Thanh Mặc Nhan tùy tay lấy một kiện trung y sạch sẽ khoác lên trên người, lặng lẽ theo sau Như Tiểu Lam.
Như Tiểu Lam giống như một tên trộm, tìm kiếm y phục của nàng ở khắp nơi.
Quả nhiên là rượu vào hại người, sớm biết vậy đã không uống nhiều như thế, làm hại nàng choáng váng đầu óc, còn thường thường cảm thấy mơ màng hồ đồ.
Nàng ở trong phòng tìm nửa ngày trời cũng không thấy y phục đâu, đột nhiên nhớ tới trước kia mỗi lần Thanh Mặc Nhan giúp nàng thay y phục đều là lấy từ trong ngăn tủ ra...
Xoay người muốn đi mở ngăn tủ, kết quả đầu đụng vào người Thanh Mặc Nhan.
"Tóc còn chưa lau khô đã đến chỗ này chạy loạn." Thanh Mặc Nhan dùng trung y của hắn bao lấy thân mình nàng, ôm nàng rời khỏi mặt đất.
Như Tiểu Lam lập tức cứng đờ như người gỗ.
Thiếu khanh đại nhân, ngươi có thể mặc y phục đàng hoàng vào trước được không...
Gương mặt Thanh Mặc Nhan nghiêm trang, nhưng trên người hắn lại chỉ mặc một kiện trung y như thế, thời điểm ôm nàng nhiệt độ cơ thể không chút nào che đậy truyền qua đây.
Như Tiểu Lam cứng ngắc duỗi chân, muốn từ trên người hắn trượt xuống: "Ta... Ta tự đi được."
Kết quả vừa động đậy một chút, chân đã đụng phải một vật cứng.
Hai người đồng thời đứng thẳng người bất động tại chỗ.
A a a a!
Gương mặt lập tức đỏ lên như táo chín.
Xấu hổ qua đi, vẫn là Thanh Mặc Nhan khôi phục thái độ bình thường trước, đặt nàng lên trên giường.
Ánh nến nhu hòa, Thanh Mặc Nhan có thể thấy rõ ràng hai gò má trắng nõn của Như Tiểu Lam bị nhiễm một tầng đỏ ửng, tựa như một bông hoa nở rộ đẹp đẽ.
Khóe môi Thanh Mặc Nhan nhịn không được gợi lên thành một đường cong, cúi người hôn lên trán của nàng.
Như Tiểu Lam lại giống như một con sâu nhỏ, bỗng chốc chui vào trong chăn.
"Đừng tới đây!"
Thanh Mặc Nhan nhìn vật nhỏ không ngừng mấp máy, cuối cùng chui hết cả người vào trong chăn, chỉ còn lại một đầu tóc đen ở trên gối.
"Sớm muộn gì cũng phải lấy hương, chọn ngày không bằng gặp ngày." Ngữ khí Thanh Mặc Nhan nghe qua tựa như đang trao đổi công việc.
Như Tiểu Lam trốn ở trong chăn, tâm tư loạn thành một đoàn.
Thiên a thiên a, chỉ cần tưởng tượng đến những tư thế xấu hổ kia, nàng liền không thể nào bình tĩnh được.
Thanh Mặc Nhan lấy một cái bình bạch ngọc từ trong ngăn tủ đầu giường ra.
Đúng lúc Như Tiểu Lam vụng trộm thò đầu ra ngoài xem, tầm mắt vừa vặn đụng phải hắn.
"Ngươi muốn tự làm hay là để ta đến giúp?" Thanh Mặc Nhan đặt bình lên trên gối.
Gương mặt Như Tiểu Lam đỏ bừng như sắp nhỏ ra máu.
"Lấy... Lấy bằng cách nào..."
Thanh Mặc Nhan nhướn mày, thật vất vả mới nhịn được cười: "Tất nhiên là giống như Trường Hận nói, hoặc ta chuẩn bị ống trúc giúp ngươi, tự ngươi đem hương lưu lại trên đó, hoặc là để ta tới giúp."
Như Tiểu Lam kêu thảm một tiếng, một lần nữa chui đầu vào trong chăn.
Không cần a, phương thức lấy hương kiểu đó quá mất mặt, sẽ trở thành ác mộng cả đời của nàng mất.
Thanh Mặc Nhan cực có nhẫn nại ngồi ở mép giường, bế cả nàng và chăn lên.
"Ta có thể cho ngươi cơ hội lựa chọn, là tự ngươi làm, hay là để ta tới giúp ngươi."
Buông màn xuống bên trong tràn đầy mùi xạ hương, Thanh Mặc Nhan không biết có phải là do ảo giác của hắn hay không, tại không gian yên tĩnh này, mùi hương kia có vẻ càng thêm nồng đậm.
Chăn động đậy một hồi, một cái đầu nhỏ nhô lên: "Ta mới không cần giống động vật đâu..."
Thanh Mặc Nhan nhìn vật nhỏ giống như con sâu đang trốn trong chăn, không khỏi cười rộ lên, xem ra nàng không muốn chọn phương pháp lấy hương bằng ống trúc.
"Ngươi... Ngươi muốn giúp thế nào?" Như Tiểu Lam yếu ớt hỏi.
Thanh Mặc Nhan ra vẻ khó xử thở dài: "Đương nhiên là dùng tay để lấy, bất quá ta cũng chưa từng làm qua loại chuyện này, vốn định để Trường Hận tới hỗ trợ..."
"Không muốn không muốn!" Như Tiểu Lam bị dọa kêu ra tiếng: "Đừng để Trường Hận tới giúp."
Thiên a, chuyện như vậy đã khó lòng chịu đựng nổi rồi, lại còn làm ở trước mặt người khác.
