Ta cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn phải phối hợp: "Ra sao?"
"Nàng ấy có đến tám chín phần giống ngươi… Ngươi đóng vai thế thân thật xuất sắc!"
Ta mỉm cười không đáp, xem như nàng ta vừa khen ngợi mình.
"Nữ nhân đó mặc trang phục giang hồ, rõ ràng không phải là cô nương khuê các. Biểu ca năm xưa từng chu du giang hồ, hẳn là lúc đó quen biết nàng ấy, nên mới mãi không chịu lấy vợ, sống cô độc nhiều năm." Ý trong lời nàng ta quá rõ ràng rồi.
Ta nhấp một ngụm trà, từ tốn hỏi: "Ngươi nói xong rồi à?"
"Sao ngươi lại phản ứng thế này? Biết mình là thế thân, không phải nên cảm thấy đau đớn vì chân tình lầm lỡ ư?" Đoan Thành rõ ràng bất mãn với thái độ của ta.
"Thanh Nhi, tiễn khách."
Đoan Thành nghe vậy, sắc mặt tối sầm: "Ngươi đã là thế thân thì đừng bày đặt kiêu cách quý phi nữa. Ngày sau biểu ca tìm được chính chủ, ngươi sẽ biết kết cục của mình ra sao."
Thanh Nhi đuổi nàng ta ra ngoài. Khi quay lại, ta đang ngồi một mình, chậm rãi bóc quýt.
Thanh Nhi đã đỏ hoe hai mắt: "Nương nương, nếu người thấy đau lòng, thì cứ khóc đi cũng được."
"Tin đồn trong cung đã lan truyền hết rồi nhỉ?" Ta điềm nhiên hỏi.
Thanh Nhi gật đầu.
"Nếu ta không nhầm, nữ nhân trong bức họa mặc thanh y, tóc buộc cao, tay cầm kiếm, trông y như ta." Ta khẽ nói, ánh mắt đầy hoài niệm.
"Nương nương, làm sao người biết được?"
"Chỉ là một người quen cũ mà thôi!"
11
Người Khương gia đã đến rồi.
Bọn họ chưa từng giúp đỡ ta trong lúc khó khăn, chỉ thích xem ta gặp khó khăn mà cười cợt.
Ai cũng biết Khương gia có hai mỹ nhân. Đại tiểu thư tài năng xuất chúng, Nhị tiểu thư sắc nước hương trời. Nhưng chẳng mấy ai nhớ rằng trong phủ Thượng thư Khuongw gia còn có một Tam tiểu thư.
Ta bị lãng quên chỉ vì bản thân là con thứ. Tám tuổi, ta bị đưa khỏi phủ Thượng thư, trở thành đệ tử của Phù Sơn môn, đến tận mười lăm tuổi mới quay về.
Từ đó, Khương phủ chẳng bao giờ còn là nhà của ta nữa.
Nhưng ta không ngờ có ngày phụ thân lại dám xuất hiện trước mặt ta, khuôn mặt lão ta dường như đã già đi nhiều.
“Thần tham kiến nương nương.”
“Miễn lễ.”
Khởi đầu nghiêm nghị và lạnh lùng này đã định trước cuộc trò chuyện của chúng ta sẽ chẳng thể vui vẻ gì.
“Giang đại nhân đến đây có việc gì?”
Thái độ lạnh nhạt của ta khiến phụ thân bực mình, nhưng lão ta vẫn cố kìm nén.
“Ngươi còn nhớ mình là nữ nhi Khương gia không vậy?”
Định dùng tình thân để ràng buộc ta sao?
Ta chậm rãi ngồi dậy từ giường quý phi, cúi nhìn xuống bậc thềm nơi lão ta đứng, bình thản hỏi: “Vậy Khương đại nhân còn nhớ Khương gia còn có ta không?”
Sắc mặt phụ thân tái nhợt, rồi lão ta hạ giọng nói: “A Nhiên, ngày trước là lỗi của phụ thân. Giờ đây Khương gia đang suy yếu, cần có nguồn lực mới để duy trì gia tộc. Dù sao, ta cũng xin ngươi giúp đỡ.”
Ta không đáp, chỉ im lặng. Sự im lặng của ta khiến phụ thân táo bạo hơn, lão ta thử nói tiếp: “Nếu ngươi không muốn, để Nhị tỷ ngươi vào cung giúp đỡ cũng được.”
Nực cười!
