Hôm nay là ngày Khương Ngâm quyết định kết thúc cuộc sống sâu gạo lười biếng của mình và bắt đầu đi làm.
Nhưng không ngờ Ôn Kim Tài lại đột nhiên đến chơi.
Trước mặt thiếu niên là tiểu mập mạp đang nắm chặt vạt áo trong tay, dáng vẻ hết sức khẩn trương, đôi mắt trong veo đong đầy chờ mong, khiến cậu bất giác cảm thấy nếu mình còn nhẫn tâm từ chối đối phương thì quả là một tội ác tày trời.
Khương Ngâm có hơi khó xử.
Có lẽ là nhìn ra sự do dự của cậu, Ôn Kim Tài cẩn thận nói: “Nếu ngươi bận thì thôi, ta… lần sau ta sẽ đến!”
Thấy người nọ liên tục xua tay sợ gây phiền phức cho mình, không biết sao trong lòng thiếu niên lại có chút phức tạp. Tiểu mập mạp vốn đã rất nhút nhát nhạy cảm, nếu bây giờ còn bị cậu từ chối nữa, hắn ta chắc chắn sẽ thu mình lại như con rùa rút vào mai ẩn nấp, không bao giờ dám ra ngoài bắt chuyện với người khác.
Khương Ngâm chớp mi suy ngẫm. Đoạn, hai mắt cậu sáng lên, bỗng nghĩ ra một cách hay.
“Bây giờ ta bận chút việc, ngươi về nhà trước đi, buổi tối ta sẽ đến tìm ngươi. Mang theo cả điểm tâm Nhất Phẩm Các cho ngươi nữa nhé?”
Bánh ngọt của Nhất Phẩm Các nổi tiếng rất ngon, nhưng chất lượng đi đôi với giá tiền, có hơi đắt đỏ. Cậu cũng chỉ mới có cơ hội ăn thử một lần do bác Trần mang về mà thôi.
Nhưng cậu vừa tìm được hai công việc khá ổn rồi, chi tiêu hào phóng một chút hẳn không vấn đề gì.
Nghe xong, đôi mắt hiền hoà của Ôn Kim Tài lập tức bừng sáng đầy vui mừng: “Thật ư?”
Thực ra, hắn chỉ cần được đi chơi cùng Khương Ngâm, dù cậu có bận bao lâu hắn vẫn nguyện ý chờ. Nhưng không ngờ đối phương lại sẵn sàng chủ động đến tìm mình, còn gì tuyệt hơn chứ!
Khương Ngâm kiễng chân xoa đầu người đối diện, cười nói: “Làm xong việc ta sẽ tới ngay.”
Mặc dù Ôn Kim Tài mũm mĩm, nhưng cơ thể lại rất khỏe mạnh rắn chắc, thậm chí còn cao hơn cậu chút đỉnh.
Cảm giác như đang vỗ về một con gấu bông cỡ lớn.
Gió nhẹ nhàng quấn quýt, mang lại chút se se lạnh cho tiết trời ngày hè. Lá cây rợp bóng khẽ xao động, trong không khí tràn ngập hương quả chín chẳng biết từ nhà ai, lưu lại hậu vị ngọt thanh quyến rũ.
Hàng liễu xanh rờn lơ lửng bay bổng giữa không trung, tựa như đang hướng tới một cuộc hành trình không có ngày trở về. Thi thoảng, vài cánh hoa đỏ tươi tinh nghịch rơi xuống chóp mũi thiếu niên, triền miên mơn trớn, thành kính sâu lắng như người yêu trao nhau một nụ hôn sâu. Khoé mi người nọ khẽ nhíu lại, đôi con ngươi sáng màu ngập trong sắc nắng ấm áp của mặt trời.
Ôn Kim Tài ngơ ngẩn mở to hai mắt, bất giác nhận ra… “Bạn tốt” của hắn, thật sự…
Quá đẹp.
Trước đây, trong lòng hắn, con người được chia làm hai loại: người bắt nạt mình và người không bắt nạt mình. Nhưng về sau, Ôn Kim Tài mới biết, vẫn còn có một loại người thứ ba.
Gọi là Khương Ngâm.
