Nhưng Phó Lăng Nghi không thể đến gặp Từ Ưng Bạch, đường xá xa xôi và chiến tranh chưa dứt kéo chậm bước chân, làm y không thể đi. Sau khi đánh hạ U Châu, đội quân nghỉ ngơi chỉnh đốn một thời gian rồi nhanh chóng tiến về phía nam, hành quân gấp đến sông Vị Thủy để chặn đường đào vong của Tề Vương, không cho gã cơ hội ngóc đầu. Trên đường đi, bọn họ đã tìm thấy quân chủ lực của Tề Vương, Lý Nghị quyết liệt xuất binh, tấn công dồn dập.
Cùng lúc đó, Huyền Giáp Vệ do Từ Ứng Bạch dẫn đầu đã bao vây toàn bộ thành Trường An, quân lính chia làm bảy đường đồng loạt tấn công. Trong làn gió thu lạnh lẽo, Diệp Vĩnh Ninh mặc giáp mỏng, tay cầm thương, dẫn đầu một đội quân rời khỏi thành Định Tương. Trên tường thành, Diệp Vĩnh Nghi và Tiêu Ngộ Ninh đi theo tiễn đưa. Diệp Vĩnh Ninh quay đầu chào từ biệt rồi thúc ngựa cùng đại quân rời đi.
Thập Thất bị Tiêu Ngộ Ninh bế trên tay, tò mò nhìn đoàn quân hàng vạn người cứ thế đi xa. Trẻ nhỏ vô tri, không hiểu được những gì đang diễn ra lúc này có ý nghĩa gì, cũng không hiểu vì sao hai mắt mẫu thân lại đỏ hoe. Nó dùng lợi gặm ngón tay, thấy mọi người không nói lời nào, như bị một sức mạnh vô hình ảnh hưởng, không kìm được mà khóc ré lên. Tiếng khóc chói tai của trẻ con không đến tai Diệp Vĩnh Ninh, bên tai nàng là tiếng gió lớn rít gào, đưa nàng tiến tới chiến trường.
Bảy nhánh quân vây chặt Trường An, khí thế mạnh mẽ đến đáng sợ. Vì sức khỏe ngày càng suy kiệt nên Từ Ưng Bạch không thể ra chiến trường, chỉ có thể đứng sau điều binh khiển tướng. Trận chiến kéo dài gần hai mươi ngày, cổng thành Trường An trên bản đồ đã vài lần đổi chủ, tranh giành vô cùng kịch liệt. Lính liên lạc ra vào truyền tin tấp nập.
"Báo— Diệp tướng quân đã chiếm được cửa An Hóa!!!"
"Báo— Cửa Thông Hóa cầu viện!!!"
"Báo— Phùng tướng quân đã chiếm được cửa Minh Đức!!!"
Chiến báo liên tục được gửi đến, lần nào cũng có thể thấy Từ Ưng Bạch vững vàng ngồi trước dư đồ. Hắn bình tĩnh và nghiêm túc lắng nghe tin tức được mang đến, dựa vào chiến báo để phân tích tình hình chiến sự và điều chỉnh kế hoạch tác chiến. Sự bình tĩnh và thản nhiên của hắn khiến ai nấy đều rất yên tâm, vì vậy thắng bại trên chiến trường và quyền sở hữu cổng thành thay đổi liên tục không hề lay động được lòng tin của Huyền Giáp Vệ, mà ngược lại càng đánh càng hăng.
Trong thành, Túc Vương và Ninh Vương bảo vệ mười hai cửa thành Trường An cực kỳ vất vả, không ngờ Từ Ưng Bạch lại có thể giằng co lâu như vậy. Từ Ưng Bạch đã chiếm hết các thành xung quanh Trường An, lương thảo tiếp viện không ngừng, mà những con đường thông đến Trường An đã bị cắt đứt, cô lập cả tòa thành. Chiến sự vốn đã tốn kém, dưới tình hình đó, lương thảo Trường An đã gần như cạn kiệt. Túc Vương bực bội nhìn bản đồ trước mặt, cuối cùng không thể không lôi Lưu Mãnh trốn trong góc phòng ra, nghiến răng nghiến lợi, "Không phải ngươi nói hắn sắp chết sao?! Không phải hắn trúng Huyết Thiên Dạ sao?! Sao hắn vẫn còn sống!!!"
Lưu Mãng cong gập lưng, "Nô tỳ thề! Những gì nô tỳ nói đều là sự thật! Chắc chắn là sự thật!"
"Chắc chắn là sự thật? Vậy tại sao hắn vẫn sống sờ sờ ra đó mà tấn công chúng ta!" Túc Vương nheo mắt, "Chẳng lẽ ngươi lừa chúng ta!"
Lưu Mãng cao giọng hô, "Nô tỳ không dám! Nếu nô tỳ dám nói dối nửa lời thì sẽ bị sét đánh chết!!!"