“Khương đại nhân chẳng phải vẫn luôn tự xưng là thanh liêm ư? Tỷ muội cùng hầu một quân vương, ông không sợ người ta xì xào sau lưng sao?”
Lão ta thở dài: “Ta không còn cách nào khác. Ngươi biết đấy, các huynh đệ của ngươi đều chẳng ra gì. Ta không thể để Khương gia suy tàn trong tay mình được.”
Ta khẽ cười mỉa mai: “Ông đã quyết định để Khương Tự nhập cung, vậy cần gì phải nói chuyện với ta?”
“Ta chỉ… chỉ muốn để nàng vào cung giúp đỡ ngươi. Bây giờ, tin đồn lan rộng cả trong lẫn ngoài cung, nói ngươi ân sủng không vững, chỉ là thế thân. Lâu ngày, e rằng…”
“Thánh chỉ đến.” Một giọng nói lớn vang lên, cắt ngang lời phụ thân.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Quý phi Khương thị, phụ trách lục cung, cần cù tiết kiệm, không lười biếng, không hoang phí. Đặc biệt ban thưởng một đấu ngọc trai Đông Hải, một cây san hô Nam Hải, mười tấm gấm Thục và một bức họa mỹ nhân. Khâm thử.”
“Thần thiếp lĩnh chỉ.”
Trương Đức vẫn giữ nguyên nụ cười như mọi khi, độ cong chẳng thay đổi chút nào. Chàng trao thánh chỉ cho ta, phía sau, các cung nữ và thái giám lần lượt tiến vào với các khay lễ vật.
“Nương nương, Hoàng thượng dặn người phải ngắm kỹ bức họa mỹ nhân này. Ngài bảo: ‘Có mỹ nhân hề, kiến chi bất vong’, vốn dĩ nhiều năm trước muốn trao tận tay cho người.”
Ta chậm rãi mở cuộn tranh, ánh mắt hướng về người đang đứng bối rối bên cạnh, khẽ mỉm cười: “Khương đại nhân, ông hãy nhìn kỹ xem, trang phục trong bức họa này có quen không?”
Lão ta nhìn chăm chú một hồi lâu, rồi mơ hồ lắc đầu.
“Ngày ta mười lăm tuổi trở về Khương phủ, chính là bộ dáng như thế này. Chỉ tiếc là, từ trước đến nay ông chưa bao giờ thèm nhìn đến ta một lần.”
Phụ thân nghe xong, sắc mặt trắng bệch, lão ta loạng choạng bước lùi lại một bước, cuối cùng cúi đầu thi lễ rồi từ từ rời đi.
12
Khi Thanh Nhi biết rằng ta chính là người trong bức họa, nàng đã xúc động đến mức nước mắt tuôn rơi.
Người trong bức họa là ta, nhưng với ta, điều ấy cũng chỉ là ký ức xa xưa. Khương Dao giờ đây có lẽ đã quên tất cả. Những lời đồn đoán, ta chưa bao giờ bận tâm, nhưng Dung Sâm lại muốn làm rõ từng điều một. Ta hiểu rõ sự chân thành của chàng.
Thời gian trôi qua, đến ngày giỗ của Mạc Thái hậu - mẫu thân của Dung Sâm. Dù đã truy phong là Minh Đức Thái hậu, nhưng bà vẫn chỉ được hưởng vinh sau khi mất.
Ta đến dâng hương, tình cờ gặp Đoan Thành Quận chúa.
Lần này, trong mắt nàng ta đầy sự suy sụp, nàng khẽ thở dài: "Ta không ngờ rằng, người mà biểu ca yêu thương suốt bao năm qua, lại là ngươi."
Ta quay lưng rời đi, không muốn nói gì thêm.
Nhưng có người khác gọi ta dừng lại: "Chung Quý phi, xin hãy dừng bước."
Người đến là Đại trưởng công chúa - cô cô ruột của Hoàng đế đương triều, là một bậc quý nhân và cũng là trưởng bối của ta.
Ta biết bà ấy muốn nói gì.
“Hiếm khi Đại trưởng công chúa vào cung, chi bằng lần này ngài hãy ghé qua Tử Thần Cung dùng chén trà.”
“Được.”
Ta cho lui tất cả cung nữ, trong điện chỉ còn lại ta và bà.
"Mọi người đều nói rằng hoàng thượng chỉ sủng ái mỗi Chung Quý phi. Ta trước đây cũng không biết ngươi là ai, nhưng giờ thì rõ rồi."