Pheromone thường xuyên bị cướp đoạt, cùng với sự đàn áp khủng bố của pheromone SX, tin tức tố của An Cửu gần như đã hình thành phản xạ trốn tránh có điều kiện, run rẩy không muốn rời khỏi cơ thể, cho dù pheromone trong cơ thể đã đầy, An Cửu cũng không thể giải phóng ra bên ngoài được.
Hiện giờ Bùi Thược thậm chí không cần để An Cửu đeo miếng dán bịt kín tuyến thể, bởi vì tin tức tố SX của hắn chính là xiềng xích vững chắc nhất đối với Omega.
Động tác đẩy cửa của Bùi Thược rất nhẹ, hắn định đến gần An Cửu khi cậu đang ngủ, nhưng pheromone của hắn đã sớm quen với việc nuôi dưỡng tin tức tố ZX, hắn không thể kiểm soát tin tức tố SX của bản thân, giống như một bầy linh cẩu đang đói khát tột độ, tranh giành muốn nhào về phía An Cửu.
Sự xâm nhập của tin tức tố SX khiến An Cửu kinh hãi, gần như là nháy mắt từ trong mộng tỉnh lại, An Cửu hoảng sợ ngồi dậy, túm lấy chăn chui vào trong cùng của giường.
Kỳ thật đây là cách tránh né vô dụng nhất, nhưng mấy ngày nay nó đã trở thành bản năng của An Cửu.
Sau khi cơ thể được rót một lượng lớn pheromone SX vào, An Cửu gặp khó khăn trong việc duy trì hình dạng ban đầu, cơ thể của cậu hầu hết thời gian đều ở hình dạng thứ hai, đồng thời, với sự kết hợp mạnh mẽ của pheromone SX trong cơ thể, nỗi sợ hãi đối với Alpha hàng đầu đã được phóng đại vô hạn.
Sử dụng tin tức tố để đánh thức sự thuần phục cùng sợ hãi của Omega, đây là khả năng mà chỉ Alpha SX mới có, Thẩm Trạm nói với Bùi Thược, tin tức tố của Alpha SX có thể chinh phục hoàn toàn một Omega về thể chất và tinh thần, đồng thời thay đổi tính cách ban đầu của một Omega, thậm chí còn khiến người đó hoàn toàn yêu mình bằng cả trái tim.
Bùi Thược làm một phép tính, trong hơn nửa tháng, hắn đoạt pheromone của An Cửu chín lần và rót tin tức tố vào cơ thể của An Cửu mười ba lần, mỗi lần đến khi cậu ngất đi mới thôi, cường độ thuần hóa như vậy, ngay cả Omega hàng đầu cũng phải bị hắn chinh phục.
Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192.
Sự thật xem ra đúng là như thế, khi Bùi Thược ngồi xuống bên giường, ánh mắt An Cửu thoáng né tránh ánh mắt trực tiếp của Bùi Thược, thân thể co rúm lại, lộ ra bên ngoài chăn là ngón chân co quắp thật chặt.
An Cửu cũng đang cố gắng vượt qua nỗi sợ hãi trong cơ thể đối với Bùi Thược, nhưng tin tức tố luôn gửi tín hiệu sợ hãi đến toàn bộ cơ thể cậu trước mặt hắn, khiến cậu khó có thể bình tĩnh trước mặt Bùi Thược.
“Đừng căng thẳng.” Bùi Thược cười như không cười nói.
Giường rất hẹp, Bùi Thược hơi nghiêng người, vươn tay búng một cái lỗ tai hình tam giác trên đỉnh đầu An Cửu, sức lực cũng không nhỏ, lỗ tai nhung mềm lay động, cơ thể An Cửu càng thêm căng cứng.
“Mấy ngày nay tôi không có nghiêm túc nói chuyện với cậu.” Bùi Thược miệng nói, tay thò vào trong chăn, từ trong chăn kéo ra cái đuôi của An Cửu, cầm trong tay dùng sức không nặng không nhẹ chơi đùa.
