Hạ Cẩm Tây ở Bắc Cương chơi năm ngày, cảm thấy hơi nhàm chán.
Cô cũng không phải một người am hiểu lang thang đi du lịch một mình không mục tiêu, công việc mấy năm nay đã làm cho cô dưỡng thành thói quen làm chuyện gì đều có mục tiêu rõ ràng.
Bằng không, đều cảm thấy trong lòng vắng vẻ.
Sáng sớm ngày thứ sáu , Hạ Cẩm Tây tỉnh lại trên giường ở homestay, cánh đồng hoang vu ngoài cửa sổ nổi gió lên, có người bọc khăn quàng cổ thật lớn, đi từng bước hướng đến nơi của cô.
Hạ Cẩm Tây xoa xoa đôi mắt, nhanh chóng lấy camera đang đặt ở đầu giường.
Ống kính camera có thể loại bỏ tất cả bối cảnh hỗn độn ồn ào náo động, làm thế giới chỉ còn lại mỗi tiêu điểm trong mắt bạn.
Thân hình người nọ thon gầy, vạt áo bị gió thổi lên, hợp với cả người dường như có thể bị thổi bay đến tận chân trời.
Khi cô ấy lại gần, Hạ Cẩm Tây ấn nút chụp, người nọ gỡ khăn quàng cổ xuống.
Khuôn mặt thật xinh đẹp, trái tim Hạ Cẩm Tây lại phảng phất như bị kim đâm vào một chút. Cô cảm giác được bản thân mình thất vọng.
Trong khoảnh khắc mới vừa tỉnh dậy, cô nhìn phong cảnh mênh mông phía trước, lại cảm thấy người nên đi đến từ trong phong cảnh, là Trịnh Tiêu.
Trịnh Tiêu có khí chất xứng đôi với cánh đồng hoang vu này, Trịnh Tiêu ở trên thế giới, thế giới liền có một bộ lọc độc đáo.
Hạ Cẩm Tây buông camera, rót một ngụm nước lạnh, xuống giường rửa mặt. Sửa soạn đến sạch sẽ chỉnh chỉnh tề tề xong, đầu óc cũng tỉnh táo hơn không ít.
Trịnh Tiêu hiện tại đương nhiên sẽ không xuất hiện ở Bắc Cương, cô ấy đang sứt đầu mẻ trán ở thành phố Bắc, vì hành vi sai lầm của mình mà phải trả giá.
Hạ Cẩm Tây sẽ nghĩ đến cô ấy, trong hành trình du lịch này thường thường nghĩ đến cô ấy, đơn thuần là bởi vì kỳ nghỉ bị trục xuất này hoàn toàn do cô ấy ban tặng.
Hơn nữa, rõ ràng phong cảnh không khác biệt, nhưng cô chụp lại không được đẹp như Trịnh Tiêu, việc này làm cho cô rất tức giận mấy ngày nay.
Thời gian không tính quá trễ, bà chủ homestay đã chuẩn bị bữa sáng.
Đồ ăn mang nét đặc sắc của địa phương, Hạ Cẩm Tây có thể ăn, nhưng ăn không nhiều lắm, vì thế ôm chén trà chậm rì rì nói chuyện phiếm với bà chủ.
Trong phòng có bếp lò lửa, trên tay ôm cái ly nóng, hơi nước mờ mịt, những thứ này làm cho người thoải mái lại lười biếng, cũng không muốn ra ngoài lặn lội đường xa đi đến điểm tham quan.
Có người tới bên cạnh cô, hương vị cà phê lượn lờ.
Hạ Cẩm Tây nghiêng đầu, phát hiện là người bị mình chụp lén, cười cười với cô ấy.
Cô gái cởi bỏ quần áo dày nặng, càng thêm có vẻ phong phanh. Màu tóc rất nhạt, thắt hai bím tóc, trên mũi có tàn nhang.
Cô gái có tàn nhang nói: "Đi Hòa Mộc không?"
