Thẩm tra cuối cùng không tiến vào, trợ lý đứng trước mặt Hạ Cẩm Tây hồi lâu, chờ đợi chỉ thị của cô.
Hạ Cẩm Tây đột nhiên cảm thấy thực buồn ngủ, những cơn thiếu ngủ tựa như đều dâng lên trong nháy mắt.
Cô giãy giụa đứng dậy, dịch ra khỏi văn phòng, sau đó ngã xuống trên sô pha.
Một giấc ngủ kéo dài đến thời gian ăn trưa, tổng giám đốc Vương gọi điện thoại mời cô ăn cơm, Hạ Cẩm Tây đi rửa mặt, rồi xuống lầu gặp.
Tổng giám đốc Vương luôn là cấp trên của cô, lúc Hạ Cẩm Tây mới vừa vào nghề đã làm cấp dưới của ông ấy. Tính tình tổng giám đốc Vương rất tốt, đi con đường của một người sếp hiền hòa vui vẻ, tính tình Hạ Cẩm Tây không tốt, theo phong cách của nữ giám đốc lạnh lùng vô tình.
Ngày thường Hạ Cẩm Tây còn có thể khinh dễ tổng giám đốc Vương, nhưng khi thật sự có việc, vẫn là lãnh đạo nói cái gì chính là cái đó.
"Tiểu Hạ à," tổng giám đốc Vương chậm rì rì nói, "Người bạn này của cô thật không tồi."
Hạ Cẩm Tây nói thật: "Không tính là bạn bè."
"Quan hệ của hai người như thế nào, người khác nói cái gì đều là suy đoán. Loại chuyện này cô trải qua còn nhiều hơn tôi, trong lòng cũng rõ ràng, sau này xử lý như thế nào, tôi cũng sẽ mặc kệ."
Hạ Cẩm Tây: "Được."
Tổng giám đốc Vương An ủi cô: "Công ty có quy định của công ty, lòng tôi khẳng định tin tưởng cô."
Hạ Cẩm Tây nói: "Tôi biết."
"Hiện tại thẩm tra bên kia đã kết thúc, đa phần phương hướng của dư luận trên mạng cũng sẽ không thay đổi, có thể thả lỏng thả lỏng." Tổng giám đốc Vương dừng một chút, nhìn Hạ Cẩm Tây, "Tôi nhớ rõ cô còn chưa dùng kỳ nghỉ đông năm nay? Cũng sắp quá thời hạn, tranh thủ mà dùng."
"Được." Hạ Cẩm Tây cũng cảm thấy mệt đến hoảng, "Lập tức dùng."
Tổng giám đốc Vương ha hả cười rộ lên: "Cô xin nghỉ tôi cũng không dám không phê duyệt."
Ăn cơm trưa xong, buổi chiều Hạ Cẩm Tây giao phó các hạng mục công việc đang làm, liền xin nghỉ.
Mười ngày, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm cái gì.
Năm vừa rồi cho dù là kỳ nghỉ bình thường, cũng sẽ có điện thoại gọi không xong, công việc xử lý không hết, năm nay tình huống đặc thù, mọi người tạm thời sẽ không quấy rầy cô.
Buổi tối về đến nhà, pha nước tắm rửa thoải mái dễ chịu , Hạ Cẩm Tây cầm bình rượu, ngồi ở trên ban công ngắm cảnh đêm, thuận tiện chải vuốt lại toàn bộ sự kiện một chút.
Trịnh Tiêu đã đăng nhiều chứng cứ như vậy, chứng minh được bản thân cũng không có tính toán tiêu thụ 《 Tây 》.
TD chưa được Trịnh Tiêu cho phép, tự tiện mở bán trước, Trịnh Tiêu rút cổ phần lại còn khởi tố, biểu lộ thái độ của mình đối với chuyện này.
Sự tình tiến hành đến đây, Hạ Cẩm Tây kỳ thật cũng không cảm thấy Trịnh Tiêu là vì cô.
Mấy năm nay Trịnh Tiêu vốn dĩ cùng TD đã có thái độ chia rẽ, một người nghệ nhân búp bê, ba năm không ra tác phẩm mới, tài khoản công khai cũng không hoạt động, tương đương không có sáng tạo giá trị cho công ty.
TD không làm gì được cô ấy, chỉ có thể chịu đựng, cho nên Trịnh Tiêu thật vất vả mới tạo ra được một bộ búp bê đạt giải thưởng quốc tế lớn, Hoa Nhài lại nổi lên hot search, tự nhiên sẽ muốn thừa dịp cơ hội này nhanh chóng vớt một ít tiền.
