Hiện tại trên bàn trà không có ấm trà mà chỉ có hai đĩa táo và nho đã được rửa sạch.
“Hai cháu nhìn nơi này có thấy hài lòng không, nếu có thiếu cái gì thì nói với bà nội một tiếng, bà sẽ mua cho hai cháu ngay.”
Tất nhiên là tất cả mọi người có mặt ở đây đều biết điều đó, nhìn cách trang trí nội thất ở nơi này chắc phải mất ít nhất một hoặc hai tháng mới xong.
Thực sự rất rõ ràng, căn phòng của bọn họ chắc hẳn đã phải được bắt đầu chuẩn bị từ rất lâu rồi.
Nói không cảm động là nói dối, nhưng bây giờ Trương Hùng thật sự không biết nên giải quyết mối quan hệ của mình với nhà họ Trương như thế nào. Kìm nén một hồi lâu, nửa ngày cũng chỉ có thể nặn ra hai từ “Cảm ơn”.
“Cảm ơn bà nội, cảm ơn cha, Trương Hùng và cháu rất thích nơi này.” Thấy Trương Hùng bối rối, Hứa Mỹ Lam nhanh chóng tiếp nhận câu chuyện.
“Được rồi, chỉ cần các cháu thích là tốt rồi, hai ngày nay hai cháu chắc hẳn cũng đều rất mệt mỏi, chăn bông trên giường là mới được làm xong, hôm qua mới phơi nắng, nên các cháu nghỉ ngơi trước đi, chờ đến khi bữa trưa chuẩn bị xong bà sẽ bảo thím Trương gọi các cháu xuống.”
Sau khi chào hỏi một tiếng, Lam Văn Anh bảo Trương Văn Dũng đẩy bà rời đi.
Sau khi đám người đó vừa rời đi, Trương Hùng mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này anh mới lặng lẽ thì thầm nói với Hứa Mỹ Lam: “Vợ à, em xem căn phòng này có thể ở được không, nếu có cái gì không thoải mái, em cứ nói ra đi, chúng ta sẽ lập tức dọn đi.”
Hứa Mỹ Lam tức giận trừng mắt nhìn Trương Hùng, đi tới ghế bập bênh rồi ngồi xuống, vừa nhẹ nhàng đung đưa chiếc ghế bập bênh, vừa bực mình nói, “Anh đang nói cái gì vậy. Anh muốn dọn đi thì tự mình mà dọn đi đi, em rất thích cách bài trí mỗi chỗ ở nơi này. Huống chi, sau này nếu anh làm thực nghiệm, em cũng không cần phải ở nhà một mình ăn không ngồi rồi nữa. Mỗi khi nhàm chán, cũng có thể rủ bà nội cùng nhau đi dạo một vòng ở Cung Tiêu Xã và cửa hàng bách hóa, không biết thoải mái cỡ nào!”
Trương Hùng đã bất lực trước tính khí trẻ con của Hứa Mỹ Lam, nhưng vì cô nói rằng cô thích ở đây, anh cũng cảm thấy yên tâm hơn. “Được rồi, vậy em nghỉ ngơi trước đi, anh xem ở nhà còn thiếu cái gì không để ghi vào vở, buổi chiều anh không phải đi học, anh sẽ trực tiếp đi mua chúng.”
“Được, vậy anh cứ từ từ suy nghĩ đi, không cần phải vội!” Ngáp một cái, Hứa Mỹ Lam trở về phòng ngủ, hai ngày nay ở trong bệnh viện cô ngủ không được ngon. Cũng thật sự có chút buồn ngủ.
Nằm trên tấm chăn bông mềm mại tỏa ra mùi thơm nắng, một lúc sau Hứa Mỹ Lam mới ngủ thiếp đi, lần này cô ngủ rất thoải mái, mãi đến khi thím Trương đến gọi ra ăn cơm, cô mới bị đánh thức.
Thật ra cô không muốn ra khỏi cái chăn ấm này một chút nào, nhưng nghĩ đến hôm nay là ngày đầu tiên đến đây, không thể ở trên giường ngủ nướng được.
Khi hai người đến nhà ăn, ông nội Trương, bà nội Trương và Trương Văn Dũng đã ngồi sẵn trên bàn đợi.
Để ba người lớn tuổi phải đợi lâu, Hứa Mỹ Lam và Trương Hùng có chút xấu hổ, may mắn là bà nội Trương vừa nhìn thấy bọn họ đã vẫy tay chào, điều này trực tiếp làm dịu đi sự khó xử của Hứa Mỹ Lam.
“Mỹ Lam, các cháu đến rồi, cháu mau lại đây ngồi với bà nội.”
Hứa Mỹ Lam nghe vậy cong môi cười, trực tiếp đi đến bên cạnh bà nội Trương, ngồi xuống ở bên tay phải, Trương Hùng vốn muốn ngồi cùng với Hứa Mỹ Lam, nhưng bên tay phải của bà nội Trương chỉ có một chỗ.
Không còn cách nào khác, anh đành phải ngồi chỗ khác, và chọn ngồi đối diện với Hứa Mỹ Lam, may mắn thay, bàn ăn của gia đình nhà họ Trương cũng giống như bàn ăn của những người bình thường, khi anh muốn gắp thức ăn cho Hứa Mỹ Lam cũng rất dễ dàng.
Bên trái và bên phải của Trương Hùng lần lượt là ông nội Trương và Trương Văn Dũng, thấy mọi người đã đến đông đủ, ông nội Trương liền nói ăn cơm đi và dẫn đầu dùng chiếc đũa gắp một miếng ớt xanh cắt nhỏ và một ít khoai tây.
Ông nội Trương đã động chiếc đũa, những người còn lại cũng bắt đầu gắp thức ăn, hôm nay là vì chúc mừng ngày đầu tiên Hứa Mỹ Lam và Trương Hùng vào ở trong nhà.