Nhưng trước khi đi, Bùi Triệu vẫn muốn gặp ta lần cuối.
Trong ngự hoa viên, ta nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt tròn, bốn cung nữ đứng sau, nghiêm trang và kính cẩn.
Bùi Triệu dừng chân cách đó một khoảng, giữ khoảng cách vừa đủ, vì lời người nói thì thật đáng sợ.
Hôm nay, hắn có thể cúi đầu kính lễ, nhưng ánh mắt u tối vẫn hiện rõ sau vẻ mặt bình thản .
“Ngày trước ta nghĩ rằng còn nhiều thời gian, ai ngờ thoáng chốc mọi thứ đã đổi thay.”
“Ta tưởng tướng quân có chuyện trọng đại, hóa ra chỉ đến để tán gẫu.” Ta vẫn nhịp nhàng phe phẩy quạt, không vội vàng cũng chẳng chậm rãi.
“Ta chỉ muốn hỏi một câu: những mật tín kia, là nàng phát tán ra ngoài phải không?”
Rốt cuộc, hắn cũng hỏi đến điều đó.
“Trong lòng tướng quân đã có câu trả lời rồi, đúng không?”
Nghe ta nói, tay hắn khẽ nắm lại rồi lại buông thõng một cách bất lực.
“Là ta đã tự phụ. Lần sau nếu có giao tranh, ta nhất định sẽ không nhân nhượng.”
Ta hạ quạt xuống, bước một bước về phía hắn, chậm rãi đáp: “Tướng quân thông minh, chắc đã hiểu rõ thế cục tất yếu.”
“Khương Dao, nàng vì hắn mà tính toán bao năm, sẵn sàng mạo hiểm tính mạng. Nếu có một ngày, hắn phải chọn giữa giang sơn và mỹ nhân, liệu hắn sẽ chọn gì đây? Khương Dao, nàng không muốn biết sự lựa chọn của hắn sao?”
Giọng Bùi Triệu mang theo ý giễu cợt, như thể đang cười nhạo ta sau bao năm toan tính và bày mưu tính kế.
8
Kể từ ngày gặp lại Bùi Triệu, những lời đồn đại bắt đầu lặng lẽ lan truyền khắp nơi. Người ta bảo rằng Bùi Triệu vẫn còn vương vấn ta, còn ta thì lợi dụng tình cảm đó để mưu cầu lợi ích.
Tin đồn như gió bão, không cách nào phớt lờ. Thế nhưng, Dung Sâm từ đầu đến cuối đều thờ ơ, không hề nhắc đến. Chàng im lặng, ta cũng không muốn đề cập thêm.
Thế nhưng, luôn có những kẻ thích xen vào chuyện người khác một cách lỗ mãng.
“Ngươi nghĩ ngươi xứng với biểu ca của ta sao?” Đoan Thành Quận chúa mặt mày hậm hực, nhảy nhót như con hề cao giọng hỏi.
“Ta không xứng, vậy chẳng lẽ Quận chúa xứng à?” Ta điềm nhiên đáp, quan sát nàng ta phản ứng.
Quận chúa nghe vậy thì ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh: “Dĩ nhiên, ta và biểu ca có quan hệ thân thiết, đương nhiên là xứng đôi. Ta khuyên ngươi nên biết tự lượng sức, sớm rời đi kẻo sau này bị biểu ca chán ghét.”
“Nếu Quận chúa đã tự tin như vậy, sao còn phải tranh cãi với ta? Sao không tự tiến cung, đề xuất làm thiếp, ắt sẽ được phong chức cao, toại nguyện tâm tư bao lâu nay.” Ta bình thản trả lời.
“Ngươi… vô liêm sỉ!” Đoan Thành Quận chúa tức giận hét lên, giọng nàng ta vang dội đến tám trăm dặm, đủ để khiến các cung nữ xung quanh hoảng hốt quỳ rạp xuống.
Ta chỉ đành xoa nhẹ tai, ngao ngán: “Quận chúa tiếng như sấm rền, quả là có dũng khí như Trương Phi nơi Trường Bản năm nào. Chi bằng ngươi ra trận, lấy công lao báo đền tổ quốc, chẳng phải tốt hơn sao?”
Ta thành khẩn khuyên nhủ, nghĩ cho nàng ta, tránh để nàng suốt ngày phải lao đầu vào những việc nhỏ nhặt.
"Ngươi... thật quá đáng!" Nói rồi, nàng ta che mặt, quay người bỏ chạy.
Có lẽ, nàng ta cũng nhận ra chính mình đã tự làm mất mặt.