Chỉ là Hoa Nhài không công khai tác giả chế tác, TD đành phải bí quá hoá liều bán búp bê bằng sứ mà ngay cả chính mình cũng không am hiểu.
Hạ Cẩm Tây cẩn thận lật xem tin tức bán trước của bọn họ, biết TD có ý tưởng này, cũng không phải chỉ một ngày hai ngày.
Cho nên sớm đã mâu thuẫn với nhau, cơ hội lại vừa vặn đến, lúc này dứt khoát một hơi giải quyết tất cả mọi việc, thật là biện pháp nhanh chuẩn tàn nhẫn.
Nếu không có tâm thư xin lỗi phía sau kia, Hạ Cẩm Tây sẽ khắc tiến vào trong đầu mình cho rằng Trịnh Tiêu là cô gái không từ thủ đoạn, đề cao lợi ích, nhẫn tâm tuyệt tình.
Trước khi có tâm thư xin lỗi kia, dư luận đều nghiêng về Trịnh Tiêu.
Bán tác phẩm chưa được người khác cho phép, việc này ở nơi nào cũng không lật lại được.
Nhưng theo sát, Trịnh Tiêu lại đăng tâm thư xin lỗi khiến toàn dân mạng khiếp sợ. Hoặc nói, là thư tình khiến cho người khác phát lạnh khắp cả người.
Dân mạng không thiếu sức tưởng tượng, huống chi Trịnh Tiêu cho mọi người đủ không gian để tưởng tượng.
Một nhà nghệ thuật bướng bỉnh, cuồng ngạo, ở trong một góc tối tăm tùy tiện có ý dâm với một cô gái không hề quen biết, ảo tưởng bộ dáng của cô gái ấy ở trên giường, hơn nữa còn nặn cô gái ấy thành thật thể, bày ra trước mặt người đời.
Đây căn bản chính là việc mà kẻ điên mới có thể làm, bạn sẽ nghĩ đến cô ấy không có lúc nào xuất hiện trong cuộc sống của cô gái ấy, chỉ lén lút nhìn trộm. Bạn sẽ nghĩ đến cô ấy cuồng nhiệt lần lượt dùng ngón tay vuốt ve những bùn đất đó. Bạn còn có thể tưởng tượng đến, nữ thần của cô ấy bị người khác cầm đi bán, tâm tình phẫn nộ của cô ấy, cùng nét mặt khi viết xuống những lời này.
Khả năng có người sẽ cảm thấy câu chuyện này lãng mạn, có người sẽ cảm thấy câu chuyện này bi thương, nhưng tư duy chủ đạo, nhất định sẽ cảm thấy câu chuyện này khủng bố.
Từ tâm thư đó Trịnh Tiêu đã đưa Hạ Cẩm Tây đi ra ngoài một cách sạch sẽ, làm cô biến thành người bị hại xinh đẹp không hề liên quan, lại ném chính mình vào vũng bùn đạo đức, mặc cho ai cũng đều có thể dẫm hai chân lên, mắng vài câu.
Chỉ cần cô ấy còn dùng cái tên Trịnh Tiêu này, chỉ cần cô ấy còn tiếp tục sự nghiệp làm một nghệ nhân búp bê, như vậy câu chuyện này sẽ đi cùng với cô ấy cả đời, mặc kệ là ở hiện thực, hay là trên mạng.
Hạ Cẩm Tây biết rõ ràng sức ảnh hưởng của loại chuyện này nhất, cũng rõ ràng biết Trịnh Tiêu không cần thiết phải đi đến một bước này.
Vốn dĩ mức độ ảnh hưởng tổn thương gây ra bởi dư luận là mười, chia đều cho hai người từng người chỉ có năm, nhưng Trịnh Tiêu thêm mắm thêm muối, làm mức độ biến thành một trăm phần.
Tổn thương chính mình một trăm phần.
Điều đó làm cho Hạ Cẩm Tây một lần nữa không thể nào phán xét con người này.
Hình tượng của Trịnh Tiêu thật vất vả trở nên rõ ràng lại bị bao phủ trong sương mù, khiến Hạ Cẩm Tây nghĩ đến liền cảm thấy có chút đau đầu.
Cô bắt đầu hối hận lúc trước quen biết Trịnh Tiêu, hối hận những đêm đẹp hai người cùng nhau trải qua.
Vào lúc ánh trăng dâng lên, Hạ Cẩm Tây uống hết bình rượu trên tay.
