Vô Ưu giơ ngón tay cái lên với Cung Nhất, Cung Nhị, "Uh, chuyện về Hoàn Nhan Tiên, các ngươi làm rất tốt, đáng khen ngợi!"
"Quận chúa, cụ thể ra sao?" Cung Nhất mặt dày hỏi.
Vô Ưu nhíu mày, "Thế nào?"
"Hồi quận chúa, gần đây chi tiêu hơi nhiều, kính xin Quận chúa Đại Từ Đại Bi, thương xót tiểu nhân!"
"A Phi. . . . . ." Vô Ưu giả vờ tức giận, con ngươi híp lại, nhìn Cung Nhất, "Có phải ngươi nghĩ kỹ rồi hay không?"
Cung Nhất bị dọa.
"Quận chúa, trời đất chứng giám, tiểu nhân không có, tiểu nhân không dám, tiểu nhân, chỉ là, chỉ là. . . . . ." Cung Nhất càng nói, càng lộn xộn.
Bởi vì giúp Thúy Thúy đánh Mạc Cẩn Hàn một trận, Thúy Thúy liền làm một đôi giày, một bộ xiêm áo cho hắn, hắn nghĩ, phải trả lễ lại, luôn luôn muốn trả lại chút gì đó cho Thúy Thúy.
Nhưng, mấy ngày nay, chơi bài cửu, vận khí thật sự không tốt, thua chỉ còn lại một cái quần lót.
"È hèm. . . . . ."
Vô Ưu thờ ơ.
Thấy sắc mặt Cung Nhất càng ngày càng xanh xanh tím tím, đột nhiên nhân từ, "Như vậy, về sau mỗi khi giúp ta thực hiện thành công một chuyện xấu, ta sẽ thưởng một trăm lượng bạc, như thế nào?"
"Dạ dạ dạ, dạ dạ dạ, về sau, bọn thuộc hạ sẽ nghe Quận chúa làm chủ!"
Vô Ưu khoát tay, "Đi đến chỗ quản gia lấy hai trăm lượng bạc, hai người các ngươi, một người một trăm lượng!"
"Tạ Quận chúa!"
Sau khi Cung Nhất tạ ơn, vui mừng hớn hở đi xuống.
Cung Nhị nhìn Vô Ưu, yên lặng đi theo sau lưng Cung Nhất.
Sau khi hai người ra ngoài, Vô Ưu hừ lạnh.
Vớ vẩn, thật sự cho rằng bản thân giấu giếm rất kỹ sao, thật sự không biết bây giờ cả Lạc vương phủ đều biết hắn đang yêu sao.
Cầm sách thuốc lên, tiếp tục xem.
"Này. . . . . ."
Mạc Cẩn Hàn nhảy đến trước mặt Vô Ưu.
Mặt mũi bầm dập, cực kì buồn cười.
"Mạc Cẩn Hàn, ngươi có khỏe không?" Vô Ưu hỏi.
Mạc Cẩn Hàn lúng túng cười một tiếng, "Rất tốt, thật ra thì ta, có chuyện muốn hỏi ngươi!"
Vô Ưu nhíu mày, đặt sách thuốc trên đầu gối, lạnh lùng nhìn Mạc Cẩn Hàn.
"Cái đó, chuyện thi thể Công chúa Bắc quốc bị treo ngược ở trên cổng thành, ngươi biết không?"
"Ân!"
"Ngươi biết, ngươi nói xem, người nào to gan như vậy, dám đi trộm thi thể Công chúa Bắc quốc. . . . . ." Mạc Cẩn Hàn nói xong, thấy Vô Ưu lạnh nhạt nhìn hắn, tâm hơi căng thẳng, "Không phải là ngươi chứ?"
"Chính là ta, ngươi có ý kiến gì không?" Âm thanh Vô Ưu lạnh nhạt hỏi.
Mạc Cẩn Hàn kinh ngạc.
"Ngươi...ngươi. . . . . ."
"Vì sao đúng không?" Vô Ưu hỏi ngược lại.
Mạc Cẩn Hàn gật đầu. !dien@dan#$lê%^quý&*đôn
"Nói như thế này, Công chúa Tây quốc, Nam quốc cũng hỏa táng rồi, tại sao người Bắc quốc không hỏa táng, giữ thi thể lại làm cái gì, để người khác buồn nôn sao? Ngươi đã giữ lại làm người khác buồn nôn, vậy cho ta mượn thi thể ghê tởm của ngươi, xem ngươi đốt hay không đốt!"
Mạc Cẩn Hàn nhìn Vô Ưu.
Không cần suy nghĩ, chuyện này thật sự đúng như Vô Ưu nói.
"Vậy ngươi nói xem, vì sao bọn họ còn chưa đi?"
Vô Ưu cười lạnh, "Bọn họ không đi, là bởi vì đã mất hết mặt mũi, một chút chuyện tốt cũng không có, ở lại chỗ này, vẫn là thái tử của nước hắn, người người kính ba phần, sau khi trở về, nói không chừng, thứ gì cũng không còn!"
Khiến cho nước mình mất mặt như vậy, trở về, ngôi vị thái tử giữ được mới là lạ.
Vào giờ phút này, thư buộc tội của hoàng đế Tam quốc, sợ cũng đã chất thành núi rồi.
