“Mong Cố công tử thứ lỗi…”
Diệp Lưu Ly vô cùng nhục nhã nói ra câu này, giọng nói run lên, thế nhưng nàng đã dùng hết dũng khí và quyết tâm.
Giống như thể nàng đã hao tổn hết tất cả sức lực của mình vậy.
Thân là tiểu công chúa của Thái Cổ Tiên Tộc, từ lúc sinh ra tới bây giờ, nàng luôn sống trong sự bao bọc và nâng niu.
Từ trước đến nay chưa từng có một ai khiến cho nàng cảm thấy nhục nhã như ngày hôm nay. Hễ cứ ai nàng không đối phó được thì sẽ lấy thế lực gia thế chống lưng cho mình ra để áp chế kẻ đó.
“Xin lỗi thì không cần đâu, dù sao thì bổn công tử cũng không phải là kẻ xấu xa gì, chút chuyện nhỏ này đương nhiên sẽ không để bụng.”
Lúc này Cố Trường Ca lại khua khua tay, để cho Minh Lão dừng tay, trên khuôn mặt dường như còn đem theo nụ cười nhạt có chút cợt nhả.
Lời này của Cố Trường Ca mặc dù nói nghe rất hay. Thế nhưng Diệp Lưu Ly hiểu rất rõ, nếu như nàng không xin lỗi thì hôm nay ngoại trừ nàng ra, tất cả đều sẽ phải chết một cách đau đớn ở đây.
Nam nhân này, thật nguy hiểm!
Cho dù là thủ đoạn hay suy nghĩ, đều khiến cho nàng không kìm được mà xuất hiện cảm giác kinh sợ.
Nàng có chút hối hận, sao mình có thể lỗ mãng như vậy, không nghe ngóng sự tình rõ ràng trước, còn đến đòi công đạo nữa.
Giờ thì tự mình chuốc nhục.
“Được rồi, hiểu nhầm hôm nay của tiểu thư cuối cùng cũng được làm rõ rồi, ta đã nói mà Cố công tử sẽ không làm khó người đâu.” Tuyết Di thấy vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nghe thấy vậy, Diệp Lưu Ly lườm cô ả một cái.
Nói dễ nghe một chút thì thân là gia thần, khó nghe chút lại là thân làm nô bộc, nhưng lại dám thay nàng tự ý quyết định như vậy.
Nàng đã quyết định rồi, chờ quay trở về thượng giới, nhất định sẽ nói rõ tất cả chuyện ngày hôm nay cho phụ thân.
Tuyết Di cười khổ.
Có điều cô nàng không hề lo lắng, nếu gia chủ biết được chuyện ngày hôm nay, cũng sẽ tán thành cách làm như vậy của cô.
Suy cho cùng thân phận của Cố công tử như vậy, hoàn toàn xứng đáng để Diệp Tộc giao hảo, chỉ là một câu xin lỗi thôi mà, tiểu thư dù sao cũng mới chỉ là một thiếu nữ mới lớn tâm tính còn tùy tiện, hiếu thắng…
Cô nàng làm tất cả những điều này là vì suy nghĩ cho gia tộc và tiểu thư.
Sau đó Minh lão thu tay lại, sự uy áp đáng sợ bao trùm cả đại điện trước đó cũng tản đi hết.
“Đa tạ đại nhân tha mạng!”
“Đa tạ đại nhân thủ hạ lưu tình!”
Đám sinh linh thần sơn sống sót sau đại kiếp không ngừng quỳ phục xuống cảm kích.
“Không cần tạ ơn ta, dù sao cũng là Diệp Lưu Ly tiểu thư đã cứu các ngươi, mau đi cảm tạ nàng ấy đi.”
Cố Trường Ca thản nhiên nói.
Lúc này, so với mình, trong lòng đám sinh linh thần sơn này rõ ràng là càng oán hận Diệp Lưu Ly hơn…Cố Trường Ca rất rõ điều này, dĩ nhiên cũng không quên nói kích một câu.
Dù sao thì hắn cũng chẳng thiệt gì.
“Dám hỏi Cố công tử tên gì?”
Còn Diệp Lưu Ly cũng đã định thần lại từ trong cơn nhục nhã vừa rồi, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt khiến nàng thấy ghét cay ghét đắng của Cố Trường Ca.
Kẻ ác quả nhiên đều đội lốt nhân tài.
“Cố Trường Ca.”
Lúc này, nụ cười nhạt trên khuôn mặt của Cố Trường Ca sớm đã biến mất.