Khi tư duy trở nên như nước chảy bèo trôi, sẽ luôn phóng đại một ít giác quan, ví như đôi mắt nhìn bình tĩnh không gợn sóng của Trịnh Tiêu kia, ví như mùi hương khi cô ấy dựa gần vào thân thể của mình, lại ví như...... Phong cảnh mỹ lệ trên máy tính bảng.
Hạ Cẩm Tây đặt vé máy bay đi Bắc Cương.
Lúc Phàn Phàm tới tìm Trịnh Tiêu, Trịnh Tiêu đang cùng luật sư nghiên cứu tư liệu.
Cô đứng dậy đưa cho Phàn Phàm đồ uống mà cô ấy thích, giúp cô ấy kết nối với mật khẩu wifi của khách sạn, sau đó tiếp tục đi làm việc của mình.
Phàn Phàm không hề nóng nảy, dù sao ở bên Trịnh Tiêu, vội vàng cũng vô dụng.
Hơn nữa đã xảy ra chuyện lớn như vậy, Trịnh Tiêu vẫn giữ dáng vẻ kia, bình tĩnh và lạnh nhạt, thái độ này sẽ khiến người khác cảm thấy hết thảy mọi việc ở thế gian này đối với Trịnh Tiêu mà nói, có lẽ không có gì ghê gớm.
Đương sự cũng không thèm để ý, người ngoài lại càng không cần để ý.
Phàn Phàm thoải mái dễ chịu ngồi xuống trên sô pha, đeo tai nghe chơi game, giết mấy trận xong, luật sư kết thúc công việc rồi thu dọn đồ vật đi ra ngoài, Phàn Phàm gật gật đầu với anh ta.
Cửa phòng đóng lại, Trịnh Tiêu cười nói với cô ấy: "Xin lỗi, để cậu đợi lâu."
"Không sao, mình cũng không có việc gì." Phàn Phàm nhìn Trịnh Tiêu, do dự một chút mới nói khỏi miệng, "Mình chính là muốn đến nhìn xem cậu......"
"Ừm, cảm ơn quan tâm." Trịnh Tiêu nói, "Trạng thái của mình rất tốt."
Cô nói lời này biểu tình rất nghiêm túc, làm người không khỏi sinh ra cảm giác tin cậy.
"Kia......" Phàn Phàm càng không biết nên nói như thế nào.
"Người khác kêu cậu tới sao?" Trịnh Tiêu hỏi.
"Ah." Nhanh như vậy đã bị nhìn ra, Phàn Phàm lập tức nhụt chí, mặt mày cô ấy đều gục xuống dưới, không dám nhìn Trịnh Tiêu, "Mình biết gần đây cậu khẳng định rất nhiều việc, cho nên mình không dám tới quấy rầy cậu. Nhưng Tinh Tinh cũng thực quan tâm cậu, cho nên mình liền......"
"Ừm." Trịnh Tiêu gật gật đầu, "Vậy cô Từ đó không phải là bị ai giáo phó......"
Phàn Phàm lập tức mở to mắt: "Cái này mình cũng không rõ lắm!"
Cô ấy thật sự không nghĩ đến việc này.
Từ Tinh Tinh thực hóng hớt, tin hot lần này xuất hiện ở trên người một nhà, làm ầm ĩ đến lớn như vậy, Từ Tinh Tinh muốn biết một chút về tiến triển mới nhất, là rất bình thường.
Cô ấy không thân với Trịnh Tiêu, nên nhờ Phàn Phàm hỏi thăm, Phàn Phàm thật sự rất lo lắng cho Trịnh Tiêu, thuận nước đẩy thuyền nên cũng tới rồi.
Trịnh Tiêu gần đây bởi vì muốn xử lý rất nhiều việc về pháp luật với TD, cho nên ở tại khách sạn trung tâm của thành phố Bắc.
Cách công ty Phàn Phàm không xa, hẹn thời gian, tan tầm xong liền có thể đến đây rất nhanh.
Chỉ là, rốt cuộc việc Từ Tinh Tinh nhờ cô ấy tới xem Trịnh Tiêu, có phải do bị người nào đó sai bảo hay không, Phàn Phàm thật sự không rõ lắm.
Lời này nói xong, tầm mắt Trịnh Tiêu buông xuống, khóe môi gợi lên cười cười: "Dù sao mặc kệ ai muốn biết, đều nói mình khá tốt là được."
Phàn Phàm nhanh chóng đáp ứng: "Được."
