Editor: hatrang.
---
Yến tiên sinh, tên đầy đủ là Yến Lâu Y.
Một người nhẫn tâm, độc ác, lạnh lùng vô tình, chỉ cần phạm lỗi thì ngay cả phụ nữ cũng sẽ bị hắn đánh không tha, nên thường được gọi bằng biệt danh “Yến lột da”. Dẫu người nọ sở hữu vẻ ngoài đẹp đẽ như tượng, nhưng các cô nương trong lầu đều rất sợ hãi mỗi khi thấy hắn.
Bởi vì Khương Ngâm mới đến, Ngọc Nương sợ cậu bị mắng khóc hu hu, nên trước khi rời đi nàng còn đặc biệt dặn dò cậu phải nghe lời đối phương, chỉ cần thực hiện đúng động tác là được, Yến tiên sinh cũng không phải người không biết lý lẽ.
Ngọc Nương nói một loạt “quy tắc chết chóc” khiến Khương Ngâm nghe mà run cả người, giờ đây Yến Lâu Y trong mắt cậu chẳng khác gì một con quái thú hung bạo.
Cậu ngồi nghỉ một lúc, chờ ngay khi bản nhạc du dương kia vừa kết thúc thì lập tức có người gọi bọn họ lên tập múa. Các cô nương xinh đẹp cẩn thận đặt nhạc cụ xuống, rồi nhanh chóng xếp hàng ngay ngắn, trật tự đi lên lầu. Khương Ngâm đứng sau cũng nghiêm chỉnh đặt tay trước ngực, theo sát bọn họ.
Phía trên là đại sảnh trống trải, một bóng dáng cao gầy lẳng lặng ngồi trên ghế, chính là nam nhân say rượu cậu bắt gặp lúc nãy. Hắn ta có lẽ vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt đẫm xoã sau lưng, chân đi đôi guốc gỗ có hơi rộng, trên thân khoác một cái áo choàng dài màu tím, tuy sặc sỡ nhưng không hề diêm dúa, vừa vặn thích hợp với dung mạo góc cạnh kia.
Làm cho sườn mặt sắc sảo càng thêm nổi bật, sâu trong ánh mắt là vẻ cao ngạo khó gần.
Thấy mọi người đã đến đông đủ, đầu ngón tay nam nhân nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, thanh âm trầm trầm lạnh lùng: “Mấy buổi trước dạy các cô múa Bạch Trữ Vũ, hôm nay luyện đến đâu rồi, nhảy thử một lần cho ta xem.”
Các cô nương nghiêm chỉnh cúi người, rồi bắt đầu nhanh chóng thực hiện động tác.
Chỉ thấy âm nhạc vừa vang lên, các nàng liền nhẹ nhàng cất bước, hai tay giơ lên cao tựa như bồ câu trắng đang bay lượn, dáng vẻ hết sức thanh thoát mềm mại. Chốc chốc, họ đồng loạt khom lưng xoay mình, bước chân nhẹ nhàng, điệu múa uyển chuyển, tiết tấu lúc nhanh lúc chậm phối hợp vô cùng hài hoà. Váy lụa nhạt màu xoay tròn phấp phới trong gió, khiến các mỹ nhân duyên dáng trông như tiên nữ hạ phàm.
Bởi vì động tác ai ai cũng hết sức đồng bộ và nhịp nhàng nên hình ảnh Khương Ngâm ngơ ngác đứng yên một chỗ trở nên đặc biệt rõ ràng.
Thiếu niên bất lực ôm chặt lấy mình, cậu muốn làm theo bọn họ lắm chứ, nhưng vấn đề là cậu không biết múa. Vì thế, cậu đứng không được ngồi mà cũng chẳng xong, cứ ngốc nghếch đơ ra như khúc gỗ, lúng túng cực kỳ.
“Bạch Trữ Vũ bắt nguồn từ cuối thời Hán, vũ công thường mặc trang phục màu trắng thuần kết hợp với chất liệu vải dệt tinh tế. Mỗi khi khẽ vung tay áo, chúng sẽ bay lên cao tựa như những đám mây trắng đang nhẹ nhàng trôi lững lờ giữa bầu trời xanh. Điệu múa này rất thử thách ánh mắt của các vũ công, bởi vì khi thì phải mỉm cười dịu dàng, lúc lại như đang kể lể oán hận, hoàn hảo truyền tải cảm xúc thông qua cánh cửa sổ của tâm hồn.”