Thiếu niên nọ vừa phóng khoáng vừa vui vẻ, tràn đầy nhựa sống tươi mát, mãi mãi mang theo hơi thở nhiệt tình tự tin. Dường như cậu luôn sống cho hiện tại, với một tinh thần cầu tiến hướng về tương lai, trái tim nho nhỏ ấy lại chứa đựng lòng tốt to to, rất thích giúp đỡ người khác.
Là chàng trai tốt nhất trên đời này!
- --
Trấn Tiểu Hà “lưng tựa núi, mặt hướng sông”, được bao quanh bởi cây cối um tùm. Trên trời biêng biếc một màu xanh thăm thẳm, những đám mây trắng sữa nhẹ nhàng trôi lững lờ mang theo hình dáng của các con vật đáng yêu độc đáo. Ánh dương vàng ươm lười biếng chiếu xuống, chú mèo mướp nhỏ nhà thím Lâm đang ngồi phơi nắng, nó ngẩng cổ kêu meo meo hai tiếng, có lẽ là nghĩ rằng “cá” đang bay trên trời.
Tạm biệt tiểu mập mạp xong, Khương Ngâm liền vội vàng trở về phòng, lấy chiếc váy mà cậu mua hôm đó ra.
Không lâu sau, một cái đầu nhỏ lấp la lấp ló ở cửa.
Khương Ngâm cẩn thận nhìn xung quanh một lúc, thấy không có ai, thiếu niên bèn che mặt rón rén bước ra ngoài. May là bây giờ là buổi sáng, mọi người đang bận làm việc. Đại đa số cửa nhà đều đóng kín, đường phố cũng lác đác thưa thớt, chỉ có một ông lão đang đẩy xe rao hàng, bán món gì đó làm từ đường, bởi vì nói giọng địa phương nên cậu nghe không rõ lắm.
Cậu cứ thế lén lút đi ra tới chợ, rồi dần dần chậm lại, bước chân ngại ngùng nhỏ nhẹ, thỉnh thoảng ngón tay thon dài còn vuốt vuốt hai bên tóc đen nhánh phủ xuống ngực.
Thiếu niên vốn đã xinh đẹp tuyệt trần, nay còn khoác lên mình trang phục hồng phấn, tóc búi hờ lỏng lẻo như một cô nương thanh nhã thoát tục. Tuy cậu chẳng hề mang bất cứ phục sức lộng lẫy phức tạp nào, chỉ là vẽ mày một chút, tô thêm son môi bóng bẩy, nhưng lại trông như một con người hoàn toàn khác.
Có thể nói: “Khóe mắt đầu mày tựa phù dung cầu người thương yêu, môi hồng khẽ nhếch như mẫu đơn cười cùng gió xuân”. Quả là một gương mặt đào hoa, hết sức mềm mại nhu mì.
Người nọ hơi chau mày, lông mi cong vút run lên nhè nhẹ, cái miệng nhỏ xinh khẽ hé mở, trông chẳng khác nào nàng thiếu nữ hoạt bát đang độ tuổi xuân thì, khiến người ta chỉ có thể yên lặng cảm thán, chẳng thể diễn tả nổi sự rung cảm lưu luyến bằng lời.
Thấy ánh mắt dán lên mình ngày càng nhiều, Khương Ngâm xấu hổ bước đi nhanh hơn, cậu nắm lấy khăn tay, ra vẻ hờn dỗi: “Ôi, sao ai cũng nhìn tui hết vậy, là do người ta đẹp quá phải hong?”
Hệ thống 661 giả vờ nôn mửa, miệng nó giật giật, “Có khả năng là vì hai cái màn thầu trước ngực cậu sắp rơi ra ngoài, nên họ nghĩ rằng cậu là một tên biến thái...”
Khương Ngâm lập tức phản bác: “Không phải màn thầu, hôm nay là bánh bột bắp.”
Mấy cái màn thầu kia đã “vinh dự” được làm bữa tối của cậu rồi, sáng nay không kịp mua, thế nên cậu quyết định nhét thẳng bánh bột bắp bác Trần vừa hấp vào ngực. Hừm, không những tiện lợi nhanh chóng mà khi đói còn có thể lấy ra ăn luôn.
Hệ thống 661: “Đó là cái cậu cần quan tâm hả?”
