Cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Đồ của Thái tử Tam quốc, đều bị người của Cung Ly Lạc ném ra ngoài, trực tiếp ném trên đường cái.
"Lạc vương có lệnh, thần dân Đông quốc không được thu nhận người của Tam quốc, nếu như cãi lời, tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội!"
Mặt mũi của Thái tử Tam quốc bị mất hết, giờ phút này, từng người một lửa giận ngút trời.
Cung Ly Lạc lại cưỡi trên đại mã.
Thờ ơ nhìn bọn họ.
Một bộ dạng nhìn người bằng nửa con mắt, không phục có thể mang quân sang.
Lửa giận ngập trời, trước ánh mắt kiêu ngạo của Cung Ly Lạc, dần dần đè nén xuống.
Từng người một lên xe ngựa, rời đi.
Không hề giống lúc tới phong quang vô hạn, vênh váo tự đắc.
Cung Ly Lạc lạnh lùng nhếch môi.
Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, hôm nay, những người vũ nhục Vô Ưu, giờ này ngày này, các ngươi nhất định phải nếm thử thế nào là bị người khác vũ nhục, mất đi tất cả.
Tam quốc, nhất định phải bị diệt.
"Vương Gia. . . . . ."
Cung Ly Lạc nhìn người trước mặt, "Truyền lệnh xuống, không tiếc bất cứ giá nào, hộ tống ba người kia trở về nước, về phần những người khác, chết chưa hết tội!"
"Dạ!"
Lâu Ngoại Lâu lầu ba.
Thân Đồ Thiên Tuyệt nhìn, cho đến khi người đi theo Thái tử Tam quốc cũng đã rời đi, lạnh lùng nhếch môi.
Cung Ly Lạc. . . . . .
Đủ tàn nhẫn, bất quá, hắn thích.
Nam nhân, lúc nên tàn nhẫn, phải tàn nhẫn.
"Nhìn gì vậy, lại nhìn say mê như thế, tâm tình cũng tốt như vậy!"
Thân Đồ Thiên Tuyệt quay đầu lại, thấy người tới một bộ áo trắng, chiết phiến (quạt giấy) nhẹ nhàng lay động, nhếch môi mà cười.
"Đến đây lúc nào?"
"Mới vừa tới, hôm nay vận khí rất tốt, thuận tiện nhìn được một màn hay, chậc chậc chậc, nếu Cung Ly Lạc thành vua của Đông quốc, thiên hạ này, sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn bỏ vào trong túi!"
Thân Đồ Thiên Tuyệt nhắm mắt "Sau đó thì sao?"
"Sau đó, không phải ngươi sẽ tranh cùng Cung Ly Lạc sao, nếu muốn tranh, ta nhất định sẽ giúp ngươi!"
"Kinh Vũ, ngươi không muốn Cung Ly Lạc ngồi lên vị trí đó sao?"
Phượng Kinh Vũ cười, "Vậy, ta vẫn là một đối thủ đáng quý của Cung Ly Lạc, chỉ là nói thật, chừng nào thì ngươi theo ta trở về, muội muội của ta, đối với ngươi vẫn nhớ mãi không quên!"
"Ta sẽ không thành thân với Phượng Tê Lan, ta nghĩ, ta sẽ sớm chứng minh cho ngươi thấy!"
Phượng Kinh Vũ thấy Thân Đồ Thiên Tuyệt thề, sờ lỗ mũi một cái, "Không cần cự tuyệt như vậy, muội tử của ta, thật ra thì cũng không tồi, vừa kiều vừa mị, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, tính tình cũng tốt, quan trọng là, một tấm chân tình đối với ngươi, loại nữ tử này, bỏ lỡ, sẽ hối hận!"
Thân Đồ Thiên Tuyệt nhìn Phượng Kinh Vũ buôn dưa, mèo khen mèo dài đuôi, lạnh lùng khẽ hừ, không nói gì.
Phẩm chất của Phượng Tê Lan, Phượng Kinh Vũ không biết, nhưng hắn biết.