Vừa dứt lời, một lính liên lạc toàn thân bẩn thỉu, chồng chất vết thương lảo đảo chạy vào, vừa mở miệng đã ngã vật xuống, lưng cắm bốn, năm mũi tên. Người lính mấp máy khuôn miệng đầy máu, "Hộc... Cửa Chu Tước... Bị chiếm rồi. Quân địch... Đã vào... Bên trong. Mau..." Chưa kịp nói hết câu, cậu ta đã ngoẹo đầu, tắt thở.
Khoảnh khắc người lính tắt thở, trong thành Trường An vang lên từng tiếng rầm rập đinh tai. Hàng ngàn thiết kỵ đã vào thành. Phía sau đoàn quân đông nghìn nghịt, Từ Ưng Bạch cưỡi ngựa tiến vào cửa Chu Tước dưới ánh mắt muôn người. Giọng hắn lạnh như băng, thần thái sắt đá, "Truyền lệnh, đầu hàng không giết, nếu có kháng cự, giết không tha! Nếu ai giết được Ninh Vương, Túc Vương, thưởng trăm lạng vàng, ai cung cấp manh mối, được miễn tội, thưởng mười lạng vàng."
"Truyền lệnh ——"
Ngàn người hô vạn người kêu, âm thanh vang dội. Huyền Giáp Vệ hét vang truyền lại mệnh lệnh của Từ Ưng Bạch, tiếng hô lan rộng khắp tòa thành, Bắc Phủ Binh và Phiêu Kị Quân đã không còn sức chống cự, chỉ có thể trốn chui trốn nhủi. Ninh Vương và Túc Vương nhân lúc hỗn loạn muốn chạy khỏi Trường An, bọn họ mặc trang phục của dân thường, mang theo của cải rồi đường ai nấy chạy. Lưu Mãng khập khiễng đi phía sau, vừa rồi Túc Vương đã tức giận đánh gãy một chân lão. Bên trai truyền đến tiếng hô lớn của Huyền Giáp Vệ, Lưu Mãng hằn học nhìn về phía hai tên chạy trốn kia, nghiến răng nghiến lợi rồi đột nhiên quăng gậy đi, ngồi bệt xuống đất chỉ vào hai hướng ngược nhau, "Ninh Vương và Túc Vương chạy rồi! Ta thấy bọn họ! Bọn họ chạy theo hướng kia kìa!!!"
Huyền Giáp Vệ chuyên nghiệp chia làm hai hướng đuổi theo! Lưu Mãng nằm bò trên mặt đất, thấy phía xa Túc Vương bị một Huyền Giáp Vệ đè xuống, không kìm được mà cười lớn, "Ha ha ha ha ha!! Ngươi cũng có ngày hôm nay!!!"
Nhưng chẳng được bao lâu, tiếng cười ngạo nghễ của lão đã im bặt như bị bóp cổ. Một đôi giày đen dừng trước mặt lão. Lưu Mãng ngước mắt lên, thấy rõ mặt người đến, cả người không kìm được run rẩy. Ngụy Hành mặc giáp mỏng, ánh mắt trong sáng không gợn sóng nhìn Lưu Mãng. Gương mặt cậu không có cảm xúc gì, nhưng khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười dịu dàng, lịch sự nhìn lão, "Thật trùng hợp, ta lại gặp nhau rồi. Lưu đại nhân, lâu rồi không gặp, còn nhớ ta đã nói gì không?"
Lưu Mãng hoảng loạn lùi lại, mấy binh sĩ phía sau Ngụy Hành theo lệnh tiến về phía lão. Ngụy Hành lạnh nhạt quay đi, dẫn những người khác tiếp tục truy kích, phía sau cậu truyền đến tiếng kêu la và xin tha thảm thiết của Lưu Mãng.
Cuộc chiến trong thành Trường An kéo dài từ rạng sáng cho đến tận đêm khuya. Trong thành khói lửa ngập trời, tiếng kêu ai oán khắp nơi, quân lính nghỉ ngơi xong được các tướng quân dẫn dắt đi dọn dẹp chiến trường và truy bắt tàn quân. Từ Ưng Bạch cuối cùng cũng có chút thời gian rảnh rỗi. Trong đêm khuya, hắn một mình bước lên ba ngàn bậc thang dẫn đến Tuyên Chính Điện tại hoàng cung. Hắn chưa kịp thay quần áo, chỉ cởi bỏ lớp giáp mỏng bên ngoài. Áo trắng bên dưới giáp nhuốm đầy máu tươi và khói lửa chiến trường, không biết là máu của Huyền Giáp Vệ hay của quân địch, dù sao cả hai đều có, chỉ là ít hay nhiều mà thôi.
Từ Ưng Bạch thong thả bước lên những bậc thang vấy máu, máu bắn đầy quần áo. Hắn còn nhớ năm hai mươi tuổi, mình kiên quyết rời khỏi Huyền Diệu Quan bất chấp mọi sự ngăn cản, từng bước từng bước đi xuống hàng ngàn bậc thang, từ đỉnh núi xuống chân núi, rời khỏi nơi mình sinh sống suốt hai mươi năm, lẻ loi một mình đến Trường An, bước lên con đường không thể quay đầu. Giờ đây, rốt cuộc hắn cũng đã đi đến điểm cuối. Biên cương đã yên ổn, chư vương đã bị thanh trừng, triều đình được thay máu, các thế gia bị tổn hại nặng nề... Từ nay về sau, dưới sự dẫn dắt của những người khác, mọi chuyện cũng sẽ tốt dần lên.