Lúc này Khương Ngâm mới giật mình, cậu lập tức sợ hãi cúi đầu, chỉ thấy một mảnh vải hoa đầy màu sắc trượt ra khỏi cổ áo trắng trước ngực. Bởi vì bánh bột bắp vừa mới lấy ra nên vẫn còn nóng, Khương Ngâm tiện tay bọc kĩ nó rồi nhét lại vào trong. Thiếu niên dáo dác nhìn trái nhìn phải, sau đó giả vờ chỉnh áo, song thực chất là đang lặng lẽ đặt cái bánh vào đúng vị trí.
Loay hoay mãi mới xong, cậu thở phào một hơi, nói nhỏ: “Chắc lần sau tôi sẽ may thẳng nó luôn vào váy, không thì cứ tuột ra miết.”
Một người một máy chậm rãi đi đến Quỳnh Hoa Lâu.
Ngay từ xa đã trông thấy bóng dáng lả lướt của Ngọc Nương mềm mại dựa vào cửa, nàng đang trò chuyện cùng một vị khách nào đó, môi cười cười hết sức ám muội.
Trong khi Khương Ngâm còn đang do dự có nên lại gần hay không thì đối phương đã nhận ra thiếu niên, Ngọc Nương chỉ vừa mới lơ đãng trông thấy một bóng dáng xinh đẹp liền sáng rực mắt lên, ngay cả vị kim chủ trước mặt cũng không quan tâm, nàng cười rạng rỡ chạy đến đón cậu.
“Ôi chao, hôm nay Đào Hoa cô nương đến sớm thật đấy, tỷ tỷ ta mong ngươi chết đi được!” Bàn tay trắng nõn của người nọ choàng qua cổ Khương Ngâm, vùi đầu cậu vào ngực mình. Cảm nhận được xúc cảm cực kì mềm mại đẫy đà trước mặt, cậu bất giác ngưng thở, toàn thân cũng chợt cứng đờ.
Khương Ngâm: …… Vừa đau khổ vừa sung sướng.
Hệ thống 661 nhận ra suy nghĩ lệch lạc của người nào đấy, nó khinh bỉ hừ nhẹ.
“Ngọc Nương tỷ tỷ... Ưm, mau thả ta ra!” Lần này thiếu niên sắp bị ngạt thật, cậu nhanh chóng ngẩng đầu lên tránh thoát, lễ phép cười ngượng ngùng, “Tỷ tỷ, có thể dẫn ta đi xem lát nữa phải làm gì không?”
Ngọc Nương vẫy vẫy khăn tay, một làn gió thơm lập tức bay ra, môi nàng cong lên duyên dáng:
“Mới vào lầu đã muốn biểu diễn thì không dễ dàng lắm đâu, trước tiên ngươi phải đi học một thời gian đã, nhưng theo ta thấy ——”
Nàng nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá Khương Ngâm một lát, “Ngươi có nền tảng khá tốt, xinh đẹp hơn nhiều so với các cô nương trong lầu của ta. Nhưng nơi đây không chỉ cần mỗi gương mặt, còn phải ca múa giỏi nữa mới được.”
“Cho nên…”
“Vẫn phải học!”
Nàng nhẹ nhàng vén lọn tóc mai ra sau tai, ánh mắt hút hồn lập lòe đốm sáng, “Đi nào, để xem ngươi có thể học được gì, tỷ tỷ ta rất coi trọng ngươi đó nha ~”
Khương Ngâm đi theo sau lưng Ngọc Nương, người thanh niên tên Khâu Trạch mà cậu đã gặp hôm qua đang ngồi tính toán ghi nhớ cái gì đó, vừa thấy hai người bọn họ liền gật đầu chào hỏi.
Nhìn từ bên ngoài, nơi đây trông chẳng khác gì một quán trà hết sức bình thường, phục vụ rượu và điểm tâm.
Nhưng khi vào trong rồi mới phát hiện ra một thế giới hoàn toàn mới lạ, xuyên qua hành lang dài ngoằng là rất nhiều khoảng sân to nhỏ có đủ. Khương Ngâm đã cố gắng quan sát tỉ mỉ, song tiếc là thiếu niên không thể nhìn thấy điều gì đặc biệt cả, cuối cùng, bọn họ dừng lại ở căn phòng trong cùng.
