Cái chết của Ngụy Chương dẫn đến một trận sóng to gió lớn. Thi thể gã trở thành mục tiêu tranh giành, cuối cùng bị Huyền Giáp Vệ thành công cướp lại về doanh trại. Tin gã bị Thập Tam Vệ bắn chết nhanh chóng lan rộng, các thế lực tranh giành quyền lực ở Trung Nguyên đều biết, Tề Vương hết đường chối cãi vì không có bằng chứng chứng minh mình không giết, trong khi Từ Ưng Bạch lại có thi thể của Ngụy Chương và hung khí giết chết gã.
Tin tức truyền đến quận Định Tương đầu tiên. Hoàng Hậu Tiêu Ngộ Ninh dùng phượng ấn thay quốc ấn, tôn Thất Hoàng tử Ngụy Hành làm tân hoàng, Ngụy Hành lập tức tuyên cáo thiên hạ, lập con của Tiêu Ngộ Ninh làm thái tử, tôn nàng làm Hoàng Thái Hậu. Nhà họ Tiêu lập tức quay sang ủng hộ Từ Ưng Bạch, dẫn theo một đội quân đối đầu với Tề Vương Khương Nghiêm trong thành, cũng nhờ vậy mà cửa thành Phù Phong bị phá vỡ dễ như trở bàn tay.
Tề Vương biết tiến biết lùi, lập tức chuẩn bị rút quân về U Châu. Tuy nhiên, lính liên lạc từ U Châu cấp tốc truyền tin đến, khóc lóc thảm thiết nói, "Vương gia! Có một... Có một đội quân đang tấn công U Châu!!!"
Đối với Tề Vương, tin này chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang. Gã không khỏi ngẩng đầu nhìn ra xa, Huyền Giáp Vệ anh dũng thiện chiến đang tiến đến như một bầy ong, vị tướng quân áo giáp trắng đứng giữa vô cùng nổi bật. Gã không nhịn được chửi ầm lên, "Tên khốn này!"
Từ Ưng Bạch mỉm cười, bình tĩnh nhưng tràn ngập quyết tâm, mặc cho sắc mặt tái nhợt. Hắn nhẹ nhàng phất tay, Huyền Giáp Vệ bốn phía hô vang, tiếng hô to như sóng vang vọng khắp đoàn quân, từng mũi đao sắc bén vụt ra. Đây là một đội quân hùng mạnh với khí thế sắp sửa giành chiến thắng. Một nửa Thập Tam Vệ của Tề Vương yểm hộ gã chạy trốn, nửa còn lại bị đánh bại và trở thành tù binh của Huyền Giáp Vệ.
Từ Ưng Bạch ghìm cương ngựa nhìn đoàn quân xông lên, cuối cùng cơn đau đã bùng phát, vượt khỏi sự áp chế của thuốc, nhanh chóng lan ra khắp tứ chi. Từ Ưng Bạch hơi khựng lại, tay nắm chặt đến nỗi nổi gân xanh, hắn nhíu mày, khẽ rên lên một tiếng. Vị máu tanh tràn ngập khoang miệng khiến hắn không khỏi cảm thấy buồn nôn, hàng vạn quân lính trước mắt và tiếng hô vang bên tai thoáng chốc trở nên thật xa xăm rồi lại đột nhiên rõ ràng vô cùng.
Chiến trận đang diễn biến rất kịch liệt, lúc này Từ Ưng Bạch biết mình không thể để lộ bất cứ điều gì khác thường. Nếu lúc này chủ soái biến mất, đoàn quân sẽ như rắn mất đầu. Hắn gắng gượng nuốt xuống máu tanh trong miệng, một tia máu tràn ra bên khóe môi tái nhợt vì bệnh tật nhanh chóng bị lau đi. Trái tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hơi lạnh chậm rãi truyền lên sống lưng làm hắn siết chặt lấy dây cương. Mạnh Phàm nhận thấy có gì dó bất thường, lo lắng gọi, "Chủ tử."
Từ Ưng Bạch lắc đầu ý nói mình không sao, không dám mở miệng vì sợ máu sẽ trào ra. Mạnh Phàm lo lắng nhìn hắn, ngập ngừng muốn nói gì đó, nhưng thấy vẻ mặt lạnh băng của đối phương lại rụt rè ngậm miệng lại.
Trận chiến kéo dài từ sáng sớm đến chiều tối, cuối cùng đã hoàn toàn chiếm được quận Phù Phong, cũng hoàn thành việc bao vây Trường An. Từ Ưng Bạch cưỡi ngựa vào thành. Lưng ngựa xóc nảy làm hai mắt hắn tối sầm lại, hắn gần như không nhớ mình đã nói gì với các binh lính vừa chiến thắng, cũng không nhớ lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi lạnh rồi bị gió thu lạnh lẽo thổi khô từ khi nào. Quân đội cực kỳ có kỷ luật, nghỉ ngơi tại chỗ, Từ Ưng Bạch kéo cương ngựa hướng về lều của mình. Hắn đã kiệt lực, ngón tay nắm dây cương dần buông lỏng. Không biết qua bao lâu, hắn bỗng nghe được hai tiếng gọi khẩn thiết truyền đến từ phía xa.
