“Phi phi phi, cha nói bậy bạ cái gì vậy, cha không muốn gặp cháu trai đích tôn của mình nữa sao mà lại đi quyền rủa chính mình như vậy! Hôm nay rốt cuộc là ai đã chọc giận cha vậy!”
“Hừ! Ngoại trừ người vợ tốt của con ra, những người khác trong gia đình còn có thể khiến lão già này tức giận sao.” Nhắc đến Tề Thục Tuệ, ông cụ liền nhớ đến những việc bà ta lén làm sau lưng họ, liền cảm thấy cả người khó chịu, thậm chí nhìn về phía con trai mình với ánh mắt càng thêm không tốt.
“Được rồi, bây giờ cha không muốn nhìn thấy con nữa, con may đi đi.” Ông cụ mất kiên nhẫn muốn đuổi người đi.
Trương Văn Dũng cũng không còn cách nào khác, nghĩ muốn đứng ở đây nhưng sợ sẽ khiến ông cụ nổi giận làm tổn hại đến sức khỏe nên đành phải bất đắc dĩ rời đi.
Từ chỗ ông cụ đi ra, Trương Văn Dũng đi thẳng vào thư phòng, ngồi trước bàn làm việc, cầm trong tay đồ vật mà ông cụ đã đưa cho ông ấy ở trên bàn.
Khẽ thở dài xoa xoa giữa lông mày, ông cụ bây giờ càng ngày càng khó dỗ!
Ngẫu nhiên lật một trang sách ra, muốn xem lại một chút ông cụ nhà mình lại nổi giận vì điều gì.
Sau khi nhìn thấy nội dung bên trong, vẻ mặt vốn bình tĩnh cũng dần dần thay đổi trở nên nghiêm túc hơn.
Cho đến khi đọc hết những dòng chữ trên trang giấy, vẻ mặt của Trương Văn Dũng trở nên u ám đến đáng sợ! Nắm chặt bàn tay lại không nhịn được liền đập tay xuống bàn.
Ông ấy không ngờ, chính người bên cạnh mình, lại tìm người theo dõi đứa con trai ruột ở sau lưng mình, nếu muốn nói bà ấy muốn gặp con trai ruột của mình đến sốt ruột, mới có thể làm ra hành động thiếu suy nghĩ như thế ông ấy cũng có thể hiểu được.
Nhưng bà ấy không nên tiết lộ thông tin của Trương Hùng trước mặt con sói mắt trắng đó. Hơn nữa, ông ấy cũng đã nói rõ với vợ mình rằng, bà ấy không nên qua lại với con sói mắt trắng đó nữa, nhưng không thể ngờ, trước mặt ông ấy thì đồng ý, nhưng sau lưng lại ngấm ngầm dựa vào các mối quan hệ của nhà họ Trương, để đổi công việc cho Trương Dịch, còn đưa tiền cho nó nữa! Trương Văn Dũng đều phải tức giận đến bật cười, thật là một chiêu thức rất tốt, có phải bà ấy đã quên mất rồi, lúc bọn họ khó khăn nhất ai là người đầu tiên bỏ đá xuống giếng!
Còn con sói mắt trắng kia, nó có phải cho rằng chỉ cần nịnh nọt Tề Thục Tuệ là có thể kê cao gối lên mà ngủ.
Khóe miệng nở một nụ cười châm chọc, ông ấy cầm lấy chiếc điện thoại bên cạnh, gọi vài cuộc, rồi cúp máy, Trương Văn Dũng mới thở phào một hơi, ngả người tựa lưng ra sau ghế nghỉ ngơi.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Hứa Mỹ Lam vẫn như mấy ngày trước, nằm trên giường ngủ thiếp đi sau khi tắm rửa sạch sẽ.
Nhìn người phụ nữ ngọt ngào của mình đang nằm ngủ trên giường, trong lòng Trương Hùng trở nên mềm nhũn, cả ngày hôm nay trong lòng anh đều phập phồng lo lắng, thật sự rất vất vả mới nhịn đến bây giờ, khi đáp án sắp được công bố.
Trước đây chưa từng có loại cảm giác nào như vậy, hồi hộp, sợ hãi, mong đợi và những cảm xúc khác, khi anh vươn bàn tay ra để bắt mạch cho Hứa Mỹ Lam đều có chút hơi run lên.
Thời điểm khi bàn tay được đặt lên cổ tay của Hứa Mỹ Lam, mọi cảm xúc trong phút chốc đều lắng xuống, toàn bộ tâm trí đều tập trung vào nhịp đập dưới bàn tay.
Trong lúc nhất thời, trong phòng có thể nghe thấy cả tiếng kim châm, không biết qua bao lâu, năm phút, mười phút hay một tiếng, cho đến khi người đang nằm ngủ trên giường có chút khó chịu nhúc nhích cổ tay, Trương Hùng mới hoàng hồn lại.
Cảm xúc thích thú xen lẫn bất ngờ ùa thẳng vào trong đầu, Trương Hùng ước gì có thể ôm người trên giường vào lòng mà yêu thương. Anh không biết phải dùng biết bao nhiêu nghị lực mới có thể đè nén được suy nghĩ này vào trong, cuối cùng tất cả cảm xúc đều biến thành một nụ hôn ấm ấp, nhẹ nhàng đặt lên trán Hứa Mỹ Lam.
Hít một hơi thật sâu, Trương Hùng cảm thấy mũi hơi cay cay, anh không ngờ người vợ vốn chắc chắn không thể sinh con của mình lại đột nhiên mang thai, đúng là vậy, vừa rồi anh đã xác nhận Hứa Mỹ Lam đã thực sự mang thai.
Anh đã sẵn sàng sống đến già với người vợ này của mình mà không có con, nhưng điều bất ngờ lại đến quá đột ngột.