An Cửu mím chặt môi không nói, cái đuôi bị túm đau cũng chỉ dám hơi nhíu mày.
Bùi Thược rất hài lòng với phản ứng của An Cửu, ít nhất nó cho thấy pheromone của hắn đã phát huy tác dụng.
“Kỳ thực tôi có rất nhiều vấn đề muốn hỏi cậu, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, có một số việc cho dù hỏi rõ ràng cũng vô nghĩa.”
Gần đây, một số giao dịch với lợi nhuận khổng lồ lần lượt được đàm phán, Bùi Thược luôn có tâm trạng tốt, tối nay, hắn định đến để rót tin tức tố cho An Cửu rồi rời đi, nhưng tâm huyết dâng trào, hắn muốn biết An Cửu bị tin tức tố của hắn cải tạo trông bộ dạng sẽ như thế nào?
“Cậu muốn hỏi tôi gì không?” Bùi Thược buông tay ra, khoé môi mang theo nụ cười nhàn nhạt, “Hiện tại tâm trạng của tôi rất tốt, nói với cậu thêm vài câu cũng không sao”.
An Cửu trong mắt không còn tràn ngập đề phòng, khóe miệng mấp máy: “Có thể nói cho tôi biết anh Thanh hiện tại thế nào?”
“…”
Nụ cười trên môi Bùi Thược trong nháy mắt hoàn toàn biến mất, thật lâu sau mới giật giật khóe môi: “Hắn hiện tại sự thật không thể thay đổi là sẽ chết, cậu quan tâm hắn không bằng quan tâm chính cậu thì hơn”.
An Cửu cụp mắt xuống, trầm mặc một hồi, mới thấp giọng nói: “Nếu như anh Thanh không còn, xin nói cho tôi biết......”
Bùi Thược ánh mắt dần dần âm trầm: “Làm sao, cậu muốn vì hắn mà khóc sao?”
“Tôi muốn nhìn một chút.” An Cửu ánh mắt âm trầm, nhìn về phía Bùi Thược bên giường, nhẹ giọng nói: “Nếu như anh có thể đồng ý, làm trao đổi, anh có thể chân chính có được Omega ZX”.
Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192.
Bùi Thược cho rằng Omega mà An Cửu đang nói đến chính là An Cửu, vẻ mặt của hắn có chút vi diệu, khóe môi nhếch lên, nhưng sau đó lại là biểu tình khinh thường: “Cậu thật quá coi trọng chính mình, có được cậu là cái gì ghê gớm lắm sao? Chẳng lẽ cậu thật sự cảm thấy tôi thích cậu?”
Bùi Thược cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: “Tôi chỉ là bị pheromone của cậu mê hoặc nửa năm, hiện tại đối với cậu không có gì ngoài chán ghét, cậu tốt nhất nên thu hồi trước mặt tôi cái cảm giác tự cao tự đại ấy đi.”
“Anh hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó.”
An Cửu rũ mắt xuống, nhẹ nhàng ấn tay lên ngực, khàn khàn nói: “Tim của tôi chính là nguồn gốc của tin tức tố ZX, anh có thể cấy ghép tim của tôi cho Omega mà anh thích, có thể giúp người đó lần thứ hai phân hóa thành Omega hàng đầu”.
Bùi Thược không thể tin được nhìn An Cửu, vẻ mặt bình tĩnh và dịu dàng, như thể cậu đang nói về một vấn đề không quan trọng.
“Tôi biết anh hận tôi lừa gạt tình cảm của anh.” An Cửu nhẹ giọng nói tiếp: “Anh nhất định muốn giết tôi, nhưng anh hẳn không thể từ bỏ giá trị của Omega ZX, cho nên đây là biện pháp tốt nhất, đem trái tim của tôi tặng cho người mà anh thích, vừa để giúp anh trút giận, lại có được một Omega ZX yêu anh, quan trọng nhất là, anh có thể đánh dấu người đó mà không cần đắn đo”.