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng giải thích, Khương Ngâm lập tức quay đầu, mới thấy Yến Lâu Y không biết đã đứng ngay bên cạnh từ khi nào, đối phương hỏi cậu: “Nhìn có hiểu không?”
Gì vậy, cậu chỉ mới xem có một lần, động tác còn chưa nhớ hết mà đã hỏi có hiểu không? Khương Ngâm bất mãn than thở trong lòng, cậu đâu phải thiên tài!
Hứ!
Nghĩ đến tiếng dữ đồn xa của người này, thiếu niên thoáng run rẩy, không dám nói gì.
Nam nhân nhẹ nhàng liếc nhìn cậu, đuôi mắt hẹp dài thoáng ánh lên sắc rực rỡ phớt qua, hắn cau mày, lạnh lùng lặp lại, chỉ là lần này giọng nói có phần nghiêm khắc hơn, “Xem thêm lần nữa, các nàng nhảy xong thì đến lượt ngươi.”
Nói rồi, Yến Lâu Y đi qua chỉnh lại một số động tác, sau đó phân phó các cô nương múa lại từ đầu.
Nam nhân quay về ngồi xuống ghế, còn tự pha cho mình một ly trà, híp mắt chậm rãi thưởng thức, không để tâm đến Khương Ngâm nữa.
Thiếu niên ngơ ngác đứng đơ mặt tại chỗ, bối rối không biết phải làm sao. Yến Lâu Y bên kia đã nhắm mắt lại, ngón tay thon dài gõ nhịp liên tục, như là đang nhắc nhở các cô nương khi nào nên đổi đội hình, khi nào nên vung tay xoay người.
Đầu óc Khương Ngâm hoàn toàn trống rỗng, cậu chỉ có thể cố gắng ghi nhớ càng nhiều động tác càng tốt.
Nhịp điệu âm nhạc dần dần tăng tốc, ống áo trắng phau lúc thì tung lên, khi lại đồng loạt rơi xuống. Càng về sau, động tác chuyển từ tiết tấu thong thả chậm rãi sang trở nên hết sức dồn dập, các loại nhạc cụ như tranh, sắt, sanh, vu cùng nhau hoà tấu, âm vang rúng động lòng người. Nhóm vũ nữ yểu điệu nhảy múa, ngay cả mồ hôi cũng tỏa ra hương hoa thơm ngát, dù nhịp điệu gấp gáp hối hả nhưng vẫn thể hiện được vẻ duyên dáng nhẹ nhàng.
“Được rồi, ngừng ——!”
Nhịp trống cuối cùng vang lên, âm nhạc và điệu múa liền đồng loạt dừng lại.
Trong đầu Khương Ngâm lập tức chạy qua những hình ảnh vừa nhìn thấy, lúc nào thì nên che miệng, phất tay, hay để tà áo tự do tung bay, vân vân và mây mây. Nhưng do thời gian quá ngắn, dù trí nhớ cậu có tốt đến đâu cũng không thể ghi nhớ hết toàn bộ được, nên thiếu niên chỉ có thể chọn một vài động tác tương đối nổi trội. May mắn là những điệu múa cổ điển lặp lại rất nhiều lần, kết hợp với âm nhạc, Khương Ngâm vẫn có thể nhớ kỹ.
Lòng bàn tay cậu toát mồ hôi trơn trượt, mím môi có chút khẩn trương.
Quả nhiên, giây tiếp theo cậu đã nghe thấy thanh âm của nam nhân kia, Yến Lâu Y cố ý kéo dài giọng điệu, như thể đang trêu đùa, song trong mắt đối phương lại không hề đọng lại ý cười, “Đào Hoa cô nương, đến lượt ngươi đấy...”
Khương Ngâm nuốt nuốt nước bọt, chà xát bàn tay ướt đẫm vào váy. Bên cạnh có một cô nương đưa cho cậu mượn ống tay áo, thiếu niên vốn đã mặc váy trắng, bây giờ cầm thêm tay áo dài thướt tha trông cũng rất phù hợp.
Yến Lâu Y vỗ tay, ra hiệu cho âm nhạc bắt đầu.