Ngay từ xa đã nghe được tiếng đàn hát hết sức trong trẻo vang lên: “Nàng yêu kiều lả lướt giữa muôn vàn lụa là, tâm ý tương thông, chỉ cần một nụ cười là hiểu thấu lòng nhau. Bên liễu theo hoa, tựa hương kề ngọc, đùa trăng giỡn gió. Đáng vẽ nên tranh, vui sướng như loan phượng ghen ghét ân sủng; không cần ngợi khen, đứng hiên ngang như hoa trăng đua sắc. Kiều diễm đôi uyên ương quấn quýt, run rẩy vết tích của mây mưa...”
Họ vừa mới bước vào, âm thanh nọ lập tức im bặt.
Nơi đây có tới hàng chục mỹ nhân, các nàng ngồi trên ghế, dựa lưng lên khung cửa sổ, mỗi người đều cầm một nhạc cụ riêng trong tay. Có người thanh tú đoan trang, có người quyến rũ xinh đẹp, có người dung mạo như hoa, tươi mát tựa dòng nước mùa thu. Ngoài ra, còn có vô số người phấn son lộng lẫy, rực rỡ hết sức. Muôn vàn muôn kiểu mỹ nhân, mập ốm cao thấp có đủ, cứ như vừa đặt chân đến thiên đường trần gian, làm say đắm lòng người.
Khương Ngâm ngắm đến ngơ ngẩn.
Hệ thống 661 vô cảm đả kích: “Nhìn cái gì mà nhìn, nước bọt sắp chảy ra ngoài hết rồi kìa.”
Khương Ngâm giật mình hoàn hồn, “Đây... Đây là...”
Ngọc Nương cười nói: “Thế nào, các cô nương trong lầu đều không tồi đúng không? Tuy họ không đẹp bằng ngươi, nhưng cũng là tuyệt sắc giai nhân vô cùng hiếm thấy, chỉ cần đưa ra ngoài, ai mà không khen một câu: mỹ mạo như tiên trên trời chứ?”
Khương Ngâm nhẹ giọng cảm thán: “Đúng thật.”
Đâu chỉ là không tồi, quả nhiên là Quỳnh Hoa Lâu, hang mỹ nhân, mộ anh hùng, ngay cả cậu dù đã từng nhìn thấy rất nhiều người đẹp rồi cũng bị hớp hồn trong chớp nhoáng. Các nàng không chỉ sở hữu dung mạo nổi bật, mà còn có một loại khí chất vô cùng đặc biệt, khiến người khác đắm đuối mê mệt, khó lòng rời xa.
Song những cô nương ở đây lại không có tâm trạng tốt như Khương Ngâm, bởi vì đột nhiên xuất hiện một người còn đẹp hơn cả mình, khiến lòng ai cũng cảm thấy cảnh giác. Suy cho cùng, nguồn tài nguyên trong lầu có giới hạn nhất định, đương nhiên là dành cho những người ưu tú xuất chúng, mà ai có vẻ ngoài xinh đẹp thì càng thuận lợi hơn, cũng dễ dàng thu hút khách hàng hơn.
Vì thế, ánh mắt của mọi người đều có phần kỳ quái.
Nhưng do Ngọc Nương đang ở đây nên các cô nương không dám quá soi xét, họ chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua Khương Ngâm rồi tiếp tục làm chuyện của mình. Âm nhạc trong phòng lại bắt đầu vang lên: “Kiều diễm đôi uyên ương quấn quýt, run rẩy vết tích của mây mưa. Đời trước phận duyên còn dang dở, kiếp này đã tình cờ gặp gỡ tương phùng...”
Ngọc Nương giới thiệu sơ lược về các tỷ muội, sau đó tiếp tục nói: “Hiện tại, cô nương nổi tiếng nhất trong lầu là Ngọc Phù Dung, chính là người vừa mới chơi đàn tỳ bà bên kia. Nhưng chỉ cần ngươi chăm chỉ học tập theo các sư phó*, tỷ tỷ tin rằng sớm muộn gì ngươi cũng sẽ thành danh như nàng.”
