Một đám người của Thượng Cổ Thần Sơn sắc mặt trắng bệch quỳ rụp xuống, người run lẩy bẩy, không dám ngẩng đầu lên.
Bộ dáng này cứ như động vật gặp phải thiên địch của mình vậy, nào còn kiêu căng ngạo mạn như lúc trước?
Mấy người Lâm gia nhìn cảnh này thì vui vẻ không thôi. Địa vị có cao thế nào, gặp Cố công tử cũng phải quỳ gối dập đầu thôi!
“Tại sao lại như vậy… “
Giờ phút này đến cả Diệp Lưu Ly sắc mặt cũng trắng bệch, tay nắm chặt trường kiếm. Nàng không ngốc, ngược lại nàng còn thông minh hơn rất nhiều so với người cùng thế hệ. Từ trong những lời nói vừa rồi nàng cũng nhìn ra được thân phận của Cố Trường Ca chỉ cao hơn chứ không thể thấp hơn nàng.
Tuy rằng sau lưng nàng cũng là Thái Cổ tiên tộc ở thượng giới, nhưng Cố Trường Ca lại là con trai duy nhất của gia chủ Trường sinh Cố gia. Phụ thân nàng thì có mỗi nàng là con gái nên mới yêu thương nàng như vậy, còn Cố Trường Ca, hắn rất có khả năng sẽ trở thành gia chủ tương lai của Cố gia.
Thân phận bực này không phải là người nàng có thể so sánh được. Nghĩ tới đây Diệp Lưu Ly không khỏi có chút tuyệt vọng. Tại sao Diệp Trần ca ca lại đắc tội với một địch nhân kinh khủng như vậy?
Nàng vốn tưởng việc này có thể mượn bối cảnh sau lưng minh để giải quyết, ai mà ngờ được hiện tại xem ra nàng đã hơi ảo tưởng rồi.
“Tiểu thư, việc này hoàn toàn là hiểu lầm thôi, mau xin lỗi Cố công tử đi!”
Lúc này, Tuyết di cũng chạy tới khuyên giải. Cố công tử là nhân vật bực nào chứ? Sao lại để ý tới con kiến hôi như Diệp Trần được. Dưới cái nhìn của nàng, việc tạo quan hệ tốt với Cố Trường Ca trước mặt này mới là quan trọng hơn hết. Tiểu thư sao lại ngu xuẩn như vậy? Việc như thế cũng không nghĩ ra?
Trong lòng nàng hơi có chút hối hận, biết thế cứ âm thầm tìm tên tiểu tử thối kia bóp chết là được rồi. Nếu như vậy đã không có chuyện trọc giận Cố Trường Ca.
“Tuyết di, ngươi không cần nói nhiều, ta sẽ không xin lỗi, chính hắn đã hại Diệp Trần ca ca phải chạy chối chết, trốn chui trốn lủi khắp nơi…”
Diệp Lưu Ly quật cường nói, trong mắt nàng tràn đầy vẻ không cam tâm.
Một màn này tự nhiên cũng đập vào mắt Cố Trường Ca, hắn vẫn bất động thanh sắc, nhưng trong lòng thì không khỏi cười nhạo. Dù sao vẫn là một tiểu nha đầu mà thôi, còn có thể tạo ra sóng gió gi?
Chỉ là suy xét đến thân phận của nàng, tiểu công chúa của Thái Cổ Diệp tộc, Cố Trường Ca cảm thấy có thể lợi dụng điểm này một chút.
Nàng chẳng phải là thanh mai trúc mã của Diệp Trần, cùng hắn lớn lên, rất có hảo cảm với hắn đó sao?
Diệp Trần vừa hay cũng là điểm yếu của nàng.
Nói ra thì thế lực của Diệp Tộc ở trên thượng giới cũng không phải là nhỏ, là gia tộc có quan hệ gần gũi trong Thái Cổ vạn tộc, nghe nói còn có huyết mạch của tiên.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Cố Trường Ca khẽ cười, trong lòng lại vạch ra được một kế hoạch tỷ mỉ hơn.
Chớ quên rằng hắn là người kế thừa của ma công cấm kỵ, chính là thân mang theo ma tâm.
Cái gì cũng không nhiều chứ thủ đoạn tà ma ngoại đạo thì hắn không thiếu.
Khống chế một Diệp Lưu Ly, quá đơn giản.
Ngay lập tức, thần sắc của hắn tỏ ra có chút bực mình, giọng nói có chút lạnh lùng: “Vì vậy, mục đích của các ngươi rốt cuộc là vì cái gì? Chuyện hôm nay, không cho Cố mỗ một câu trả lời, cho dù là Thái Cổ Tiên Tộc...”
“Minh lão.”
Nói đến đây, Cố Trường Ca quay mặt về phía hư không thản nhiên nói.
“Công tử, có lão nô!”
Vù!
Ngay tức khắc, Minh Lão liền hiện hình, khuôn mặt của ông ta nở một nụ cười lạnh lẽo.
Sự uy trấn đáng sợ và uy nghiêm bao trùm lấy nơi đây, khiến cho tất cả mọi người đều biến sắc.
Diệp Lưu Ly càng cảm nhận được một luồng hơi thở đáng sợ!
Đây chính là lão người hầu mà trước đó nàng đã từng cho rằng không thể là đối thủ của Tuyết Di sao?
Thật cường đại!
“Cố công tử xin bớt giận, chuyện hôm nay là do tiểu thư có chút lỗ mãng mạo phạm đến người.”
Tuyết Di mặt khẽ biến sắc, vội vàng ngăn luồng uy chấn này lại.