“Bốp bốp ——”
Tiếng đàn du dương lập tức vang lên, Khương Ngâm giơ tay, ống áo mỏng manh khẽ tung bay, hai chân nhẹ nhàng chùng xuống, cậu uyển chuyển bật nhảy, xoay một vòng giữa không trung. Cậu vẫn nhớ rõ đối phương từng nói Bạch Trữ Vũ quan trọng nhất là kiểm soát thần thái. Vì thế, chỉ thấy thiếu niên hơi nghiêng người, chậm rãi xoay lại, mười ngón tay ngọc mềm mại uốn lượn, nửa che mặt nửa hở ra. Theo nhịp điệu dần trở nên dồn dập hơn, động tác vung tay áo của cậu cũng càng thêm tăng tốc, thướt tha tựa như những bông tuyết trắng ngần lả tả rơi khắp nơi, đồng thời ánh mắt trong veo cũng phối hợp với các bước nhảy nhanh chậm tuần hoàn.
‘Thiếu nữ’ nọ sở hữu dung mạo cực kì xinh đẹp động lòng người, ống áo phấp phới xoay tròn trong gió, những chiếc lục lạc nhỏ trên đầu liên tục kêu lên leng keng. Vòng eo mảnh mai bó chặt phác hoạ ra một đường cong hết sức dụ hoặc, tựa như một nhánh liễu mềm mại, vừa dẻo dai cứng rắn lại cũng rất yếu đuối vô lực. Khuôn mặt tinh xảo vì vận động mạnh mà nhiễm một tầng hồng rực, người nọ vừa nhảy xong liền cẩn thận nhìn qua, nét mặt bình tĩnh, song thực ra lại đang căng thẳng nắm chặt vạt áo.
Dáng vẻ hớp hồn kia thật khiến người ta sinh lòng thương yêu, khó trách Ngọc Nương lại dặn dò hắn nhẹ nhàng với nàng ta một chút, hóa ra là vừa nhặt được một bảo bối...
Yến Lâu Y đã có thể tưởng tượng ra cảnh tượng người này bước lên sân khấu thì khán giả dưới đài sẽ nhiệt tình đến nhường nào. Dung nhan diễm lệ tuyệt trần hơn cả hoa quý, đẹp tựa xuân hồng, rõ ràng cử chỉ vô cùng đúng mực không có ý gì khác, nhưng ánh mắt đào hoa lại tràn đầy mê hoặc, phảng phất như có thể giết người. Lúc nàng cười rộ lên, mặt mày như hoạ sáng bừng lung linh, mà ngay cả khi không cười thì vẫn làm xao xuyến lòng người khôn nguôi.
Những vị khách có sở thích đặc thù hẳn sẽ rất chung tình với cô nương này.
“Ta... Ta nhảy xong rồi.” Khương Ngâm ngập ngừng lên tiếng.
Cậu thấy nam nhân kia cả buổi không có động tĩnh gì, hoang mang không biết mình có làm tốt hay không. Mặc dù đúng là có vài động tác cậu không nhớ rõ nên đã thay thế thành những điệu khác, nhưng Khương Ngâm cũng rất cố gắng hết sức theo kịp nhịp điệu. Nếu bây giờ Yến Lâu Y vẫn chưa hài lòng, thiếu niên cũng đành chịu.
Song Yến Lâu Y chỉ lẳng lặng nhìn cậu vài giây, rồi đột nhiên nói một câu chẳng chút liên quan: “Lát nữa đến tìm ta.”
Không nói tốt, cũng không nói không tốt.
Còn bảo mình đi tìm hắn ta, rốt cuộc có ý gì đây?
Khương Ngâm không tài nào hiểu nổi, nhưng tâm trạng lại vô cùng mất hứng. Ai mà chẳng bực mình khi đến giờ tan làm còn bị gọi đi tăng ca chứ?
Thiếu niên buồn rầu nghĩ thầm.
Nhưng khác với cậu, ánh mắt của những cô nương xung quanh đều đồng loạt thay đổi, đong đầy vẻ ngưỡng mộ. Trong lòng các nàng, Yến tiên sinh rõ ràng là đang ưu ái vị Đào Hoa cô nương mới đến này.
Yến tiên sinh tuy rằng hung dữ kiệm lời, song đúng là rất có năng lực. Cô nương Ngọc Phù Dung chỉ nhờ một điệu múa 《 Xuân Oanh Chuyển 》 được hắn ta hướng dẫn mà danh tiếng vang xa, từ đó sống nhàn nhã sung túc, khiến ai nấy cũng đỏ mắt ghen tị. Dù sao thì, có người nào trong lầu này mà không muốn trở thành vũ nữ nổi tiếng nhất để được khách hàng “vung tiền như rác” xem biểu diễn đâu chứ? Nhưng trớ trêu thay, Yến tiên sinh lại vô cùng kiêu ngạo, tính tình kỳ quái, bình thường không kèm riêng cho ai cả. Các cô nương chỉ có thể thở dài tiếc nuối, cố gắng học thêm trong các buổi luyện tập chung.
