“Đúng rồi, bây giờ công việc của Tiểu Dịch như thế nào. Có bị ai bắt nạt hay không?” Nói đến đứa con trai này, tuy rằng đã sớm biết nó không phải con ruột của mình, nhưng nhiều năm như vậy tình cảm mẹ con sao có thể giả tạo được chứ? Khi nhà bọn họ gặp khó khăn, đứa con trai này cùng bọn họ vạch rõ ranh giới, nhưng đây cũng chỉ là bản tính của con người, bà là một người mẹ cũng không đành lòng để con trai mình phải chịu cảnh khó khăn như vậy!
Về điểm này, Tề Thục Tuệ căn bản không cảm thấy Trương Dịch đã làm sai điều gì cả. Hơn nữa, chính bà là người nuôi dưỡng đứa con trai này, nói từ bỏ sao có thể dễ dàng như vậy được.
Cho nên sau khi người nhà bọn họ trở về, Trương Dịch dẫn theo con trai và vợ của mình đến quỳ xuống nhận lỗi, khóc cạn nước mắt, bà ấy liền cảm thấy mềm lòng. Sau lưng chồng và cha chồng, cũng ngầm liên lạc riêng với bọn họ.
Nhưng tiền của trong nhà bây giờ đều nằm trong tay cha chồng, bà ấy thật sự không có nhiều tiền riêng trong tay, muốn giúp đỡ bọn họ nhưng cũng không được bao nhiêu. Tháng trước bà ấy đã rất vất vả xoay xở thông qua các mối quan hệ của nhà họ Trương để bí mật giúp Trương Dịch đổi một công việc khác nhàn hạ hơn lại còn được tiền lương cao hơn một chút. Trong khoảng thời gian này, bởi vì có nhiều chuyện xảy ra, cũng chưa kịp để ý đến nó.
Lý Nho Nhỏ nghe vậy liền lén trợn trắng đôi mắt, bây giờ hỏi thì có phải hơi muộn rồi không, nhưng nhờ có bà già này đổi công việc cho người đàn ông của cô ta nên công việc hiện tại cũng nhàn hạ hơn, không phải chỉ có vậy, tiền lương hàng tháng so với trước kia cũng được nhiều hơn trước mười đồng tiền.
Chỉ ở lúc này, Lý Nho Nhỏ phải nịnh nọt bà già này thật tốt, dù sao thì công việc của cô ta vẫn còn trông cậy vào bà già này!
Nhưng điều cô ta không biết chính là bởi vì đổi công việc cho Trương Dịch mà tất cả những ân huệ ở trong tay bà ấy đều bị tính vào cả, mặc dù bà ấy là người nhà họ Trương nhưng bà ấy không có quyền lên tiếng. Người ngoài cũng chỉ nể mặt vì bà ấy con dâu của nhà họ Trương, vì vậy bán cho bà một chút mặt mũi mà thôi!
Còn muốn có công việc thứ hai, chỉ sợ chỉ có người nhà họ Trương chịu đứng ra làm chủ mới có thể tìm được, đáng tiếc ông Trương và ông cụ Trương cũng không phải người có thể dỗ bằng những dăm ba lời ngon tiếng ngọt! “Mẹ, công việc mẹ tìm cho Trương Dịch không có gì là không tốt cả. Ngày nào anh ấy cũng nói chỉ có mẹ đối với anh ấy là tốt nhất. Chờ đến khi anh ấy có tiền, về sau mỗi ngày đều sẽ hiếu thảo với mẹ!”
Khi Tề Thục Tuệ nghe thấy điều này, trên mặt bà ấy nở một nụ cười tươi như hoa, trong lòng rất vui vẻ! “Thằng bé có thể làm gì với số tiền lương ít ỏi đó. Nhân tiện, ở đây mẹ vẫn còn hai mươi đồng tiền, con hãy cầm lấy mua cho thằng bé một ít thịt bồi bổ, đừng đối xử tệ với con trai của mẹ.”
Tề Thục Tuệ lấy từ trong túi ra hai mươi đồng tiền cuối cùng của mình đưa cho Lý Nho Nhỏ.
“Dạ vâng, con cảm ơn mẹ!” Lý Nho Nhỏ vội vàng nhận lấy số tiền ấy, rồi đem chúng cất vào trong túi. Trên khuông mặt của cô ta không thể giấu đi được sự vui mừng. Nếu như sớm biết rằng mình có thể nhận được tiền mà không tốn một chút sức lực nào bằng cách nói vài lời nịnh nọt, có lẽ cô ta đã làm như vậy từ lâu rồi, nhưng bây giờ biết cũng chưa muộn.
Chính là do bà già này có chút keo kiệt, trong nhà có nhiều tiền như vậy, nhưng lại chỉ cho cô ta hai mươi đồng tiền. Trong lòng khinh thường, nhưng trên mặt lại không lộ ra một chút nào.
Bên này hòa thuận vui vẻ, nhưng bọn họ không biết rằng thông tin ở đây đã sớm truyền đến lỗ tai của ông cụ Trương.
Khi nghe tin Tề Thục Tuệ đã tìm người theo dõi Trương Hùng và những người khác, ông cụ Trương đã tức giận đập vỡ chiếc cốc đang cầm trên tay.
Ngay khi Trương Văn Dũng mới vừa về đến nhà, ông ấy đã nhìn thấy ông cụ Trương đang tức giận, điều này khiến Trương Văn Dũng giật mình hoảng sợ, liền đặt chiếc cặp của mình xuống và đến đỡ ông cụ Trương, “Cha, ai đã làm cho cha tức giận như vậy?”
Ông cụ Trương vẫn còn tức giận, thậm chí nhìn về phía con trai của mình với ánh mắt ghét bỏ, “Hừ! Con không cần giả vờ tốt bụng như thế, cha c.h.ế.t đi không phải các con sẽ nhẹ nhàng hơn sao, con muốn làm gì thì làm, mặt trên cũng không ai quản, như vậy không phải rất tốt sao!”