Úy Tử Ngang có điều lệnh của Kim ngô vệ, chuyện này giống như được mọc thêm cánh, rất nhanh khách khứa đến dự tiệc đều đã nghe được tin tức này.
Mọi người sau lưng đều không khỏi cảm thấy, đây là Úy Tử Ngang dựa vào mối thân tình với Thanh Mặc Nhan để bước vào Kim ngô vệ, Kim ngô vệ cũng không phải nơi muốn vào là có thể vào được.
Mọi người âm thầm tán gẫu hăng say, không khỏi sẽ nhắc đến nhị thiếu gia.
So với Úy Tử Ngang, nhị thiếu gia chính là đệ đệ của Thanh Mặc Nhan, là người có quan hệ huyết thống, người ngoài như Úy Tử Ngang làm sao có thể so sánh.
"Nghe nói Thiếu khanh đại nhân tìm cho nhị thiếu gia không ít công việc, nhưng nhị thiếu gia đều chướng mắt đâu."
"Chướng mắt? Chẳng lẽ hắn muốn làm đến chức quan nhất phẩm hay sao." Có ngngười cười nhạo nói.
"Vị nhị gia này nghe nói cao không được mà thấp cũng không xong, lúc trước làm việc ở Đại lý tự một ngày đã bị dọa đến hôn mê, còn phải nhờ người nâng về a."
Mọi người xuy cười nhạo, ánh mắt nhìn về phía nhị thiếu gia không khỏi mang theo vẻ châm chọc.
Nhị thiếu gia đang ở bên này kính rượu, rốt cuộc không nhịn được nữa, giơ tay xốc cái bàn lên.
"Rầm..." Một tiếng vang lớn, tất cả khách khứa đều ngây ngẩn cả người.
Đây là xảy ra chuyện gì, ngày đại hỉ, nhị gia Thanh Hầu phủ lại muốn chơi trò điên khùng gì.
Sắc mặt Thanh Mặc Nhan trầm xuống, không đợi hắn lên tiếng, Úy Tử Ngang đã thong dong đi qua, một phen ôm lấy cổ nhị thiếu gia.
"Nhị gia, ngày đại hỉ, ta kính ngươi một ly."
Gân xanh trên trán nhị thiếu gia nổi hết lên, vung tay muốn đẩy Úy Tử Ngang ra.
"Ngươi... Cút ngay, ta là nhị gia Thanh Hầu phủ, ngươi là cái thứ gì... Biểu muội nguyên bản là muốn gả cho ta, tất cả đều do ngươi..."
Không đợi nhị thiếu gia nói hết câu, ánh mắt Thanh Mặc Nhan đã trở nên sắc bén, cánh tay Úy Tử Ngang lập tức buộc chặt lại.
"Đi..." Một tiếng, nhị thiếu gia bị ép không thở được, xanh mặt muốn tránh thoát khỏi tay Úy Tử Ngang.
Thanh Mặc Nhan buồn bã nói: "Nhị đệ uống say, người tới, đưa hắn về động phòng."
Huyền Ngọc phái hai người lại đây, trực tiếp đứng hai bên nhị thiếu gia.
Úy Tử Ngang lúc này mới buông tay ra.
Nhị thiếu gia thở gấp vừa định chửi bậy, Huyền Ngọc đã quay đầu lại nhét một cái bánh vào trong miệng hắn.
"Nhị thiếu gia vừa rồi chỉ lo uống rượu, ăn một chút bánh lót bụng đi."
Người sáng suốt đều nhìn ra được manh mối, nhưng mà không ai dám nói toạc ra.
Nhị thiếu gia bị mạnh mẽ kéo đi, các vị khách nhân thấy thế đều nối đuôi đứng dậy cáo từ.
Thanh Mặc Nhan cũng không có ý muốn giữ họ lại, đem nhiệm vụ tiễn khách giao cho Úy Tử Ngang, còn phái Sử Đại Thiên đi theo hắn giúp đỡ.
Sử Đại Thiên vô cùng láu cá, tự nhiên biết đây là cơ hội tốt để lấy lòng biểu cô gia, dùng hết sức lực hỗ trợ, cuối cùng được thưởng phong bao đỏ thẫm, bên trong có chừng năm lượng bạc.
Thanh Mặc Nhan dẫn người về sân trước, vào phòng lại phát hiện Như Tiểu Lam không có ở trong phòng.
Như Tiểu Lam đã về sân trước hắn một bước, Thanh Mặc Nhan đi vào phòng trong, vẫn không thấy thân ảnh nàng đâu.
"Huyền Ngọc?"
Huyền Ngọc xuất hiện ở cửa, trên mặt mang theo một tia cười khổ: "Thế tử, ngài là đang tìm Như cô nương đi?"
"Nàng ở đâu?"
"Ở... Ở trong viện."
Thanh Mặc Nhan nhíu mày, hơn nửa đêm không ở trong phòng nghỉ ngơi, chạy đến trong viện làm cái gì.
Đến trong viện, chỉ thấy tất cả tử sĩ gác đêm đều đã bị Huyền Ngọc cho lui hết, trong viện đến ngay cả hạ nhân hầu hạ cũng không có.
Thanh Mặc Nhan tuần tra một vòng, vẫn như cũ không thấy thân ảnh vật nhỏ.
"Ở đây a." Huyền Ngọc chỉ vào một cây đại thụ.
Sắc mặt Thanh Mặc Nhan lập tức đen như đáy nồi.