Thật ra bản thân Yến Lâu Y cũng không ngờ Khương Ngâm lại mang đến cho hắn một bất ngờ như vậy. Ban đầu, hắn chỉ đơn thuần bị thu hút bởi vẻ ngoài nổi bật của đối phương mà thôi. Vốn định “ra oai phủ đầu” một chút, nhưng cô nương kia tuy nhìn có vẻ không được thông minh cho lắm, song vẫn gọi là có tài năng. Nàng dẻo dai vừa đủ, cũng khá linh hoạt, những phần không nhớ được thì biết thay bằng động tác khác, làm tổng thể bài múa không quá tệ.
Khiến hắn bất giác ấn tượng sâu hơn.
Yến Lâu Y không phải loại người sẽ đứng lớp cả ngày, hắn chỉ dạy qua các động tác mới một lần là vội rời đi, sau đó Lý tiên sinh liền đến tiếp tục hướng dẫn.
Vừa thoát khỏi nam nhân lạnh lùng kia, mọi người liền thoải mái hơn hẳn, tâm trạng căng thẳng nãy giờ cuối cùng cũng được thả lỏng. Lại thêm việc Lý tiên sinh là phụ nữ, thế nên thái độ giảng dạy cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Ngày hôm nay trôi qua với việc làm quen các động tác Bạch Trữ Vũ, sau đó là một buổi luyện tập ngắn tập trung vào tính dẻo dai của thân thể.
Trong khi mấy cô nương khác đã lục tục đi về hết cả, Khương Ngâm vẫn phải kéo lê cả người đau nhức đến chỗ Yến Lâu Y.
Cũng may Yến Lâu Y không làm khó thiếu niên, nam nhân chỉ đưa cho cậu một quyển sách vũ đạo, bảo cậu về xem qua, ngày mai hắn sẽ đến kiểm tra.
Hắn còn dặn dò một điều nữa: hầu hết các cô nương trong lầu đã học xong điệu Bạch Trữ Vũ, chỉ có Khương Ngâm mới đến vẫn chưa thành thạo lắm, nên cần phải tự giác luyện tập thêm. Cậu rối rít tỏ vẻ biết ơn, cảm động rưng rưng nước mắt vì sự chu đáo của Yến Lâu Y, nhưng trong lòng thì âm thầm khóc lóc thảm thiết, đau đớn thay cho số phận khổ sở của mình.
---
Vừa xuống lầu đã thấy Khâu Trạch vẫn đang ngồi tính toán gì đó, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ tràn đầy nghiêm túc chăm chú. Vẻ ngoài người nọ có chút thư sinh non nớt, song tư thế cầm bút lại rất chuẩn xác. Khương Ngâm đi qua, cậu tò mò đưa mắt nhìn thoáng một chút, thấy chữ viết của đối phương cũng không tệ lắm, ngay ngắn chỉnh tề, còn khá đẹp mắt.
Khâu Trạch cũng vừa lúc ngẩng đầu lên, mỉm cười chào hỏi: “Đào Hoa tỷ tỷ tập múa xong rồi à? Nghe các cô nương khác nói, Đào Hoa tỷ tỷ được Yến tiên sinh ưu ái, ban nãy còn chỉ điểm riêng cho ngươi?”
Khương Ngâm trợn mắt nghĩ thầm, cậu thà nhường cái “ưu ái” này cho người khác còn hơn. Thế nhưng thiếu niên biết mình không được làm vậy, chỉ có thể tỏ vẻ Yến tiên sinh quá nghiêm khắc, khiến cậu vô cùng sợ hãi.
Khâu Trạch nói: “Đào Hoa tỷ tỷ cứ từ từ làm quen thôi, con người Yến tiên sinh là thế đấy. Trước đây các cô nương trong lầu cũng rất sợ hắn ta, nhưng qua một thời gian luyện tập, ai ai cũng muốn học hỏi thêm vài bí kíp từ hắn.”