"Weibo của mình đăng những cái đó, mình nghĩ các cậu cũng hiểu rõ." Trịnh Tiêu giương mắt nhìn Phàn Phàm, "Các cậu làm ơn bảo mật giúp mình."
Trịnh Tiêu đăng tin xin lỗi trên Weibo nói cho mọi người, Hạ Cẩm Tây cùng cô không có quan hệ, cũng chỉ mỗi Phàn Phàm cùng Từ Tinh Tinh biết, sao mà không có quan hệ, đây là quan hệ quá độ.
"Khẳng định!" Phàn Phàm gật đầu như giả tỏi, "Mọi người đều là bạn bè."
"Ừm, tốt." Trịnh Tiêu lại một lần nói, "Cảm ơn."
Thời gian tiếp theo, hai người cùng nhau xuống lầu ăn cơm, tâm sự chút chuyện râu ria trong giới.
Bầu không khí cùng với trước kia Phàn Phàm thấy Trịnh Tiêu không có gì khác biệt, nhẹ nhàng thoải mái, làm tâm tình sung sướng.
Phảng phất như những đồn đãi vớ vẩn trên mạng đó, thật sự đối với người này, dường như không hề gây tổn thương gì.
Đến lúc sắp tạm biệt, Trịnh Tiêu đột nhiên hỏi: "Cậu có phương thức liên hệ của Hạ Cẩm Tây không?"
Phàn Phàm giống như bị dọa đến run lên một chút.
Trịnh Tiêu: "Không tiện sao?"
"Không phải không phải, này có gì mà không tiện." Phàn Phàm nhanh chóng móc di động ra, lục soát tên của Hạ Cẩm Tây trong WeChat, "Tụi mình lúc trước có cùng Tinh Tinh cùng nhau uống rượu, rồi add WeChat."
Trịnh Tiêu nhìn liếc mắt một cái: "À......"
Phàn Phàm cảm thấy sởn tóc gáy, cho dù cô ấy biết Trịnh Tiêu sẽ không thương tổn cô ấy, nhưng cô ấy có cảm giác sợ hãi khác.
Tay cầm di động cũng chưa dám thu lại, chỉ đờ ra như vậy.
Trịnh Tiêu đột nhiên ngẩng đầu cười với cô ấy: "Các cậu ở bên nhau uống rượu, có nói đến mình sao?"
"A......" Bắp chân của Phàn Phàm muốn bị chuột rút.
"Tốt, mình đã biết." Trịnh Tiêu tự mình đưa ra kết luận, "Chắc đã nói rất nhiều."
Phàn Phàm mau khóc: "Mình chỉ toàn khen cậu......"
Trịnh Tiêu giơ tay vỗ vỗ bả vai cô ấy: "được được, mình biết."
Cô chuyển đề tài: "Nhưng cậu là bạn của mình mà."
Phàn Phàm khóc thật, cô ấy ôm lấy cánh tay Trịnh Tiêu, lắc lư qua lại: "Tiêu Tiêu mình sai rồi, mình không nên nói cậu với người khác, khi đó mình chỉ nghĩ, hai cô ấy không hiểu biết về cậu, mình nói cho hai cô ấy, để hai cô ấy biết cậu tốt bao nhiêu."
Trịnh Tiêu: "Mình đây cũng không hiểu biết Hạ Cẩm Tây."
Phàn Phàm: "??? Mình đi hỏi Tinh Tinh?"
"Không cần." Trịnh Tiêu chỉ chỉ di động của cô ấy, "Cậu mở trang cá nhân của cô ấy cho mình xem một chút là được."
Phàn Phàm luống cuống tay chân mở ra.
Gần đây Hạ Cẩm Tây đang đi du lịch, đã đăng vài tấm ảnh chụp trên trang cá nhân, chụp không nhiều lắm, nhưng rất đẹp.
Trịnh Tiêu cũng không phải chỉ xem một chút như đã nói, cô gắt gao nhìn chằm chằm di động của Phàn Phàm, xem những tấm ảnh chụp đó rất nhiều lần.
Thật lâu sau, Trịnh Tiêu rốt cuộc ngẩng đầu, nói: "Tốt."
Phàn Phàm suy xét lại sau đó mới phản ứng ra, chắc Hạ Cẩm Tây đã chặn Trịnh Tiêu rồi.
Phàn Phàm biết một ít nội tình, đột nhiên cảm thấy rất khổ sở.
Nhưng đương sự Trịnh Tiêu lại không có một tia bi thương, cô thậm chí còn dùng giọng điệu hơi vui sướng nói với Phàn Phàm: "Chuyện này, cũng bảo mật nha."