Hạ Cẩm Tây lắc lắc đầu: "Không đi."
Cô gái hỏi: "Đã đi qua sao? Chơi vui không?"
Hạ Cẩm Tây vẫn lắc đầu: "Không đi, không muốn đi."
"Ừm." Cô gái gật gật đầu, "Đều cơ bản giống nhau."
Bà chủ nghe được lời đề nghị này, hứng thú rất cao, lấy bản đồ ra đề cử mấy nơi khác cho Hạ Cẩm Tây cùng cô gái có tàn nhang kia, không phải là điểm tham quan, nhưng đường đi không xa.
Tư tâm có lẽ muốn cho hai người ở lại chỗ của bà ấy thêm hai ngày.
Hạ Cẩm Tây rất thích nghe bà chủ nói chuyện, nghe vô cùng náo nhiệt, rất hoạt bát.
Cô nghe thật nghiêm túc, thỉnh thoảng cười một chút coi như đáp lại, nhưng không mở miệng nói đi, cũng chưa nói không đi.
Cô gái có tàn nhang vẫn luôn đánh giá nét mặt của cô, cuối cùng, đột nhiên hỏi cô: "Cô muốn uống cà phê không?"
"Sao?" Hạ Cẩm Tây quay đầu nhìn cô ấy, "Loại này của cô sao?"
"Đúng vậy, tôi tự mang theo, tuy rằng là cà phê hòa tan, nhưng hương vị cũng không tệ lắm."
Hạ Cẩm Tây cong cong khóe môi: "Mùi rất thơm."
Cô gái đứng lên: "Dùng cái ly của cô sao?"
Lần này Hạ Cẩm Tây đi khá vội, cái ly trong tay là tùy tiện vào một cửa hàng mua sau khi xuống sân bay, rất có bản sắc dân tộc.
"Ừm." Hạ Cẩm Tây cũng đứng lên, "Cô ở phòng nào?"
Trước khi uống đồ của người xa lạ, dù sao cũng phải biết một ít thông tin.
Hai người cứ đi cùng nhau tự nhiên như vậy, trao đổi tên của mình. Cô gái nói cô ấy tên là Sơn Tước, Hạ Cẩm Tây nói cô tên Cẩm Tây.
Cô gái có lẽ cảm thấy dùng tên giả quả thật sẽ không dễ dàng khiến cho người khác tin tưởng, nên giải thích nói: "Tôi ở trên mạng vẫn luôn dùng tên này, chuyến đi này vốn dĩ có hẹn với bạn bè ở trên mạng, nhưng họ tạm thời có việc, ngày hôm qua đã tạm biệt nhau ở Thác Hải."
Hạ Cẩm Tây không có gì dị nghị mà đáp lại: "Ừm."
"Vậy còn cô?" Sơn Tước hỏi, "Cũng một mình sao?"
Hạ Cẩm Tây cười cười: "Hiện tại một mình."
Sơn Tước không hỏi thăm nữa, phòng của cô ấy ở đối diện phòng Hạ Cẩm Tây, mới vừa vào ở, rương hành lý còn trên mặt đất.
Hạ Cẩm Tây nhìn liếc mắt một cái, thấy được đôi giày rất đắt tiền.
Sơn Tước cầm ly của cô đi pha cà phê, Hạ Cẩm Tây đứng ở cạnh cửa quan sát cô ấy.
Thật sự rất gầy, còn gầy hơn Trịnh Tiêu.
Khung xương của Trịnh Tiêu thật ra không hẹp, cho nên bả vai có thể nâng đỡ quần áo, là dáng mặc đồ trời sinh. Vai của Sơn Tước hẹp, một áo lông kiểu dáng bình thường tròng lên trên người cô ấy, phần vai có thể bị rũ xuống một mảng lớn.
Lúc Sơn Tước bưng cà phê lại đây, Hạ Cẩm Tây hỏi cô ấy: "Cô đang làm gì?"
Có chút đột ngột, nhưng Sơn Tước cũng không để ý, cô ấy chỉ chỉ máy tính trên bàn: "Vẽ tranh."