"Như vậy vẫn là để ta đến làm đi." Thanh Mặc Nhan thong thả ung dung lấy khăn sạch, xách nàng từ trong chăn ra.
Toàn thân Như Tiểu Lam rất nhanh lui thành một đoàn.
Thanh Mặc Nhan cười trấn an nàng: "Lấy hương mà thôi, sẽ không làm đau ngươi."
Như Tiểu Lam đỏ mặt, miệng lầm bà lầm bầm, bởi vì Thanh Mặc Nhan không vội vã thúc giục nàng, nên rất nhanh nàng đã bình tĩnh lại.
Nhớ tới lấy hương là để làm thuốc dẫn cho hắn, dùng để giải cổ độc.
Nghĩ như thế, dần dần trong lòng không còn khẩn trương như vậy nữa.
Từ lúc buông màn xuống, mùi xạ hương đã tràn ngập ở chóp mũi, Thanh Mặc Nhan chỉ cảm thấy tiểu nhân nhi trước mắt mềm như bông, tựa như không có xương, tùy ý hắn xoa nắn.
Trong lòng một trận rung động, nguyên bản đáy mắt trong suốt đã thoáng hiện lên một ngọn lửa sáng ngời.
Lúc này Như Tiểu Lam cảm thấy xấu hổ đến mắt cũng không dám mở to, nơi nào nhìn thấy được điều đó.
Phía dưới bụng của mèo hương, trời sinh có một cái túi hương. Mùi xạ hương chính là phát ra từ nơi đó, thời điểm nàng biến thành động vật, dù cho thỉnh thoảng hắn có đụng vào nơi kia, nàng vẫn có thể giữ được bình tĩnh.
Nhưng mà hiện tại, bảo nàng lấy bộ dáng con người đối mặt với loại chuyện này... Làm cách nào cũng không bình tĩnh được a.
Nàng ngoan ngoãn nằm ở nơi đó, cảm giác được ngón tay Thanh Mặc Nhan xẹt qua giữa hai chân nàng.
Cơ hồ là theo bản năng, nàng lại muốn lui thành một đoàn.
"Lạnh không?" Thanh Mặc Nhan cố ý chuyển đề tài.
Tuy rằng đã là đầu xuân, nhưng mà ban đêm vẫn mang theo chút khí lạnh.
"Ân." Như Tiểu Lam hàm hồ trả lời, kỳ thực đến ngay cả nàng cũng không biết chính mình đang nói cái gì.
Ngón tay Thanh Mặc Nhan hạ xuống, trái tim nàng đập loạn, cơ hồ hít thở không thông.
Hẳn là do đã uống quá nhiều rượu đi?
"Thanh Mặc Nhan, ta muốn uống nước." Nàng thở hơi gấp.
Nàng nghe được thanh âm dụng cụ uống trà va chạm vào nhau, nhưng mà Thanh Mặc Nhan lại không đưa nước cho nàng, mà là cúi người che miệng nhỏ của nàng lại.
Dòng nước theo răng môi chảy xuôi vào.
Suýt nữa khiến Như Tiểu Lam bị sặc.
"Còn muốn uống nước sao?" Thanh Mặc Nhan thối lui chút, khàn giọng hỏi nàng.
Như Tiểu Lam vươn đầu lưỡi, liếm giọt nước chảy xuống từ khóe miệng.
Thanh Mặc Nhan rũ mắt xuống, ẩn giấu ngọn lửa cuồn cuộn nơi đáy mắt.
Như Tiểu Lam nhẹ nhàng rùng mình, cảm thấy hơi lạnh, nhưng mà cả người lại toát ra toàn là mồ hôn.
Nàng đã không đếm được số lần ngón tay Thanh Mặc Nhan cọ qua thân thể nàng, đáy bình bạch ngọc phủ một tầng hương khí mong manh.
Số lượng tuy ít, nhưng khi tập trung lại một chỗ mùi hương lại đủ say lòng người.
"Khó trách Tề quốc xem ngươi là trân thú tiến cống tới Dạ Hạ quốc, quả thực là báu vật khó có được." Thanh Mặc Nhan hài hước nói, đồng thời dùng vải bông lau tàn hương trên ngón tay đi.
"Được... Được rồi sao?" Lúc này Như Tiểu Lam mới dám mở to mắt ra.
Thanh Mặc Nhan bày ra bộ dáng bất mãn, lắc đầu nói: "Quá ít, xem ra còn phải lấy thêm vài lần nữa."
Lấy thêm vài lần nữa!
Như Tiểu Lam trực tiếp xù lông.
Thiếu khanh đại nhân, ngươi thật sự không phải là đang nói đùa sao, ngươi thật sự là đang nghiêm túc sao!
Thanh Mặc Nhan dè dặt cẩn trọng cất bình bạch ngọc đựng hương đi, "Ta cũng tưởng sẽ hoàn thành trong một lần, nhưng mà thân thể của ngươi một lần chỉ lấy được bằng đấy hương, ta tổng không thể giết gà lấy trứng đi."
Giết... Giết cái gì? Ta đây mới không phải gà.
Như Tiểu Lam vung một móng vuốt qua.
Thanh Mặc Nhan thoải mái bắt được cổ tay nàng: "Hương còn thừa có thể đợi ngày khác lấy sau, tiếp theo chúng ta có nên nếm thử ở chỗ khác hay không?"
Thanh Mặc Nhan cúi người ngăn chặn môi nàng, đáy mắt nàng sáng long lanh như hồ nước mùa thu, diễm lệ trong suốt.
Ăn? Không ăn, ăn? Không ăn, ăn? Không ăn...