"Sư phụ!"
"Chủ tử!"
Âm thanh chồng chéo lên nhau, Từ Ưng Bạch mơ hồ một lúc mới nhận thấy được được cơn đau không thể chịu nổi và cảm giác trời đất quay cuồng, cơ thể không tự chủ được mà ngã xuống. Mạnh Phàm lao tới, kịp thời đỡ lấy Từ Ưng Bạch, Ngụy Hành lo lắng quỳ xuống cạnh hắn gọi, "Sư phụ... Sư phụ!!!"
Tiếng gọi của thiếu niên giúp Từ Ưng Bạch lấy lại một chút tỉnh táo, hắn gắng gượng mở mắt, ánh nhìn mờ mịt lướt qua gương mặt Ngụy Hành rồi nhanh chóng tan rã vì cơn đau thấu xương. Ngay sau đó hắn bắt đầu ho khan từng cơn, máu nóng chảy dọc theo khóe miệng, nhuộm đỏ làn da tái nhợt và áo choàng trắng muốt. Ngụy Hành hoảng hốt đứng dậy, gào lên với các ám vệ xung quanh, "Đi tìm thái y! Mau đi tìm thái y!!!"
Mạnh Phàm không dám chần chừ, lập tức đưa Từ Ưng Bạch vào lều. Một lát sau, Trần Tuế được vài ám vệ đưa vào lều. Lúc này Từ Ưng Bạch đã hoàn toàn mất đi ý thức, mặc cho Ngụy Hành gọi thế nào cũng không có phản ứng. Trần Tuế nhanh chóng đặt hòm thuốc xuống rồi bước đến bắt mạch cho hắn. Ông cau mày bắt mạch một lúc lâu, sau đó lấy kim ra châm vào các huyệt lớn trên người bệnh nhân. Cơ thể Từ Ưng Bạch run rẩy dữ dội, Mạnh Phàm và các ám vệ vội vàng giữ chặt tay chân hắn để Trần Tuế dễ dàng châm cứu. Không lâu sau, hắn phun ra một ngụm máu đen, miệng lầm rầm phát ra những tiếng rên rỉ rất nhỏ vì đau đớn.
Trần Tuế châm cứu xong thì lấy giấy bút viết một đơn thuốc, đưa cho ám vệ bên cạnh, bảo bọn họ nhanh chóng đi lấy thuốc và sắc thuốc. Thuốc sắc xong, ban đầu Ngụy Hành và Mạnh Phàm không thể đút cho Từ Ưng Bạch uống được, cuối cùng không còn cách nào khác mà đành cưỡng ép đổ vào miệng hắn.
Loay hoay đến tận nửa đêm, cuối cùng Từ Ưng Bạch mới không còn ho ra máu nữa. Đến canh tư, gió thổi mây tan, Từ Ưng Bạch cuối cùng cũng tỉnh lại. Trong lều đèn đuốc sáng trưng, không một ai dám ngủ, đều ở trong lều trông chừng hắn. Thấy Từ Ưng Bạch tỉnh lại, hai mắt Ngụy Hành đỏ hoe, cậu cẩn thận đỡ vai giúp hắn ngồi dậy. Trần Tuế tiến lên bắt mạch lần nữa, thở dài, mạch đập yếu ớt đến mức gần như không thể cảm nhận được nữa. Toàn thân Từ Ưng Bạch đau đớn đến mất hết sức lực, lạnh đến phát run, Ngụy Hành chạm vào vai hắn mà run lên vì lạnh, vội vàng lấy áo lông khoác cho hắn. Từ Ưng Bạch nắm chặt góc áo nhìn Trần Tuế, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh. Trần Tuế không khỏi cúi đầu thở dài.
"Trần thái y... Khụ khụ." Từ Ưng Bạch ngừng lại, che miệng ho, xương sườn đau nhói, "Không cần phải kiêng dè..." Hắn khẽ nhếch môi cười rồi lại thôi, thì thào hỏi, "Có phải ta sắp chết rồi không?"
Trần Tuế ngập ngừng không nói. Không đợi ông lên tiếng, Từ Ưng Bạch chớp chớp mắt, giọng nói rất ôn hòa, tựa như đang nói chuyện vu vơ, "Cũng đúng... Ra nông nỗi này rồi thì quả thực là... Khụ khụ, không sống được bao lâu nữa."
"Sư phụ!" Ngụy Hành kéo lấy ống tay áo hắn, run giọng nói, "Người đừng nói vậy... Sẽ có cách mà, nhất định sẽ có cách."
Từ Ưng Bạch gắng gượng nâng tay lau nước mắt cho cậu, thủ thỉ, "Đã, khụ khụ, sắp làm hoàng đế rồi, mà sao vẫn... Thích khóc giống Tĩnh Vi vậy."