9
Đêm khuya, Dung Sâm xuất hiện, mang theo nào là gối lụa, chăn gấm, và một chồng tấu chương cao ngất ngưởng.
Ta ghé lại gần, khẽ hỏi: "Bệ hạ định ở lại lâu dài sao?"
"Phu thê dĩ nhiên phải chung giường mà ngủ."
Sao chàng lại có thể nói ra điều này một cách đường hoàng và thuyết phục đến vậy nhỉ?
“Nhưng người là hoàng đế…” Giọng ta thoáng nét bất mãn, ngầm nhắc chàng rằng, rốt cuộc chúng ta đâu thể thực sự coi là phu thê?
Dung Sâm đặt tấu chương xuống, bước đến gần và nắm lấy vai ta, dịu dàng nói: “Bất kể ta là ai, nàng đều là thê tử của ta.”
"Xưa nay, bao nhiêu phi tần dám tự nhận là thê tử của đế vương?"
Giọng ta không mang ý chế giễu, chỉ đơn giản là nói ra một sự thật. Chỉ có người ngồi trên ngai của hậu cung mới dám tuyên bố: “Bản cung một khi chưa chết, thì các ngươi mãi chỉ là phi.”
Nghĩ đến ngày Dung Sâm lập hậu, nếu hoàng hậu của chàng lại thốt ra những lời đó, ta không khỏi rùng mình.
Dung Sâm nhẹ nhàng vỗ vai ta, ánh mắt thoáng vẻ u ám rồi dịu lại, mỉm cười: “Nàng đừng lo, đợi thêm chút nữa, đừng vội.”
Có vẻ như chàng đã hiểu nhầm ý ta, tưởng rằng ta đang nhòm ngó đến ngôi vị hoàng hậu. Nếu là một đế vương đa nghi, có lẽ ta đã sớm mất mạng.
"Không, không phải, ta không có ý..." Chưa kịp nói hết câu, chàng đã chặn môi ta lại.
Bất giác, trời đất quay cuồng, đầu óc ta mờ mịt.
"Nàng không có ý gì?" Chàng kề sát tai ta, thì thầm khẽ khàng, làm lòng ta xao xuyến.
"Ta không có ý muốn... làm hoàng hậu." Ta đáp lắp bắp, đầu óc vẫn còn lơ mơ.
"Không, nàng có ý muốn!" Chàng nói chắc nịch, giọng điệu đầy mê hoặc khiến ta ớn lạnh.
Cái giọng điệu dứt khoát ấy, lời lẽ ép buộc này, khiến cho ngôi vị hoàng hậu thoáng chốc chẳng khác gì bó rau héo chẳng ai thèm nhận.
Quả là hành động khó hiểu của một vị Hoàng đế trẻ tuổi!
10
Ta xưa nay luôn thích lánh đời, không muốn nổi bật để tránh thu hút sự ghen ghét. Tiếc là vận may không đứng về phía ta, khi đã thành tâm điểm, ta muốn trốn cũng không được.
Đoan Thành Quận chúa lại đến nữa rồi.
Lần này, ánh mắt nàng ta không còn khinh thường và kiêu ngạo như mọi khi, mà lại xen lẫn vẻ thương hại và chế giễu.
"Ta còn tưởng ngươi là thần tiên phương nào, mới nhập cung chưa bao lâu đã giành được ân sủng của biểu ca. Nào ngờ dưới danh tiếng rực rỡ ấy, ngươi cũng chỉ là kẻ nhờ có dung mạo giống ai kia mà được biểu ca đoái hoài ba phần, chiếm lấy ân sủng vốn không thuộc về mình."
Nàng ta càng nói càng thêm đắc ý, cuối cùng bật cười. Có vẻ như nàng ta rất mong nhìn thấy ta vỡ òa trong đau khổ khi biết mình chỉ là thế thân.
"Nghe quận chúa nói có vẻ đã biết được bí mật gì đó, hay là ngươi kể cho ta nghe đi?" Ta từ tốn rót trà, đẩy đĩa hạt dưa sang một bên.
"Ngươi… Thôi được, nếu ngươi đã muốn biết, ta sẽ thỏa mãn ngươi, để ngươi khóc cho thỏa thích."
Nàng ta cười giễu: "Biểu ca có một bức họa mỹ nhân cất giữ nhiều năm, rất ít khi để người khác nhìn thấy. Nhưng hôm nọ, một cung nữ vô tình làm rơi bức họa, ngươi có biết nữ nhân trong đó trông ra sao không?"