Nhìn bộ dáng của Vân Dịch Phong tôi liền biết nhữngsuy đoán của mình là chính xác.
Con người sắt đá không giỏi ăn nói này lại gặp đượcmột người em trai đang thời kì trưởng thành còn kỳ quái hơn cả thời kì mãnkinh.
Hai người đều nhiều hormone, ở cùng một chỗ, ngươikhông muốn nói chuyện tình cảm, ta cũng không muốn bộc bạch nội tâm mình.
Mọi người đối đầu nhau chỉ có thể thương tổn lẫn nhau.
Ngoài cửa sổ xe, đêm khuya yên lặng và tĩnh mịch.
Không biết vì sao, lời tôi nói cũng nhiều hơn:"Ngươi vẫn nên nói chuyện cùng Dịch Ca, hắn cũng không phải đứa trẻ bướngbỉnh, chẳng qua tính tình hắn giống ngươi không được tốt lắm."
Nghe vậy, hàm dưới của Vân Dịch Phong cong sít chặtlại.
Thanh âm của hắn yên lặng như tiếng thở dài: "Hắnsẽ không hiểu được đâu."
"Ngươi luôn nói như vậy, nhưng ngươi cũng khôngphải Dịch Ca, sao ngươi biết hắn sẽ không hiểu được?" Tôi phản bác:"Hắn là em trai ngươi, chẳng lẽ ngươi không tin tưởng hắn sao?"
Vân Dịch Phong trầm mặc thật lâu.
Giữa thùng xe tăm tối, hình dáng của hắn tràn ngập hơithở đàn ông: "Tuy rằng Dịch Ca và ta không cùng một mẹ sinh ra nhưng quanhệ của chúng ta vô cùng thân thiết. Từ nhỏ ta dạy hắn bóng rổ, dạy hắn bơi lội,dạy hắn đấu kiếm... Ta cũng biết đối với Dịch Ca âm nhạc vô cùng quan trọng. Tatừng nói với cha sẽ kế thừa vị trí của hắn, xin cha để cho Dịch Ca làm nhữngviệc hắn thích."
"Vậy tại sao giờ ngươi lại phản đối?" Tôi tòmò.
Hai con ngươi của Vân Dịch Phong tối đen như bầu trờiđêm, thâm thúy như được nhuộm màu mực đậm: "Ngươi biết không? Lúc ấy changhe ta nói xong chỉ nói năm chữ "rồi ngươi sẽ hối hận", mà mãi saukhi ông qua đời rồi, ta mới hiểu được ý tứ những lời đó... Ta và Dịch Ca, sinhra trên con đường này, cho dù muốn lệch khỏi quỹ đạo, cũng sẽ bị nhiều ngườikiềm chế. Trong sinh mệnh của chúng ta, có rất nhiều thù hận và ân oán cần phảigiải quyết, không có đúng sai, chỉ có đánh giết. Ta nghĩ vừa rồi ngươi cũngthấy, những kẻ đó cũng sẽ không bởi vì Dịch Ca không tham dự mà buông tha hắn.Hiện tại ta có thể dùng sức mạnh của mình để bảo vệ Dịch Ca bình an, nhưng nếucó ngày ta gặp bất trắc, hắn sẽ trở thành con mồi cho mọi người xâu xé. Takhông muốn chuyện như vậy sẽ phát sinh."
"Cho nên bây giờ ngươi muốn Dịch Ca bắt đầu tiếnvào vòng luẩn quẩn này của các ngươi, phát triển khả năng, thành lập thế lực đểtương lai có đủ năng lực bảo vệ mình, phải không?" Tôi hỏi.
Vân Dịch Phong gật đầu, không cần nói cũng biết đó làđáp án.
"Nhưng mà ta có dự cảm, mệnh ngươi phải trămtuổi, có thể dùng thế lực của mình bảo vệ Dịch Ca." Ta nói.
"Dự cảm?" Vân Dịch Ca cười khẽ một tiếng,mang ý giễu cợt.
Không phải hắn giễu cợt tôi mà là giễu cợt cái dự cảmmệnh hắn phải trăm tuổi.
"Ta cho rằng," tôi nhìn Vân Dịch Phong, tuychỉ có thể nhìn thấy hình dáng của hắn, nhưng tôi vẫn nhìn hắn, “Xác suất mà tađoán ngươi sẽ sống lâu trăm tuổi và xác suất mà ngươi cho rằng mình sẽ chếtgiữa chừng là 50-50… Tại sao ngươi lại làm ngơ với 50% cơ hội đầu tiên?”
Vân Dịch Phong không nói gì.
Tôi cảm thấy mình hôm nay nói thật nhiều, có điều dùsao Vân Dịch Phong với tôi cũng không có thiện cảm, vậy thì tôi liền dứt khoátđem toàn bộ những gì trong lòng nói ra: "Nếu đời này ngươi sống lâu trămtuổi, nhưng lại chỉ có thể nhìn Dịch Ca vứt bỏ mộng tưởng của chính mình, chánnản mà sống, như vậy có tốt hay không?"
Vân Dịch Phong nắm chặt tay thành quyền, đặt ở bênmôi, trong đôi mắt sáng tối mấy lần.