Hô hấp của Bùi Thược đột nhiên nặng nề, một cảm giác tức giận mãnh liệt giống như sóng nhiệt xông lên từ lòng bàn chân, khiến toàn thân nóng rát như kim châm.
Không khí trầm mặc mấy giây, Bùi Thược đột nhiên khẽ động khóe miệng cười, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt, cả khuôn mặt càng lộ vẻ nham hiểm: “Ừm, ý kiến hay.”
Nghe Bùi Thược nói như vậy, An Cửu cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, thậm chí ngay cả bản năng sợ hãi đối với Bùi Thược trong nháy mắt cũng yếu đi rất nhiều, cậu luôn biết Bùi Thược là một người tỉnh táo khôn ngoan, hắn luôn biết cân nhắc những ưu nhược điểm và được và mất một cách chính xác với tư cách là một doanh nhân.
“Cậu đem mạng của mình đáp ứng như vậy, hẳn là một yêu cầu này có lẽ quá ít.” Bùi Thược cúi đầu chậm rãi xắn tay áo lên, thanh âm không hề có cảm xúc: “Có thể cân nhắc thêm một cái nữa”.
An Cửu mím môi, cụp mắt xuống, nghiêm túc suy nghĩ vài giây, nhẹ giọng nói: “Tro cốt của tôi cùng anh Thanh có thể để cùng một chỗ được không?”
“Ừm, còn nữa không?” Bùi Thược giơ tay cởi một chiếc khuy trên cổ áo sơ mi đen.
“Không còn nữa.” An Cửu nhẹ nhàng lắc đầu.
Bùi Thược cong môi, nụ cười tựa hồ chỉ thoáng qua nửa dưới khuôn mặt, hắn nhẹ nhàng vẫy An Cửu, dỗ dành: “Cậu làm sao cách xa tôi như vậy? Nào, lại đây đi.”
An Cửu thấy cánh tay đầy cơ bắp của Bùi Thược, bất an nhíu mày, chậm rãi rụt cái đuôi thò ra khỏi chăn, nhỏ giọng nói: “Như vậy cũng có thể nghe rõ”.
Nhiệt độ trong mắt Bùi Thược hoàn toàn biến mất, hắn đột nhiên đứng dậy, chống một gối xuống giường, vươn tay tóm lấy cổ An Cửu ấn cậu xuống giường.
An Cửu khó thở, giãy giụa nắm lấy hai tay Bùi Thược, cậu nhìn lên phía trên là vẻ mặt hung ác của Bùi Thược, giống như dã thú bị chọc tức điên cuồng phát tiết sự tức giận.
“Muốn vì Nghiêm Mặc Thanh mà chết theo, còn muốn cùng hắn chôn cất?” Bùi Thược hô hấp dồn dập, từng chữ nhả ra khỏi kẽ răng dường như đều vặn vẹo: “Tao thành toàn cho mày. Tao mẹ nó sẽ giết mày bây giờ!”
Trong lúc hỗn loạn hắn nghĩ, hắn đương nhiên không thể thích An Cửu, hắn chỉ là không cam lòng khi người An Cửu thích là Nghiêm Mặc Thanh thôi.
Không cam lòng mình nỗ lực nhiều năm như vậy, nhưng vẫn không thể thoát khỏi bóng dáng của người sắp chết.
Khi đó, hắn ngây thơ và tha thiết ảo tưởng nếu Nghiêm Mặc Thanh không tồn tại, Nghiêm gia sẽ nhận nuôi hắn và coi hắn như một thành viên thật sự trong gia đình, sau có người cười nhạo hắn: “Nếu không vì Nghiêm Mặc Thanh,,mày ngay cả tư cách người nhà cũng không có”.
Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192.