Hai ngày kế tiếp.
Nhìn vân đạm phong khinh, nhưng thật sự sóng ngầm mãnh liệt.
Thái tử Tam quốc, lại cùng nhau lên triều đình, tỏ ý muốn đi, nhưng, cũng trực tiếp dùng công phu sư tử ngoạm, muốn lễ vật phong phú.
Đông Hoàng Cung Diệu nắm quyền, ẩn nhẫn tức giận.
Vừa định mở miệng, Cung Ly Lạc rất lâu chưa từng vào triều, một bộ Tử Y, cất bước vào triều đình.
"Người không biết xấu hổ, không gì sánh được, Thái tử Tam quốc vô liêm sỉ, hôm nay Bổn vương, thật sự được mở rộng tầm mắt!"
Đông Hoàng Cung Diệu thấy Cung Ly Lạc đi vào, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn mấy hoàng tử bên cạnh, từng người một không phải nhắm mắt, thì là rụt cổ, không người nào, có thể quyết đoán và gan dạ sáng suốt như Cung Ly Lạc.
Cung Ly Lạc nói xong, con ngươi sắc bén, quét qua từng người một, hừ lạnh, "Thái tử Tam quốc, nếu muốn đi, Bổn vương cũng không giữ lại, hôm nay hãy đi đi, về phần những thứ bồi thường, Bổn vương quyết định, một chút cũng không cho, nếu Thái tử Tam quốc không phục, có thể mang binh tấn công Đông quốc, đến lúc đó, chúng ta gặp nhau trên chiến trường!"
Rất rõ ràng là đang tuyên chiến.
Bùi Ngọc, Cô Vân Sở, Hoàn Nhan Cảnh kinh sợ.
Bọn họ cảm thấy, nhiều ngày Cung Ly Lạc không thượng triều, quan hệ căng thẳng với Đông Hoàng Cung Diệu, chắc hẳn sẽ không quản Đông quốc sống hay chết, mà Đông Hoàng Cung Diệu không có bản lĩnh làm đại tướng, bọn họ mới dám dùng công phu sư tử ngoạm, nghĩ muốn. . . . . .
"Bổn vương vừa mới phái người, mang hành lý của Thái tử Tam quốc, từ bên trong dịch quán dọn ra ngoài, Thái tử Tam quốc, mời!"
Trong nháy mắt Thái tử Tam quốc hiểu rõ, bọn họ bị đuổi.
Lại nhìn Cung Ly Lạc, sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc, một chút đường sống cũng không có.
Phẩy tay áo bỏ đi.
Con ngươi sắc bén của Cung Ly Lạc, đầu tiên là quét về phía Đông Hoàng Cung Diệu, "Nếu vị hoàng đế này không bảo vệ được thần dân của mình, thì thối vị nhường ngôi đi!"
Lúc này sắc mặt Đông Hoàng Cung Diệu tràn đầy giận dữ, Cung Ly Lạc nhìn Cung Thạc, Cung Hằng, "Thật sự cho rằng, chuyện mờ ám của các ngươi, không ai biết sao? Ta chỉ là, tạm thời không muốn thu thập các ngươi thôi, hừ. . . . . ."
Cất bước rời đi.
Như lúc tới, không coi ai ra gì, khí phách lạnh lùng.
Cung Hằng, Cung Thạc đưa mắt nhìn nhau, hơi lạnh từ lòng bàn chân bắt đầu tràn lên trên.
Cung Ly Lạc. . . . . .
Hẳn phải chết.
Cung Minh nhìn sắc mặt khó coi của Cung Hằng, Cung Thạc, lạnh lùng nhếch môi, rời đi.
Trong nháy mắt Thái tử Cung Thịnh hiểu rõ, thiên hạ này, không thể không là của Cung Ly Lạc.
Cung Minh Duệ không hiểu, chỉ cảm thấy mấy ngày nay, cả ngày buồn ngủ, đầu óc hỗn độn, cái gì cũng mơ mơ màng màng.
Hôm nay, Cung Ly Lạc rời đi, Cung Minh cũng rời đi.
Nhưng, Hoàng đế vẫn ngồi trên long ỷ, Văn Võ Bá Quan còn chưa bãi triều.
Hắn đi đâu rồi, đi đâu rồi, hay còn ở đây?
"Phụ hoàng, nhi thần có bản muốn tấu!" Thái tử Cung Thịnh nói xong, một chân quỳ xuống.
Đông Hoàng Cung Diệu nhìn Cung Thịnh, "Nói!"
"Nhi thần biết rõ, mình Văn Thao Vũ Lược chưa đủ, càng không phải là nhân tài trị quốc, cho nên, thỉnh cầu phụ hoàng, phế ngôi vị thái tử của nhi thần!"
Đông Hoàng Cung Diệu nhìn Cung Thịnh, hít sâu một hơi, "Được, lại sắc phong là Thịnh vương!"
"Tạ phụ hoàng!"
Cung Thịnh đứng lên, nhìn long ỷ trong triều đình, trong lòng thê lương.
Cố gắng nhiều năm như vậy, hôm nay vì mạng sống của mình, tự nguyện buông tha, thật sự là đáng giá sao?
"Có chuyện khởi tấu, không chuyện bãi triều!"
"Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế!"