Hạ Cẩm Tây gật gật đầu, trách không được cảm thấy tương tự, đều là làm nghệ thuật thị giác.
Hạ Cẩm Tây tiếp nhận cà phê, ngửi ngửi: "Mùi vị khá ngon."
Sơn Tước: "Cô còn chưa có uống."
"Về phòng uống." Hạ Cẩm Tây duỗi người, "Tôi lại mệt mỏi."
Sơn Tước không thể nói gì nữa, Hạ Cẩm Tây trở về phòng mình, buông cà phê, móc di động ra gửi tin nhắn cho Từ Tinh Tinh:
【 Người thứ năm. 】
Từ Tinh Tinh rất mau trả lời lại: 【 Quá ngầu, sức hấp dẫn không giảm như hồi đó nha, một ngày một người à, cậu là máy phát ra hormone đi bộ sao? 】
Hạ Cẩm Tây: 【 Hôm nay ngày thứ sáu. 】
Từ Tinh Tinh: 【 Ngài tốt xấu gì cũng nên cho ái thần thời gian để giảm xóc. 】
Hạ Cẩm Tây: 【 Tuyển nữ chính thế nào rồi? 】
Từ Tinh Tinh: 【 Đã nói cậu nghỉ phép thì nghỉ phép đi, đừng nhọc lòng nhiều như vậy. 】
Hạ Cẩm Tây: 【 Người hôm nay mình cảm giác cũng không tệ lắm. 】
Từ Tinh Tinh: 【!!!! 】
Từ Tinh Tinh: 【 xin nói chi tiết!!!! 】
Hạ Cẩm Tây đá dép lê, ngã người vào sô pha, lười đánh chữ: "Cậu nói chi tiết mình sẽ nói chi tiết."
Từ Tinh Tinh tức chịu không được, liền gửi mấy cái icon phẫn nộ, sau đó mới bắt đầu gửi tin nhắn thoại.
Mấy đoạn hơn 50 giây, nói rõ ràng, rành mạch việc mà Hạ Cẩm Tây hỏi.
Trong lòng Hạ Cẩm Tây có tính toán trước, gọi điện thoại cho cô ấy: "Thành tích của Na Na nhà mình cậu cũng nhìn thấy được, ra mắt trong đoàn khẳng định sẽ ổn, tiếp theo chúng ta không thể thiếu đầu tư cho em ấy, cậu cũng đã gặp qua em ấy, là người có thể nâng lên."
Từ Tinh Tinh muốn khóc: "Chị hai, không phải chưa được ra mắt à? Vai diễn cố định phía trên đều có tiêu chuẩn......"
Hạ Cẩm Tây: "Hiện tại không phải tiện nghi hơn sao? Mình đây là đang kiếm tiền cho cậu đó."
Từ Tinh Tinh: "Chờ cậu trở về lại nói."
Hạ Cẩm Tây: "Vậy cậu chờ đợi nha."
"Chờ đợi chờ đợi, cũng không còn mấy ngày nữa." Từ Tinh Tinh, "Nói người thứ năm nhanh lên."
"Cũng không có gì......" Hạ Cẩm Tây dừng một chút, Từ Tinh Tinh là bạn chí cốt, cô cũng không nghĩ dùng lời nói dối để lừa gạt, "Có chút giống Trịnh Tiêu."
"Không phải chứ!" Từ Tinh Tinh mau nhảy dựng lên, "Cậu đi con đường này? Đáng thương đến mức tìm thế thân?"
"Mình đáng thương?" Hạ Cẩm Tây cười rộ lên, "Ai đáng thương thì trong lòng người đó biết rõ."
"Trịnh Tiêu rất đáng thương, Phàn Phàm nói cô ấy gần đây đều ở khách sạn, mỗi ngày không phải gặp luật sư, thì là cãi cọ với công ty của mình."
Hạ Cẩm Tây: "Ờ."