Cậy mạnh không nói đạo lý, thô tục không chịu nổi, lòng dạ ác độc, hai mặt, ngay trước mặt một bộ dạng, sau lưng một bộ dạng. Loại nữ tử này, chỉ có những nam tử mắt bị mù, mới không nhìn ra được, xem thành bảo vật.
Tầm mắt nhìn xuống lầu dưới.
Ah.
Là nàng. . . . . .
Phượng Kinh Vũ thấy Thân Đồ Thiên Tuyệt không để ý đến mình, cũng không tức giận, đi tới ngồi xuống bên cửa sổ, thấy Thân Đồ Thiên Tuyệt không chớp mắt nhìn dưới lầu đi, cũng nhìn theo.
"Không ngờ ở Đông quốc, còn có người tuyệt sắc như thế!" Phượng Kinh Vũ nhỏ giọng hô.
"Chớ trêu chọc nàng, nàng, ngươi không chọc nổi!" Âm thanh Thân Đồ Thiên Tuyệt lạnh nhạt nói.
Tâm can bảo bối của Cung Ly Lạc, người bình thường, ai dám đi trêu chọc.
Phượng Kinh Vũ lại cười , "Nhìn cách ăn mặc của nữ tử này, tùy tùng sau lưng, chắc chắn là tiểu thư gia đình giàu có, chẳng lẽ, ta đường đường là Đại công tử của Phượng gia, vẫn không xứng với nàng?"
Thân Đồ Thiên Tuyệt không nói gì.
Phượng Kinh Vũ lại đứng dậy, chỉnh sửa xiêm áo.
Thân Đồ Thiên Tuyệt vốn không có ý định để ý tới, nhưng khi nhìn thấy lão đầu đang cúi đầu khom lưng bên cạnh Vô Ưu, lập tức đứng dậy, đi xuống dưới lầu.
"Nha đầu, cái này rất tốt, ngươi mua cái này giúp ta đi!"
"Nha đầu, cái này không tồi, mua cái này giúp ta đi!"
"Nha đầu, cái này cũng không tồi, mua giúp ta đi!"
Vô Ưu nhìn vị nào đó đã kéo nàng ra ngoài đi dạo phố, sau đó Phong Thành Quang lại mua đông mua tây, không nhịn được thở ra mấy hơi.
"Trả tiền!"
Thúy Bình, Thúy Liễu lập tức tiến lên, trả bạc.
"Nha đầu. . . . . ."
"Ân!"
"Hôm nay, có phải ta mua rất nhiều hay không?"
Vô Ưu nhìn Phong Thành Quang, "Cũng không tính là nhiều, thật ra thì cũng chỉ hơn ngàn lượng bạc, nhưng mà, lão già, những thứ đó, ngươi chắc chắn thích chứ?"
"A. . . . . ." Phong Thành Quang cứng lưỡi.
Rốt cuộc đã mua những thứ gì, hắn hoàn toàn quên hết.
Chẳng qua là cảm thấy đi cùng Vô Ưu, cảm giác rất tốt mà thôi.
"Hừ!" Vô Ưu hừ lạnh, "Đi nửa ngày, khát nước, đi, dẫn ngươi đến Lâu Ngoại Lâu ăn điểm tâm!"
Phong Thành Quang nghe vậy, con ngươi sáng lên, "Điểm tâm ở Lâu Ngoại Lâu, ăn ngon không?"
"Ăn ngon vô cùng!"
Phong Thành Quang nhất thời phấn chấn, vây quanh bên cạnh Vô Ưu nói lời tốt đẹp.
Vô Ưu chỉ không nóng không lạnh nhếch môi.
Nhưng, ở chung một chỗ với Vô Ưu suốt mười năm, tính tình của Vô Ưu, Phong Thành Quang rất hiểu rõ, vào giờ phút này, Vô Ưu không nói gì, nhưng, tâm tình đang cực tốt.
Tiến vào Lâu Ngoại Lâu, vì chuyện nhã gian, Phong Thành Quang làm ầm ĩ.
Hắn sống chết muốn đi lên lầu ba, nhưng, lầu ba đã bị Thân Đồ Thiên Tuyệt bao hết.
"Lão già. . . . . ." Vô Ưu khẽ quát.