Biết là vậy, nhưng mà ——
“Không phải lầu này không tuyển đàn ông sao? Thế Yến tiên sinh là...” Khương Ngâm tò mò hỏi.
Ngoài hộ vệ ra, cũng chỉ có duy nhất hai nam nhân là Khâu Trạch và Yến Lâu Y. Khâu Trạch thì không tính, người ta được Ngọc Nương nhặt về, nhưng còn Yến Lâu Y…
Nơi đây lại có rất nhiều mỹ nhân xinh đẹp, chẳng lẽ họ không sợ...?
Khương Ngâm làm mặt quỷ, tỏ vẻ thật lòng muốn biết, vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu, trông rất buồn cười. Khâu Trạch nghĩ rằng cậu đang lo lắng cho an toàn của mình, hơn nữa đây cũng không phải chuyện gì quan trọng, hắn liền thành thật trả lời:
“Yến tiên sinh là đại sư mà Ngọc tỷ tỷ đã bỏ một số tiền rất cao để mời từ kinh thành về, hắn ta biết những điệu múa đang thịnh hành bên đó. Chỉ cần một chút tài nghệ của người nọ thôi cũng đủ để Quỳnh Hoa Lâu chúng ta trở nên nổi tiếng rồi."
"Huống chi, Yến tiên sinh thích đàn ông, Đào Hoa tỷ tỷ cứ yên tâm, sẽ không xảy ra những chuyện ngươi lo đâu.”
???
Cái gì cơ!?
THÍCH ĐÀN ÔNG Á?
Khương Ngâm kinh ngạc mở to mắt, há hốc mồm đầy khiếp đảm. Không thể ngờ đấy…
Nhưng mà!
Chẳng phải như vậy thì càng nguy hiểm hơn sao?
Tuy cậu tự nhận bản thân không phải loại “người gặp người thích”, nhưng để bảo vệ an toàn cho hoa cúc của mình, Khương Ngâm quyết định đến chết cũng phải giấu kín thân phận này! Sau này cậu sẽ dậy thật sớm đắp lên mặt mười tấn phấn trang điểm, đi một bước đánh hông mười cái, để xem còn ai có thể nhận ra cậu là đàn ông nữa không!
Thiếu niên buồn bã rời khỏi Quỳnh Hoa Lâu, tâm trạng hết sức ủ rũ nặng nề, cậu đi đường vòng sang một con phố khác để mua bánh Nhất Phẩm Các. Thấy trong túi vẫn còn ít tiền lẻ, Khương Ngâm lại mua thêm một ít phấn son. Trước đây cậu chỉ trang điểm nhẹ nhàng để che đi chút nam tính trên gương mặt, làm cho mình trông như một thiếu nữ yếu đuối trong sáng. Nhưng bây giờ Khương Ngâm đã đổi ý rồi, cậu quyết định theo đuổi phong cách lẳng lơ quyến rũ.
Biết nhà họ Ôn rất lớn, Khương Ngâm không vào trong, cậu chỉ nhờ người gác cửa đưa hộp điểm tâm này cho đại thiếu gia Ôn Kim Tài, còn dặn kỹ rằng phải đích thân giao tận tay đối phương.
Chủ yếu là thiếu niên sợ người ta quên mất, chẳng may đến lúc đó tiểu mập mạp không nhận được bánh rồi nghĩ cậu thất hứa thì sao?
Làm xong mọi chuyện, cậu kéo lê thân thể mệt nhọc rời đi, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt mắt hết sức kỳ lạ của người gác cổng.
Vừa về tới nhà, Khương Ngâm lập tức chạy đi thay quần áo, cẩn thận cất hết váy vào trong rương. Mặc dù bác Trần rất ít khi vào phòng cậu, mà ngay cả có đi chăng nữa thì ông cũng sẽ không tự tiện lục lọi đồ đạc, nhưng thiếu niên vẫn cẩn trọng cất thật kỹ. Lỡ như vô tình bị phát hiện ra, cậu sẽ chết mất thôi.
Còn chưa kịp ngồi xuống nghỉ ngơi đã thấy tiểu ca ca áo đen nhà bên đến thúc giục, đại khái là hỏi khi nào cậu mới qua làm việc.
Khương Ngâm thở dài một hơi chán nản, cảm thấy cuộc sống không còn gì luyến tiếc nữa.
Haizz, không phải chỉ muốn kiếm thêm chút tiền thôi ư, sao lại mệt thế này?