*thầy dạy học
Nghe thấy đối phương nói chắc nịch như vậy, lòng Khương Ngâm liền tràn đầy tự tin gấp bội. Cậu nắm chặt tay, tuyên bố hết sức hùng hồn: “Ngọc tỷ tỷ cứ yên tâm, ta nhất định sẽ trở thành người nổi tiếng nhất Quỳnh Hoa Lâu, và là người đẹp nhất ở thị trấn này!”
Bộp bộp bộp!
Vừa mới dứt lời, đột nhiên có tiếng vỗ tay liên tục vang lên.
Khương Ngâm giật thót mình, thiếu niên vội vàng ngẩng đầu, chỉ thấy một bóng người hơi tựa vào lan can gỗ đỏ trên lầu hai, không biết người nọ đã đứng được bao lâu. Hắn ta mặc một thân quần áo đỏ thẫm, phần cổ mở rộng ra hết sức lỏng lẻo lả lơi, năm ngón tay thon dài khẽ nâng một tẩu thuốc. Đôi mắt hẹp dài sâu hun hút, mày nhập tóc mai, xương quai xanh lấp ló trước khuôn ngực rắn chắc phập phồng, khói trắng mờ ảo lượn lờ bao quanh khiến người nọ tỏa ra một khí thế quyến rũ ngả ngớn không thể tả.
Đây là một nam nhân vô cùng đẹp, đường nét hoàn hảo đến tột đỉnh làm gương mặt tuyệt mỹ có thêm vài phần sắc bén hung hăng, khiến con người ta vô thức cảm thấy không thể tùy tiện đắc tội được.
“Nói hay lắm!” Có lẽ là hắn đã uống rượu, giờ đây nhẹ nhàng rũ mi nhìn qua, đôi mắt mơ màng hơi nheo lại, “Ta thật muốn nhìn xem ngươi làm thế nào để trở thành người đứng đầu nơi này mà dám khẳng định to gan như vậy!”
Khương Ngâm vô thức nín thở.
Ai thế?
Ngọc Nương bên cạnh khúc khích che miệng cười, “Nhìn kìa, người ấy đến rồi. Đào Hoa cô nương, vị này chính tiên sinh* trong lầu, chuyên đào tạo tư thế và vũ đạo cho các cô nương, ngươi mau qua chào hỏi đi.”. Truyện Truyện Teen
*thầy dạy học
Cái gì?
Giỡn mặt hả?
Khương Ngâm lập tức nhăn nhó, cậu không đi qua đâu.
Tại sao thầy dạy lại là nam? Chẳng phải đã nói lầu này không nhận đàn ông sao?
Nếu biết vậy thì cậu đã ứng tuyển làm sư phó rồi, cần gì phải khổ sở giả trang thành phụ nữ như bây giờ!
Hệ thống 661 đột nhiên lên tiếng: “Tuyển cậu? Người ta tuyển cậu làm gì, tuyển để cậu dạy mấy cô nương này luyện kiếm à? Mà chưa kể chiêu thức của cậu lóng cóng nghiệp dư hết sức, còn muốn dạy họ, đừng có hại đời con gái nhà lành!”
Khương Ngâm:... Tui chỉ mới nói có một câu thôi mà, sao lại công kích cá nhân dữ dội quá zậy…
Ngọc Nương còn đang muốn khuyên thiếu niên đến bắt chuyện với nam nhân nọ, song lần nữa ngẩng đầu lên đã thấy hắn ta biến mất tự lúc nào, lan can đỏ tươi hoàn toàn trống trơn. Nàng thở dài: “Aiss, tiếc quá, hiếm khi Yến tiên sinh mới ra ngoài một lần...”
Thấy vẻ mặt hoang mang của Khương Ngâm bên cạnh, Ngọc Nương mới nhẹ giọng giải thích: “Tính tình Yến tiên sinh vốn kì quặc khó hiểu, bình thường chỉ ở yên trong phòng, trừ lúc dạy học thì còn lại rất ít khi ra ngoài. Nhưng người nọ dạy rất giỏi, chỉ cần có thể học được ba phần kỹ nghệ của hắn cũng đủ để ngươi nổi danh khắp thị trấn này.”
Khương Ngâm nghe xong, cậu trầm trồ vài tiếng, vẻ mặt có chút vi diệu.