Phong Thành Quang nuốt một ngụm nước bọt, "Nha đầu, lấy thân phận của ngươi, tại sao lại phải ở lầu hai, lên lầu ba thôi ~"
"Câm miệng, nói thêm câu nữa, ta độc câm ngươi!"
Phong Thành Quang nghe vậy, đột nhiên im lặng.
"Sư phụ. . . . . ." Thân Đồ Thiên Tuyệt thấp giọng kêu.
Phong Thành Quang nghe vậy, từ từ xoay người, nhìn thấy Thân Đồ Thiên Tuyệt mặc một bộ Hồng Y đeo mặt nạ màu bạc, nghiêng đầu, nheo mắt, "Ngươi là. . . . . . , Thiên Tuyệt?"
"Sư phụ, chính là đồ nhi!"
Phong Thành Quang ha ha ha nở một nụ cười, tiến lên, bàn tay dùng sức vỗ vào bả vai Thân Đồ Thiên Tuyệt, " Thiên Tuyệt, đồ nhi tốt, sao ngươi lại ở Đông quốc?"
"Có một ít chuyện riêng!"
Phong Thành Quang cười, "Uh, chuyện kia xử lý tốt chưa?"
"Còn chưa!"
"Không sao, về sau từ từ xử lý, tới sư phụ giới thiệu cho ngươi một người. . . . . ." Phong Thành Quang gọi, xoay người, "Ah, người đâu?"
Thân Đồ Thiên Tuyệt bật cười, "Sư phụ đang chỉ Vô Ưu Quận chúa?"
"Đúng, đúng, chính là Vô Ưu!"
"Đã đi lên lầu!"
Phong Thành Quang ha ha ha cười một tiếng, "Nha đầu này, ngay cả một chút thể diện cũng không cho ta!"
Thân Đồ Thiên Tuyệt nhìn Phong Thành Quang cười híp mắt.
Phải nói khắp thế gian, người đối với hắn tốt nhất, chính là vị sư phụ không có chút đáng tin này.
Mà người sư phụ này, mặc dù không đáng tin, nhưng lại đối với hắn thật sự rất tốt, cũng không cần hắn hồi báo gì, chỉ một mình bỏ ra.
"Sư phụ. . . . . ."
Thân Đồ Thiên Tuyệt muốn hỏi, sư phụ, những năm qua, người sống có tốt không.
Nhưng, thấy Phong Thành Quang sắc mặt hồng nhuận, vui vẻ ra mặt, nghĩ chắc là rât tốt.
"Ai, Thiên Tuyệt, đi, chúng ta cũng lên lầu hai đi!" Phong Thành Quang bắt được tay Thân Đồ Thiên Tuyệt, đi lên lầu, vừa đi, vừa nói, " Thiên Tuyệt, mặc dù tính khí của Vô Ưu không tốt, nhưng tâm tuyệt đối tốt, về sau cũng không được khi dễ nàng, biết không?"
"Đồ nhi nhớ kỹ!"
Phong Thành Quang hài lòng gật đầu, đứng ở hành lang lầu hai, thấy mấy nha hoàn của Vô Ưu đứng ở cửa, Phong Thành Quang cười ha hả, "Ở nơi đó, đi, chúng ta đi qua!"
Thân Đồ Thiên Tuyệt gật đầu.
Vừa vào cửa, Phong Thành Quang liền hét lên, "Nha đầu, long trọng giới thiệu với ngươi, đây là Đại Sư Huynh của ngươi!"
Vô Ưu nghe vậy, đặt ly trà xuống, nhíu mày, lạnh lùng nói, "Ngươi nói cái gì?"
Phong Thành Quang kinh ngạc, vội nói, "Đây là Tiểu Sư Đệ của ngươi!"
Thân Đồ Thiên Tuyệt kinh ngạc nhìn Phong Thành Quang.
Sư phụ không đáng tin cậy, nhưng mà, cũng không thể không đáng tin đến mức này chứ?
"Ah, lão đầu, tại sao ta không nhớ rõ, ta bái ngươi làm thầy khi nào vậy?"
Phong Thành Quang đi tới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Vô Ưu, "Vậy phải làm thế nào ngươi mới bằng lòng bái ta làm thầy?"