Dưới gốc cây có một đống y phục, đến gần thì thấy, đúng là của Như Tiểu Lam.
Ngẩng đầu nhìn, thấy một con mèo hương màu đen đang ngồi xổm trên cành cây cao, đôi mắt màu xanh biếc tựa như hai ngọn đèn nhỏ.
"Xuống đây." Thanh Mặc Nhan quát khẽ.
Mèo hương trên cây cúi đầu nhìn hắn một cái, không biết vì sao, Huyền Ngọc cảm thấy ánh mắt này mang theo chút thần sắc khinh thường.
Huyền Ngọc âm thầm kéo khóe miệng: "Thế tử, Như cô nương uống say."
Thanh Mặc Nhan ngây ngẩn cả người: "Cái gì?"
"Như cô nương ở trên bàn tiệc uống hết hai bát rượu, thuộc hạ cũng muốn ngăn cản... Nhưng mà ngài biết..."
Vẻ mặt Huyền Ngọc bất đắc dĩ.
Một khi Như Tiểu Lam nổi tính muốn đùa bỡn lên đến ngay cả Thanh Mặc Nhan nàng cũng không sợ, huống chi là bọn họ.
Thanh Mặc Nhan nhấp nhấp môi: "Đã biết, mang thang đến đây."
Không thể sử dụng nội lực, hắn không có cách nào bay lên cành cây cao như thế.
Cũng may người trong viện đều đã bị Huyền Ngọc cho lui xuống hết, hắn tự tay chuyển thang gỗ đến.
Thanh Mặc Nhan vén góc y phục, leo lên cây.
Mèo hương thấy hắn đi lên, liền bò lên trên cành cây cao hơn.
"Ngươi đứng lại đó cho ta!" Thanh Mặc Nhan chưa từng cảm thấy vô lực như lúc này, thân mình mèo hương rất nhẹ, mà cành cây kia căn bản là không chịu nổi sức nặng của hắn.
"Chít chít." Mèo hương ngồi xổm trên cành cây cao, cười đến răng nhỏ đều lộ ra ngoài.
Một con mèo hương biết cười, nhìn qua quả thật vô cùng khủng bố.
Thanh Mặc Nhan bất đắc dĩ ngồi xuống một chỗ trên thân cây.
"Lại đây." Ngữ khí hắn hòa dịu xuống, vươn tay về phía nàng.
"Chít chít chít chít!" Như Tiểu Lam ngồi ở chỗ kia kêu lên với hắn, móng vuốt nhỏ vài lần hất bàn tay đang đưa lại đây của hắn ra.
"Tính tình cũng đủ lớn." Thanh Mặc Nhan híp mắt.
Một người một thú rơi vào thế giằng co ở trên cây.
Huyền Ngọc đứng dưới gốc cây nhìn một màn này.
Một trận gió đêm thổi qua, Như Tiểu Lam đánh cái hắt xì.
"Phát tiết xong rồi thì mau xuống đây." Sắc mặt Thanh Mặc Nhan trầm xuống: "Gió thổi đến lúc đó bị bệnh, người luôn sợ uống thuốc kia là ai?"
Như Tiểu Lam quơ quơ cái đầu say khướt.
Nhớ tới bát thuốc màu đen kia dạ dày liền như bị quấy đảo, ghé vào cành cây nôn hết ra.
Huyền Ngọc đang canh giữ ở dưới gốc cây, suýt nữa nôn trúng lên người hắn.
Nôn hết những thứ trong bụng ra, Như Tiểu Lam lúc này mới cảm thấy thanh tỉnh hơn một chút, lảo đảo bò về phía Thanh Mặc Nhan.
Thanh Mặc Nhan đón được nàng, cười mắng: "Toàn là mùi dấm chua."
Hắn lúc trước chỉ dùng chuyện nha hoàn thông phòng trêu đùa nàng, không nghĩ tới phản ứng của nàng lại lớn như thế.
Trở về phòng, Thanh Mặc Nhan trực tiếp mang nàng đến phòng tắm, mặc kệ sự giãy giụa của nàng, bản thân hắn cũng cởi y phục ra bước vào thau tắm.
"Xem ra là nên lấy hương sớm hơn thời gian dự kiến." Thanh Mặc Nhan ra vẻ nghiêm túc nhìn nàng.
Lấy... Lấy hương?
Đầu óc Như Tiểu Lam liền thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Trong đầu không khỏi hiện lên các loại tư thế xấu hổ.
A a a a không cần a, nàng cũng không phải là cẩu, mới không cần cọ tới cọ lui đâu.
Thanh Mặc Nhan tắm sạch sẽ cho nàng, cầm khăn bao lấy người nàng rồi đặt lên trên cái ghế trong phòng tắm.
Chờ hắn lo cho chính mình xong, vừa quay đầu lại, đã không thấy vật nhỏ đâu.
Nhìn theo vệt nước trên mặt đất, chỉ thấy phía sau bình phong, một nha đầu trên người trơn bóng giống như một tên trộm, rón ra rón rén chuẩn bị trốn vào phòng trong...
Ánh nến nhu hòa xuyên thấu qua bình phong, hắn có thể thấy rõ ràng đường cong lả lướt trên cơ thể nàng.
Sau khi lấy hương... Có nên thuận tiện ăn nàng luôn không?
Khóe miệng Thanh Mặc Nhan theo bản năng kéo lên, ăn sớm chút nàng sẽ không còn suy nghĩ muốn trốn đi nữa.