thường, hóa hơi ở nhiệt độ 300°C.
Vẻ thản nhiên trong mắt Bùi Thược dần biến mất.
Mọi người đều biết quặng chứa californium hiếm có và quý giá đến nhường nào, một gam californium trị giá hơn 100 triệu nhân dân tệ, đắt hơn kim cương và vàng gấp trăm nghìn lần, lại có tác dụng đặc biệt trong lĩnh vực y tế.
Lúc này, Nghiêm Mặc Thanh đẩy một tài liệu đã được chuẩn bị sẵn dọc theo mặt bàn đến trước mặt Bùi Thược, bên trong là tài liệu về mỏ khoáng sản.
“Cậu thành lập và đầu tư một số viện nghiên cứu y tế, nhưng sự phát triển của công ty cậu trong lĩnh vực y tế không suôn sẻ như việc buôn bán vũ khí của cậu.” Nghiêm Mặc Thanh bình tĩnh nói: “Cậu cũng không xa lạ gì với californium, nó rất quan trọng đối với sự phát triển của công ty cậu. Giá trị tuyệt đối không thua gì Omega ZX”.
Nghiêm Mặc Thanh biết rõ tham vọng của Bùi Thược, việc trở thành Alpha SX không khiến hắn thỏa mãn, quan trọng hơn, từ sự hiểu biết của anh về Bùi Thược, Bùi Thược không phải người để ý đến chuyện cấp bậc. Sau khi phân hóa thành Alpha SX, hắn cũng không giống với Alpha khác chấp nhất với việc có được Omega đứng đầu.
Bùi Thược không có khả năng không có ân oán cá nhân với An Cửu, nhưng những ân oán cá nhân này làm sao có thể dao động được tham vọng của Bùi Thược.
Bùi Thược lật xem nội dung văn kiện, ánh mắt dần dần trở nên sâu không lường được.
“Đây là cái thứ nhất.” Nghiêm Mặc Thanh tiếp tục: “Thứ hai, cậu vẫn nợ tôi một ân tình, hãy để An Cửu đi, hai chúng ta thanh toán xong”.
Ngón tay Bùi Thược lật xem văn kiện hơi khựng lại, hắn ngước mắt nhìn Nghiêm Mặc Thanh đang ngồi đối diện.
Ánh mắt của người đàn ông vẫn sâu thẳm và bình thản, lộ ra sự ốm yếu không thể che giấu, nhưng điều này không ảnh hưởng đến anh là Alpha số một số hai của Liên Á, Bùi Thược biết Nghiêm Mặc Thanh rất hiểu hắn.
Nếu ngay từ đầu trao đổi ân tình, chẳng những không thể đạt được mục đích, mà còn có thể khiến Bùi Thược lật lọng, dù sao ân tình này nếu để ý thì quý hơn vàng, còn không thèm để ý thì còn chẳng bằng rơm rạ.
Nhưng sau khi bị dao động, ân tình này đóng một vai trò quan trọng trong việc thúc đẩy tác dụng, hơn nữa Bùi Thược thực sự không muốn sau khi Nghiêm Mặc Thanh chết, vẫn còn thiếu ân tình kia của Nghiêm Mặc Thanh.
Thanh toán xong với Nghiêm Mặc Thanh, chính là điều hắn muốn nhất…
Bùi Thược đóng tài liệu trên bàn, dựa vào lưng ghế và nhìn Nghiêm Mặc Thanh một cách thờ ơ: “Mỏ khoáng sản này gần như có thể giúp Nghiêm gia của anh đứng đầu Liên Á, hơn nữa anh cũng sắp chết, vì cậu ta mà làm đến mức này có đáng giá không?”
“Bởi vì tôi sắp chết, tôi càng biết cái gì đáng giá.” Nghiêm Mặc Thanh nhẹ giọng nói.
Bùi Thược yên lặng gõ gõ ngón tay trên đùi, đôi mắt đen u ám: “Anh yêu cậu ta?”
“Tôi mắc nợ cậu ấy.” Nghiêm Mặc Thanh cụp mắt xuống với vẻ mặt buồn bã: “Tôi chỉ vì một ý nghĩ mà phạm phải sai lầm không thể sửa chữa, tôi không có thời gian để bù đắp cho cậu ấy. Đây là điều cuối cùng tôi có thể làm cho cậu ấy. ”
“Sai lầm gì?” Bùi Thược hơi híp mắt.
Nghiêm Mặc Thanh không muốn nói sâu về chủ đề này, nói mấy câu vừa rồi cũng là vì anh không thể kiểm soát cảm xúc mà nói ra.
Nếu như lớp vỏ bằng đường bọc lấy sự đắng cay, hắn hy vọng viên đường duy nhất trong tay An Cửu mãi mãi không tan…
Truyện đăng tải duy nhất trên jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192.
Bùi Thược nhìn qua các tài liệu trên bàn một lần nữa.
Nghiêm Mặc Thanh tưởng Bùi Thược sẽ hỏi anh một số câu hỏi về mỏ khoáng sản, nhưng anh không nghĩ Bùi Thược đột nhiên ngẩng đầu lên và hỏi: “Anh đã ngủ với con mèo đó chưa?”
Nghiêm Mặc Thanh thực sự bị nghẹn, anh hít một hơi thật sâu: “Không có.”
Không khí yên lặng vài giây, Bùi Thược đóng văn kiện lại.
“Cậu ta không thể là của tôi, sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào trong tay Alpha khác.” Bùi Thược lạnh lùng nói: “Cho nên tôi đáp ứng anh thả cậu ta, nhưng chỉ có thể đảm bảo trước khi anh chôn cất sẽ không động vào cậu ta”.