Hắn thản nhiên cười, vẻ mặt cũng ung dung tự tại, đưa ly trà cho Tô Thanh Ca đang đứng ở bên cạnh đó.
Thậm chí còn khiến cho người ta có một cảm giác trang nhã và anh tuấn.
Đương nhiên với điều kiện là không nhìn thấy rõ bộ dạng vừa rồi đó của hắn…
Diệp Lưu Ly cũng không ngờ tốc độ thay đổi sắc mặt của Cố Trường Ca lại nhanh đến vậy.
Thế nhưng chính vì như vậy lại khiến trong lòng nàng thêm phần bất an.
Dù sao kẻ biết giấu kín cảm xúc vui giận mới là kẻ đáng sợ nhất.
Bởi vì vĩnh viễn không biết được trong lòng người như vậy đang suy nghĩ những gì.
Nhìn không thấu được.
“Cố công tử, hôm nay đến đây thật sự còn có một chuyện muốn hỏi, tiện thể đòi lại công đạo.
Diệp Lưu Ly hít một hơi thật sâu, ép cho bản thân mình bình tĩnh trở lại.
Cho dù thế nào đi chăng nữa, nàng nhất định phải đối diện với tên ác nhân như Cố Trường Ca này.
“Ồ?” Cố Trường Ca khẽ nhếch đầu lông mày, nụ cười có chút khó hiểu, “Đòi lại công đạo, Cố mỗ tự hỏi ta từng ức hϊếp Diệp tiểu thư sao…”
“Chuyện này, không liên quan tới ta, mà liên quan tới Diệp ca ca.”
Diệp Lưu Ly đi thẳng vào vấn đề, không chịu được cái nhìn khinh thường , đã biết rõ còn cố tình hỏi của Cố Trường Ca này.
Thế nhưng Cố Trường Ca lại thích cảm giác ỷ thế để áp chế này.
Rõ ràng là rất hận mình, thế nhưng lại không làm gì được hắn, vẫn cứ muốn bộ dạng khuất phục.
Diệp Lưu Ly mặc dù là tiểu công chúa của Diệp Tộc, thế nhưng Cố Trường Ca sẽ không nhường nàng ta, đương nhiên vừa rồi hắn rất muốn Diệp Lưu Ly quỳ xuống, thế nhưng cũng rõ tác dụng phụ của việc này.
Trước tiên khoan đừng nói đến người phụ nữ trung niên xinh đẹp này có đồng ý hay không.
Diệp Lưu Ly vốn là công chúa của Thái Cổ Tiên Tộc, dễ dàng quỳ xuống thì chuyện này chẳng khác nào tự vả vào mặt Diệp Tộc một cái.
Cố Trường Ca cũng không muốn tự mang đá ghè lên chân của mình.
Đến lúc đó quay trở về thượng giới, lại khiến cho mình rơi vào tình thế tồi tệ hơn.
Dù sao thì nên có mức độ là đủ rồi.
Còn về việc gϊếŧ mấy người Diệp Lưu Ly, khoan hẵng nói có thể thực hiện được hay không, chỉ là Cố Trường Ca sẽ không suy nghĩ đến tổn thất lợi ích to lớn như vậy.
Hơn nữa thân là con gái của Diệp Tộc Tộc Nhân, nàng không thể không có bảo vật hộ mệnh mà phụ thân ban cho.
Đối phó với Diệp Lưu Ly thứ hắn có là thủ đoạn.
“Đòi lại công đạo cho Diệp Trần? Nhưng ta cũng không nhớ là ta đã làm gì hắn. Diệp tiểu thư liệu có nhầm rồi không?”
“Hay là nàng cảm thấy ta muốn làm gì với hắn? Gϊếŧ một con kiến, đối với ta mà nói có vẻ cũng không khó.”
Cố Trường Ca khẽ cười.
Nghe thấy câu này, Diệp Lưu Ly không khỏi đờ người.
Nàng cảm thấy một cái nhìn cao cao tại thượng và sự thờ ơ.
Diệp Trần ca ca đối với một người có thân phận như Cố Trường Ca mà nói, hiện giờ chính xác chỉ là một con kiến, không có bất cứ khác biệt gì.
Nàng bỗng nhiên thấy mơ màng và nghi hoặc.
Thù hận giữa hai người, rốt cuộc nên kết thúc thế nào đây?
Theo lý mà nói, Diệp Trần ca ca không biết thân phận thực sự của nàng, sau khi đắc tội với Cố Trường Ca sao lại có thể sống sót được tiếp chứ?
Hoặc có thể nói là Cố Trường Ca căn bản là không ra tay gϊếŧ Diệp Trần ca ca.