Từ Tinh Tinh: "Nhưng cô ấy tự làm tự chịu, mình nhìn dáng vẻ kia của cô ấy, cũng không giống như là không hứng thú với cậu, cậu thật sự thích, thì trở về ngủ với cô ấy đi."
"Ai nói mình thích?" Hạ Cẩm Tây, "Một con người có đôi khi đáng ghét mà cũng có thể thu hút sự chú ý của người khác thôi."
Từ Tinh Tinh: "......"
Từ Tinh Tinh: "Cho nên cậu không đánh bại được chủ nhân, nên đi ngủ với thế thân của cô ấy sao?"
Hạ Cẩm Tây: "Trong đầu cậu chỉ có mỗi chữ này sao?"
Từ Tinh Tinh nói giọng vô lực: "Gần đây bận rộn, mình tăng ca liên tục ba ngày, ngoại trừ ngủ, không còn cầu gì khác."
Hạ Cẩm Tây cười rộ lên, cô thế mà lại có chút hâm mộ Từ Tinh Tinh.
Quả nhiên làm động vật xã hội lâu rồi, cũng sắp biến thành người có xu hướng chịu ngược.
Hai người không thể nói được nhiều, Từ Tinh Tinh phải đi mở họp, Hạ Cẩm Tây treo điện thoại, bắt đầu bật âm nhạc.
Thời gian nhàn rỗi cô không thích xem TV, bệnh nghề nghiệp, nhìn nhìn trong đầu liền không tự chủ được bắt đầu đánh giá giá trị thương mại của các diễn viên, quá...... Không thú vị.
Một bài hòa âm kết thúc, cửa phòng bị gõ vang, Hạ Cẩm Tây lê dép lê tiến đến mắt mèo nhìn xem, là Sơn Tước.
Sơn Tước cầm bình rượu trên tay, xem ra hôm nay cô ấy cần phải cho cô uống chút gì đó.
Hạ Cẩm Tây mở cửa ra, nhưng chỉ chừa đủ không gian nói chuyện phiếm, không để cô ấy tiến vào.
"Có chuyện gì sao?" Hạ Cẩm Tây biết rõ còn cố hỏi.
Sơn Tước nhìn cô, trên mặt có chút khẩn trương, yết hầu hoạt động, cuối cùng toát ra mấy chữ khô khốc: "Cô thích con gái phải không?"
Hạ Cẩm Tây cười nói: "Người đẹp đoán rất chuẩn."
"Vậy thì tốt rồi." Sơn Tước bỗng dưng cười rộ lên, "Tìm cô uống rượu."
"Sau đó thì sao?" Giọng nói Hạ Cẩm Tây mềm mại, nhẹ nhàng dụ dỗ, "Uống rượu xong muốn làm gì?"
"Cô muốn làm cái gì thì làm cái đó." Sơn Tước trả lời dứt khoát.
Hạ Cẩm Tây: "Vì sao là tôi?"
"Hả?" Sơn Tước ngẩn người.
Hạ Cẩm Tây nhìn cô ấy, giọng điệu bình đạm: "Thích tôi cái gì?"
Ánh mắt Sơn Tước có chút hoảng loạn, lỗ tai cũng bắt đầu hồng lên: "Cô xinh đẹp."
Hạ Cẩm Tây: "Xinh đẹp đến mức nào? Cô có thể làm được bao nhiêu vì vẻ đẹp này?"
Sơn Tước không trả lời, cô ấy đỏ mặt, một tay đẩy cửa phòng Hạ Cẩm Tây, một tay ôm cổ Hạ Cẩm Tây. Là muốn hôn cô.
Có lẽ những người làm nghệ thuật đều cảm thấy, hành động so với ngôn ngữ càng có sức thuyết phục hơn.
Hạ Cẩm Tây nghiêng đầu, né tránh Sơn Tước hôn.
Hơi thở của cô dừng ở bên tai Sơn Tước, từ từ nói: "Cô vẽ tranh cho tôi đi, tôi xem thử."