Minh Lão trước mặt khiến cho nàng có cảm giác rất mạnh!
Hai người ở hạ giới chỉ có thể phát huy thực lực của Hư Thần Cảnh, thế nhưng căn cơ tu vi của đối phương lại cao hơn nàng.
Cho dù là lúc ban đầu có thể phản kháng, về sau chắc chắn rất nhanh cũng sẽ rơi vào thế hạ phong.
Nàng muốn dắt tiểu thư rời đi.
Thế nhưng như vậy thì không phù hợp với ý nghĩ ban đầu của nàng, nàng cũng không muốn đắc tội với Cố Trường Ca.
Chỉ là không thể lấy lòng, nhưng cũng không thể đắc tội.
Vậy mà Cố Trường Ca chẳng thèm để ý đến người tên Tuyết Di này, ngay đến cả nhìn cũng không thèm nhìn đến một cái.
Sắc mặt bình thản, nhưng lại đang nhìn xuống!
“Không phải nói rồi sao? Cố mỗ thấy người của các người đến nhiều lắm...”
“Minh Lão, cứ qua một hơi thở, liền giết một người cho bổn công tử.”
Cố Trường Ca thản nhiên giao phó.
Nghe thấy lời này. Đám tiên linh của Thượng Cổ Thần Tiên đứng sau lưng Diệp Lưu Ly đó,sợ đến mức mặt trắng bệch ra, thần sắc hoảng loạn, quỳ ở trên đất, hét lớn xin tha mạng.
“Tiểu thư, xin cứu mạng! Bọn ta không muốn chết!” “Đại nhân xin tha mạng!” “Ngươi bỉ ổi vô liêm sỉ...”
Nghe thấy vậy, Diệp Lưu Ly mặt cũng hơi tái, toàn thân phát run, không ngờ Cố Trường Ca này lại ép nàng phải chịu khuất phục.
Vậy mà, Cố Trường Ca không thèm nhìn nàng đến một cái.
Còn Tô Thanh Ca chu đáo bưng ly trà tới cho hắn, nở nụ cười ngọt ngào nói: “Công tử, trà pha xong rồi.”
Cố Trường Ca bày tỏ sự tán dương với nàng.
Chẳng uổng công ta thương nàng như thế.
“Tiểu thư, người mau tạ lỗi với Cố công tử đi, sao người vẫn không hiểu chứ? Nếu như Cố công tử thật sự muốn giết Diệp Trần,hắn sao có thể thoát được chứ?”
“Người suy nghĩ kỹ lại đi, sau lưng Cố công tử có cường giả như vậy, Diệp Trần hắn ta nào có thể thoát nổi?”
“Tất cả những điều này đều là hiểu nhầm!”
“Người là công chúa của Thái Cổ Tiên Tộc, Cố công tử là thiếu chủ của Trường Sinh Gia, người chỉ cần tạ lội, thiết nghĩ công tử sẽ không làm khó người đâu...”
Trong lòng Tuyết Di than vãn, không ngừng khuyên nhủ Diệp Lưu Ly, nàng chỉ muốn tốt cho tiểu thư mà thôi.
Một Diệp Trần, sao có thể xứng để tiểu thư phải đắc tội với Cố công tử chứ?
“Người như hắn, không thể nào là người tốt được...”
Khắp mặt Diệp Lưu Ly tràn đầy sự phẫn nộ và không phục, nhìn chằm chằm vào Cố Trường Ca, giống như muốn nghiền hắn thành tro bụi.
“Thở một hơi rồi.”
Còn lúc này, Cố Trường Ca nhấp một ngụm trà, chậm rãi nuốt xuống.
“Biết rồi, công tử!”
Minh Lão nhận lệnh, trực tiếp tung một chưởng. Ánh sáng rực rỡ, hư không chấn động.
Bật cười một tiếng!
Một sinh linh non nớt có vảy cá của Thần Sơn khuôn mặt trắng bệch ở cách đó không xa, bị đập chết ngay tại chỗ trong cơn tuyệt vọng.
Những kẻ còn lại cũng bạt hồn khiếp vía.
“Tiểu thư xin cứu mạng! Bọn ta không muốn chết!”
“Chúng ta vì người mà tới, người không thể bỏ mặc chúng ta..”
Thời khắc này bọn chúng không ngừng oán hận Diệp Lưu Ly.
Rõ ràng nàng ta chỉ cần tỏ thái độ ngoan ngoãn một chút, tạ lỗi thì có thể cứu được chúng rồi.
Nhưng vì sao nàng ta lại không chịu chứ?
Tính mạng của bọn chúng, lẽ nào còn không bằng một câu của nàng sao?
Cố Trường Ca thản nhiên quan sát tất cả mọi thứ, từ đầu đến cuối, sắc mặt đều không hề có chút thay đổi.
Diệp Lưu Ly quan sát biểu hiện của hắn, nghiến chặt răng lại, toàn thân run lên, phẫn nộ vô cùng.
Lúc này, nàng dường như không còn sự lựa chọn nữa, thậm chí còn vô cùng hối hận.
Lẽ nào để Tuyết Di ra tay sao?
Rất rõ ràng là Tuyết Di đứng về phía của Cố Trường Ca, nàng lúc này tuyệt đối sẽ không nghe nàng.
Nghĩ tới đây, Diệp Lưu Ly chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã, cắn răng nói:
“Chuyện hôm nay, là do Lưu Ly mạo phạm, xin lỗi... Vẫn mong Cố công tử lượng thứ...”