Không biết đã bao lâu, Từ Ưng Bạch bước lên bậc thang cuối cùng, theo bản năng ngẩng đầu nhìn trời. Không trung dường như sáng hơn, mây ngày càng dày, Từ Ưng Bạch mơ hồ cảm thấy chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới bầu trời. Và hắn thật sự đã làm vậy, khoảnh khắc ấy, vô số bông tuyết từ trên trời rơi xuống, che đi máu tươi loang lổ và khói lửa chiến tranh. Một lớp tuyết mỏng phủ lên vai hắn, mà tuyết rơi trên lòng bàn tay lại nguyên vẹn không hề tan chảy.
"Tuyết rơi rồi..." Từ Ưng Bạch nhìn tuyết trắng trong lòng bàn tay, lẩm bẩm. Lúc này hắn mới nhớ ra hôm nay là đông chí, cũng là sinh nhật của mình và Phó Lăng Nghi. Trên môi hắn thoáng nở một nụ cười rồi nhanh chóng vụt tắt. Hắn nhớ tới lá thư Phó Lăng Nghi gửi, thư viết rằng đợi ta trở về. Đôi con ngươi hổ phách hơi tan rã. Hai kiếp người, Từ Ưng Bạch cảm thấy mình có lỗi với rất nhiều người, cũng có rất nhiều điều hối tiếc. Không thể báo hiếu cho sư phụ Huyền Thanh Tử, người nuôi hắn lớn lên; không thể làm tròn trách nhiệm của sư phụ với đồ đệ Tạ Tĩnh Vi; không thể làm tròn nghĩa vụ của huynh trưởng với Ngụy Hành, người coi hắn là sư phụ, đồng thời cũng chính là là em ruột. Còn có Phó Lăng Nghi... Phó Lăng Nghi...
Từ Ưng Bạch mím môi, chỉ đành thở dài tiếc nuối. Hắn nghiền nát tuyết trắng trong tay, quay đầu nhìn về phía nhân gian xa xôi. Từ nơi cao nhất của hoàng cung Trường An nhìn ra xa có thể thu gọn toàn bộ tòa thành vào tầm mắt, còn có thể nhìn về nơi xa hơn nữa. Những ngọn đuốc lập lòe gần tường thành, những dãy núi đen kịt trùng điệp tầng tầng, nối liền với chân trời lờ mờ trắng. Từ Ưng Bạch không nhìn nữa, hắn không nhìn thấy những nơi xa hơn. Tay chân lạnh đến cứng đờ và nhịp tim chậm lại khiến hai mắt hắn tối sầm. Dòng chất lỏng ấm áp trào lên từ cổ họng, nhỏ xuống vạt áo và nền tuyết trắng, cơ thể hắn nhẹ bẫng tựa một bông tuyết bị cơn gió đầu đông thổi, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
Lúc này, sau khi truy đuổi tàn quân của Tề Vương, Phó Lăng Nghi dẫn binh trở về doanh trại, chỉ cần đợi vài ngày nữa là có thể vượt sông Vị Thủy rồi nhanh chóng trở lại Trường An gặp Từ Ưng Bạch của mình. Phó Lăng Nghi xuống ngựa, mí mắt phải giật giật báo điềm xấu, làm y không kìm được nắm sợi dây đỏ trên cổ tay, nhưng lại vẫn cảm thấy không tài nào thở nổi.
Cách đó không xa có một ông lão dắt theo cháu gái, nhìn xung quanh một lúc rồi run rẩy đi đến trước mặt Phó Lăng Nghi, xin một ít lương thực. Phó Lăng Nghi không ngần ngại tháo túi lương khô của mình xuống, chia một nửa già cho hai ông cháu. Ông cụ rối rít cảm ơn rồi lấy ra một miếng ngọc, "Hai năm trước... Lão chạy nạn từ An Tây đến đây, mấy tháng nay không được ăn no, trên người chỉ còn cái này thôi, tướng quân nhận lấy đi, coi như lời cảm ơn của hai ông cháu!"
"Không..." Phó Lăng Nghi đã định từ chối, nhưng khi nhìn thấy miếng ngọc, ánh mắt y chợt khựng lại, những lời định nói nuốt ngược trở về. Đó là một miếng ngọc trắng pha đỏ, trên đó buộc một sợi dây đỏ thô kệch, hệt như trong ký ức. Y ngỡ ngàng nhìn miếng ngọc kia, rồi bất chấp sự từ chối của ông lão, lấy tất cả những thứ quý giá trên người mình nhét vào tay hai người, cuối cùng run rẩy nhận lấy miếng ngọc. Ngọc bội ấm lên trong lòng bàn tay, trái tim đau đến cùng cực như bị mũi tên sắt xuyên qua khiến y không chịu nổi mà ngã quỵ trên nền tuyết.