Tôi ngồi thẳng người, cố gắng ưỡn ngực, cao giọng nói:"Ngươi cũng muốn Dịch Ca được hạnh phúc, như vậy từ giờ trở đi ngươi càngphải củng cố thế lực của mình, khiến mình trở nên mạnh hơn, bảo vệ Dịch Ca thậttốt, khiến hắn có thể thực hiện nguyện vọng của mình, vui vẻ mãi mãi không phảithật tốt sao. Chuyện tương lai ai nói rõ được chứ? Dù sao trong cuộc đời mộtngười, hạnh phúc mới là điều quan trọng nhất."
Từ đầu đến cuối, Vân Dịch Phong đều không lên tiếng.
Tôi xem mình còn chút nước miếng, đủ để nói một câu,liền vỗ vỗ bờ vai của hắn, vui đùa mà nói: "Kì thật nhé, chỉ cần không cóta ở bên cạnh ngươi, bảo đảm sinh mệnh ngươi vẫn an toàn."
Nói xong lúc sau tôi tự nhận lời này mà cũng nói đượcthì thật thú vị.
Vừa mới chuẩn bị ngửa mặt lên trời ngây ngô cười mộttrận, ai ngờ trong mắt Vân Dịch Phong quét qua một tia lạnh lẽo.
Tôi lập tức nghẹn họng, chỉ có thể ngượng ngùng thuhồi móng vuốt của mình, biết điều cuộn mình vào góc khác.
Cuối cùng chúng tôi lại tới nhà Vân Dịch Phong.
Vừa mới đến nhà, tôi liền nghe thấy âm thanh đập cửarất to ở trên lầu, còn có tiếng hét của nhóc ăn mày: "Thả ta ra, thả tara, các ngươi có nghe thấy không!'
Vân Dịch Phong nhíu mày hỏi: "Có chuyện gìvậy?"
Một tay cấp dưới báo cáo: "Vân ca, Nhị Thiếu biếtchuyện anh bị tập kích, liều mạng muốn đi cứu, chúng em không ngăn được, lại sợnếu anh ấy đi sẽ gặp nguy hiểm đành cả gan đem Nhị Thiếu tiếp tục giam trongphòng."
Nghe vậy tôi liền dùng khuỷu tay huých Vân Dịch Phong:"Xem đi, em trai ngươi quan tâm ngươi biết bao nhiêu."
Vân Dịch Phong xem như không nhìn phía tôi, nhưngtrong con ngươi hắn có gì đó đang cuồn cuộn.
Hắn không nói gì, trực tiếp đi lên lầu.
Tôi đoán hắn muốn cùng em trai nói chuyện, cũng khôngmuốn quấy rầy bọn họ liền một mình đi đến phòng bếp tìm đồ ăn.
Những người này tuy là xã hội đen nhưng vẫn rất biếthưởng thụ cuộc sống, tủ lạnh cái gì cũng có.
Đáng tiếc Kiều bang chủ không có ở đây, mà tôi đánhnhau cũng đã mệt, không còn sức nấu nướng, chỉ có thể cầm hộp bánh bích quy đira gặm.
Đang hứng thú gặm bánh, một tiểu đệ dáng vẻ ngượngngùng đi vào, hai tay nắm chặt, cúi mắt, thanh âm lầm bầm như muỗi: "Cáikia, cái kia... Cái kia..."
Hắn nói cái kia nửa ngày mà cũng không ra cái kia làcái gì.
Nhân lúc hắn vẫn đang cố giải thích, tế bào não củatôi cũng bắt đầu hoạt động, bắt đầu đoán xem hắn muốn nói gì.
Hắn nói: "Cái đó, người đẹp, ta xem trọng ngươi,có bạn trai chưa? Nếu có rồi, có ngại thay đổi một người khác không?"
Tôi đáp: "Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét, ngườita thành niên còn chưa đến mười năm đâu."
Hoặc là.
Hắn nói: "Người đẹp, muốn xem ta khiêu vũ thoát ykhông? Một trăm đồng một lần."
Ta đáp: "Tốt, đây là năm đồng tiền đặt cọc, trướctiên để lộ phía dưới một chút, ta sẽ tiếp tục quyết định có nhìn haykhông."
Đang say sưa nghĩ những việc sai trái, nước miếng rơití tách, tiểu đệ này cuối cùng cũng nói đầy đủ câu, hắn thẹn thùng: "Đạitỷ, tỷ có thể ký tên cho ta được không?"
Bước chân của tôi đột nhiên lảo đảo ra sau, vô cùngkhó khăn mới khiến cơ thể ổn định lại.
Tiểu đệ kia nhìn tôi, ánh mắt sáng lấp lánh như làđược thấy Hoắc Nguyên Giáp trong truyền thuyết vậy: "Đại tỷ, ta tận mắtnhìn thấy lúc Vân ca hôn mê, tỷ đã quên mình dũng cảm che chắn trước mặt, xungquanh có nhiều gậy sắt hướng tới như vậy, mà mặt tỷ không hề có một tia sợ hãi,thật sự là một vị đại anh hùng!"
Tiểu đệ vừa nói xong, bèn đem tay áo xắn lên, đưa chotôi một cái bút nói: "Đại tỷ, tỷ tỷ ký ở cánh tay ta trước đi, ta sẽ nhờthợ xăm hình xăm tên tỷ ở phía trên."