Ngụy Hành nghe vậy càng không kìm được nước mắt. Trần Tuế lặng lẽ nhìn Từ Ưng Bạch, nói, "Đại nhân, nếu có thể phạt cốt tẩy tủy thì may ra còn một tia hy vọng sống."
Từ Ưng Bạch nhìn ông rồi cúi đầu, không nói gì. Trần Tuế ngập ngừng mãi mà không nói nên lời, ông cũng không ngờ "người bạn" kia của Lưu Thính Huyền lại là Từ Ưng Bạch. Ai nấy đều hiểu rằng với điều kiện hiện tại, phạt cốt tẩy tủy quả thực khó càng thêm khó. Trên đường hành quân lấy đâu ra nhiều dược liệu và đại phu tài hoa như vậy? Huống chi bọn họ sắp sửa tiến vào Trường An, trên chiến trường, vạn vật thay đổi chỉ trong một cái chớp mắt, lấy đâu ra thời gian?
"Dùng thuốc đi," Từ Ưng Bạch lạnh nhạt đáp. "Nếu dùng loại thuốc mạnh nhất, ta có thể cầm cự bao lâu?"
Trần Tuế đau khổ lắc đầu, gằn từng chữ một, "Đại nhân, ngài đã là nỏ mạnh hết đà, ngoài giảm đau ra thì dùng thuốc chẳng còn tác dụng gì nữa cả!"
Nghe vậy, Từ Ưng Bạch im lặng một hồi lâu. Đây quả thực là kết quả tồi tệ nhất. Trần Tuế hổ thẹn nói tiếp, "Với tình trạng hiện tại nếu không phạt cốt tẩy tủy, nếu đại nhân nghỉ ngơi đầy đủ thì có thể cầm cự được khoảng một hai tháng. Còn về thời gian cụ thể, ta học nghệ không tinh, chưa thể chẩn đoán chính xác được."
Không ngờ, Từ Ưng Bạch nghe vậy lại mỉm cười. Hắn cười rất dịu dàng, vết máu khô sẫm lại trên môi cực kỳ ghê người. "Một hai tháng ư... Trừ hao đi, nếu may mắn thì có thể gặp lại một lần rồi."
Ngụy Hành và các ám vệ nhất thời im lặng, có người lén quay mặt đi lau nước mắt. Bọn họ đều hiểu ý Từ Ưng Bạch. Ngụy Hành sụt sịt, đưa tay lau mắt một cách thô bạo rồi gắng gượng mỉm cười, không biết là đang an ủi ai, "Sẽ gặp lại mà, sư phụ... Nhất định sẽ gặp lại mà."
Tại ngoại thành U Châu xa xôi vạn dặm, trái tim Phó Lăng Nghi chợt nhói đau. Y không khỏi ngẩng đầu ngắm vầng trăng sáng trên bầu trời, gió lớn rít gào, mây đen dày đặc dần che đi ánh trăng thuần khiết. Y bỗng cảm thấy hốt hoảng không thôi, không nhịn được mà vuốt ve sợi dây đỏ trên cổ tay phải, cũng vì vậy mà khiến vết thương trên người nứt ra. Trên vai y có một vết chém sâu, máu thịt lẫn lộn, quân y băng bó vội vàng, cũng không cẩn thận, máu đã thấm đẫm băng vải, có thể thấy được xương trắng mờ mờ. Nhưng Phó Lăng Nghi lại không cảm thấy đau, sợi dây đỏ như một thứ thuốc tê tạm thời làm y quên đi vết thương.
Đội quân tiến vào thành, các quan viên còn ở lại sợ hãi dâng thư xin hàng, run rẩy nghênh đón đại quân vào trong. Phó Lăng Nghi ghìm cương ngựa, lại nhìn về phía chân trời, ánh trăng đã bị che khuất hoàn toàn. Y lo lắng quay đầu lại, cặp mắt đen sâu thẳm ngập tràn một nỗi lo âu không thể diễn tả thành lời. "Khi nào chúng ta mới rời khỏi U Châu?" Phó Lăng Nghi hỏi Lý Nghị đi phía trước. Y lên chức rất nhanh, vì giết người tàn nhẫn, lại biết chữ và binh pháp, hiện giờ đã là phó tướng của Lý Nghị.
"Có lẽ phải hai ngày nữa, binh mã cần phải nghỉ ngơi chỉnh đốn lại, sau đó còn phải xử lý quân của Tề Vương nữa." Lý Nghị tung hứng lá thư xin hàng trong tay, nhướn mày cợt nhả, "Sao, nhớ thái úy nhà ngươi rồi à?"
Phó Lăng Nghi chăm chú nhìn sợi dây đỏ trên tay, "Ừ." Y cố nén nỗi bất an trong lòng, hai mắt tối sầm, khàn giọng nói, "Ta... Ta muốn lập tức được nhìn thấy hắn."