"Ta không có ý định bái ngươi làm thầy!" Vô Ưu nói xong, nhưng vẫn rót trà, đưa cho Phong Thành Quang.
Phong Thành Quang nhận lấy ly trà, uống, "Ta mặc kệ, hôm nay, ngươi nhất định phải cho ta một đáp án chính xác, nếu không ta gọi đồ đệ của ta thu thập ngươi!"
Thân Đồ Thiên Tuyệt nghe vậy, khóe miệng giật giật.
Đây cũng là sư phụ của hắn.
Hít sâu một hơi, tự nói với mình, nếu như năm đó, không phải sư phụ cứu hắn, còn dạy cho hắn võ công, hắn đã sớm chết.
Nhịn.
Vô Ưu lại lạnh lùng nở một nụ cười, mạnh tay đập lên bàn, đứng lên, "Ngươi lặp lại lần nữa. . . . . ."
Phong Thành Quang đột nhiên đứng lên, ngay sau đó ngồi chồm hổm trên mặt đất, hai tay nắm lỗ tai, tiếng như muỗi kêu, "Ta không dám nữa!"
"Nói lớn lên, ta nghe không thấy!"
"Ta nói, ta không dám nữa, ta. . . . . ." Phong Thành Quang cầu cứu nhìn Thân Đồ Thiên Tuyệt.
May mà Thân Đồ Thiên Tuyệt còn bình tĩnh, nằm mớ cũng không nghĩ đến, người sư phụ đã từng lạnh lẽo như khối băng, thấy chết không cứu, lòng dạ độc ác, sẽ biến thành bộ dạng này.
"Vô Ưu Quận chúa. . . . . ."
Vô Ưu nhìn Thân Đồ Thiên Tuyệt, "Thân Đồ Cung chủ, ngươi chắc chắn, cũng khẳng định, hắn là sư phụ của ngươi?"
"Đúng!"
Vô Ưu gật đầu, "Vậy thì tốt, ngươi thay ta chứa chấp sư phụ ngươi mấy tháng, hôm nay ngươi đã đến đây rồi, ngươi dẫn sư phụ đi đi!"
Thân Đồ Thiên Tuyệt vừa định lên tiếng trả lời, Phong Thành Quang vội vàng mở miệng, "Không, ta không đi, đánh chết ta cũng không đi, hiện tại ta sẽ trở về Lạc vương phủ, ai cũng đừng mong đuổi ta đi. . . . . ."
Nói xong, từ cửa sổ nhảy ra ngoài, phi thân về phía Lạc vương phủ.
Thân Đồ Thiên Tuyệt nhìn, một câu cũng không nói được.
Sau khi Vô Ưu sững sững, ha ha ha nở một nụ cười, "Lão già kia, muốn đấu với ta, hừ!"
Đã bảo ngươi không được cho Cung Ly Lạc uống thuốc đó (thuốc làm chị không mang thai được), không chỉnh ngươi chết, cũng chỉnh ngươi mất một lớp da.
Sau khi cười xong, quay đầu lại nhìn Thân Đồ Thiên Tuyệt, "Thân Đồ Cung chủ, sư phụ ngươi đi rồi, không phải ngươi nên đuổi theo sao?"
Thân Đồ Thiên Tuyệt gật đầu, "Phải đi ngay. . . . . ."
Đi ra khỏi nhã gian, Thân Đồ Thiên Tuyệt lấy lại tinh thần.
Mới vừa rồi hắn đã ngẩn ngơ. . . . . .
Mê Huyễn Tán?
Bôi ở đâu?
Sau khi cẩn thận suy nghĩ, Thân Đồ Thiên Tuyệt thở dài.
Người sư phụ hiểu rõ nhất, cuối cùng không phải hắn, mà là Vô Ưu.
Vì sợ hắn đồng ý, lại có thể hạ Mê Huyễn Tán với hắn, nhưng sư phụ nào biết, hắn hoàn toàn không có ý định, đối với Vô Ưu, Cung Ly Lạc. . . . . .
Tới Kinh Thành, chỉ là vì kết thúc một chút nguyện xưa mà thôi.