Nghiêm Mặc Thanh sắc mặt ngưng trọng, trầm mặc một lát, hai mắt nhắm thật sâu lại: “Được.”
Đánh đổi Omega ZX trong hơn mười ngày để lấy mỏ khoáng sản trị giá hơn nghìn tỷ, thương vụ này rõ ràng là một khoản lãi lớn đối với Bùi Thược, nhưng vào thời điểm Nghiêm Mặc Thanh đồng ý, Bùi Thược không hề cảm thấy vui mừng.
Hắn mơ hồ cảm nhận được An Cửu đối với Nghiêm Mặc Thanh chính là vô giá, giống như An Cửu có thể hy sinh bất cứ ai kể cả bản thân mình vì Nghiêm Mặc Thanh…
Bùi Thược khóe miệng giật giật, từ đáy lòng cười mỉa mai… Thật là ghê tởm, cảnh tượng đôi bên tình cảm mặn nồng, thật sự là ghê tởm.
Hai ngày tiếp theo, Bùi Thược sắp xếp người đến kiểm tra mỏ khoáng sản mà Nghiêm Mặc Thanh nói, sau khi xác nhận những gì Nghiêm Mặc Thanh nói là đúng sự thật, hắn mất nửa ngày để hoàn thành các thủ tục, tiếp nhận quyền sở hữu mỏ Uranium từ Nghiêm Mặc Thanh.
Cuối cùng, Bùi Thược đã đưa An Cửu đến nơi mà hắn thỏa thuận với Nghiêm Mặc Thanh, trên đường đi, hắn nói với An Cửu hắn trao trả cậu cho Nghiêm Mặc Thanh.
Bùi Thược nhìn An Cửu co rúm lại dựa vào cửa xe không dám đến gần, nghe hắn nói xong, đôi mắt đen từ khiếp sợ chuyển thành sáng ngời, đôi tai mèo trên đỉnh đầu đang bơ phờ đột nhiên dựng đứng lên.
“Cậu đắc ý cái gì?” Bùi Thược đột nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác tức giận khó thể hình dung, lạnh lùng nhìn chằm chằm An Cửu.
Truyện đăng tải duy nhất trên jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192.
Thân thể An Cửu run lên, cằm như muốn dán đến ngực, càng dán chặt người vào vách trong của cửa xe, nhưng xe lớn như vậy, dù tránh như thế nào cũng không thoát được cảm giác ngột ngạt do tin tức tố SX mang lại.
“Tôi không đắc ý…” An Cửu thấp giọng nói.
Bùi Thược hừ lạnh một tiếng, quay đầu không nhìn An Cửu: “Tôi còn chưa tính toán xong với cậu, đến khi Nghiêm Mặc Thanh chết, tôi sẽ không buông tha cho cậu”.
An Cửu rất tự giác im lặng.
Địa điểm trao đổi nằm ngay bên cạnh đại lộ cách biệt thự của Nghiêm Mặc Thanh không xa, vì là đường một chiều đến biệt thự của Nghiêm Mặc Thanh nên hầu như không có xe qua lại.
Đào Quả đẩy Nghiêm Mặc Thanh đang ngồi trên xe lăn và đợi bên cạnh một cái cây, Bùi Thược đã nhìn thấy họ từ xa trong xe.
Vừa quay đầu lại, Bùi Thược liền nhìn thấy An Cửu đang dựa vào cửa sổ xe, một bên mặt dán vào cửa kính xe nhìn ra ngoài, cái nhìn khát khao khiến gân xanh trên trán Bùi Thược bất giác nổi lên.
Không hề có dấu hiệu, Bùi Thược cảm thấy hối hận.
Hắn muốn khai thác mỏ để làm gì? Alpha SX có tuổi thọ hơn 150 năm, hắn có nhiều thời gian và sức lực để kiếm nhiều tiền hơn.
Nhìn chằm chằm sau cổ An Cửu, Bùi Thược hơi híp mắt, tuyến thể như tuyết trắng hơi hơi nhô lên giống như một miếng thịt mềm thơm ngon hấp dẫn hắn cắn một cái.
Chiếc xe chạy đến trước mặt Nghiêm Mặc Thanh và Đào Quả, chậm rãi dừng lại.
Lúc này Bùi Thược mới tỉnh táo lại, chiếc răng nanh sắc nhọn nhô ra từ khóe môi không tiếng động liền thu lại.
An Cửu nhìn Nghiêm Mặc Thanh ngồi trên xe lăn ngoài cửa sổ, hốc mắt hơi ươn ướt, đang định mở cửa xe đi ra ngoài, bỗng nhiên bị một bàn tay nắm lấy gáy kéo về phía sau.
“Tôi để cậu đi?”
Bùi Thược nghiến răng nghiến lợi, An Cửu còn chưa kịp hoàn hồn, hai gò má đã bị bàn tay rộng dài của đối phương giữ chặt, ngay sau đó, pheromone SX lạnh lùng bá đạo mạnh mẽ cạy mở đôi môi tiến vào.
An Cửu giãy giụa, dùng hai chân đá vào cửa xe, nhưng càng giãy giụa, pheromone càng rót vào dữ dội, nhưng có lẽ Bùi Thược không tuyệt đối áp chế động tác của mình, An Cửu xoay người ngã xuống xe mới tránh thoát được Bùi Thược.
Sau khi đứng dậy, An Cửu nhanh chóng mở cửa xe chạy ra ngoài, phía sau cũng không có người đuổi theo, lại nghe thấy Bùi Thược hung ác nói với cậu: “Lần sau tôi nhất định cắn chết cậu”.