Nhưng hắn nhớ tới lời Nghiêm Mặc Thanh nói với hắn: “Sau này nhất định cậu sẽ gặp được người thật lòng yêu mình. Người đó yêu cậu không vì mục đích gì khác, chỉ vì đó là cậu…”
Hắn cho rằng mình sớm đã không còn hứng thú với cái gọi là người yêu mình, cho đến khi mỗi đêm hắn ôm An Cửu, hắn bắt đầu giống như năm đó khi người Nghiêm gia nhận nuôi, ngây thơ cho rằng ông trời đang chiếu cố hắn.
Cho đến khi hắn phát hiện là một trò lừa đảo khác được dàn dựng vì Nghiêm Mặc Thanh, tàn nhẫn giống như Nghiêm gia năm đó, nhưng hắn không thể “thoát khỏi” trò lừa đảo này một cách dứt khoát như hai mươi năm trước.
An Cửu lông mi chậm rãi rủ xuống, dần dần không giãy giụa nữa, ngón tay nắm Bùi tay Bùi Thược từng ngón từng ngón rời khỏi, hai tay mềm mại trượt xuống hai bên.
Bùi Thược đột nhiên rút tay về, thở hổn hển nhìn người bất động phía dưới, sau một phần mười giây bị chết máy, các đầu dây thần kinh như bị bôi dầu nóng hoạt động trở lại.
“An Cửu!”
Bùi Thược sắc mặt tái nhợt, hắn lay lay An Cửu nhưng không có phản ứng, trong lòng đột nhiên trầm xuống, lập tức hoảng hốt cúi đầu hô hấp nhân tạo cho An Cửu.
Sau một hồi sơ cứu, An Cửu thiếu dưỡng khí thở hổn hển sống lại, hai tay xoa xoa cổ, ho dữ dội.
Bùi Thược kinh hoảng ngồi xuống một bên, mồ hôi ướt đẫm thở gấp, dựa vào tường, đôi mắt ẩm ướt tràn đầy tơ máu đỏ tươi, gắt gao nhìn chằm chằm An Cửu đang chậm rãi ngồi dậy, cuối cùng lại mất kiểm soát vươn tay.
An Cửu còn chưa kịp hoàn hồn, lại bị Bùi Thược đè lên giường, nhưng lần này không phải giết cậu, mà là dùng phương thức hôn môi, Bùi Thược lần nữa thô bạo rót tin tức tố SX vào người cậu.
Nó dữ dội hơn bất kỳ lần giáo huấn nào trước đó, chỉ hận pheromone SX có thể ngay lập tức biến Omega dưới thân hắn thành thứ mà Bùi Thược muốn.
Pheromone SX lại lần nữa tràn ngập cơ thể An Cửu một cách cường bạo và mạnh mẽ, đôi chân chật vật của cậu dần dần không cử động được, An Cửu nhanh chóng bất tỉnh.
Nhìn Omega bất tỉnh, Bùi Thược nghiến răng, gần như mất kiên nhẫn… Hắn rốt cuộc cần rót bao nhiêu pheromone để đạt được hiệu quả mà Thẩm Trạm nói.
Sau khi rời khỏi căn cứ nghiên cứu, Bùi Thược sắc mặt âm trầm lên xe, vừa mới đóng cửa lại, điện thoại di động vang lên.
Bùi Thược hơi nheo mắt lại, đó là một dãy số không có tên nhưng lại khiến hắn có cảm giác rất quen thuộc.
Sau khi kết nối điện thoại, một giọng nói quen thuộc phát ra từ đầu bên kia của điện thoại.
“Bùi Thược, là tôi.” Giọng nói của Nghiêm Mặc Thanh lộ ra một chút yếu ớt, nhưng từng chữ đều rõ ràng: “Chúng ta gặp nhau một chút.”
—————————
Ji: Tôi thay đổi giữa pheromone và tin tức tố để tránh lặp từ trong một đoạn nhớ, có ổn không nhở?