Ta là Thực Sắc

Chương 90: Ăn đậu hủ cứng



Sau khi bi ai than thở xong xuôi, tôi ngẩng đầu, nhưnglại nhìn thấy một đôi mắt lóe ánh sáng xanh biếc.

Kẻ xông lên phía trước, chính là ba con khỉ da gầy bịtôi dùng cây sắt đánh ngất xỉu sau lại bị tôi lột hết quần rồi bị tôi đánh vào“tiểu kê kê” đánh đến tay chân run rẩy, miệngsùi bọt mép.

Vừa khéo xui xẻo, bọn họ lại tỉnh lại vào đúng lúcnày.

Hàn Thực Sắc tôi đúng là năm hạn xui xẻo a.

Mắt thấy đám người kia đang nhe răng cười đi về phíatôi, tôi vội lấy tay nhéo lên da Vân Dịch Phong, hy vọng hắn dưới khoái cảm bịbạo dâm này có thể hưng phấn mà tỉnh lại, để giúp tôi phen này.

Nhưng cái thằng nhãi này phỏng chừng là bị tảng sắtkia nện hỏng rồi.

Tôi sắp nhéo sứt da hắn ra luôn rồi, nhưng mà dừng nóilà rên rĩ, ngay cả hừ hắn cũng chưa hừ một tiếng.

Lúc này, tôi hoàn toàn tuyệt vọng rồi.

Lúc đám lang sói kia chậm rãi từ từ đưa vũ khí lên,muốn đập vỡ cái đầu óc dưa chuột của tôi thì, tôi giơ hai tay lên làm tư thếtạm dừng.

Tiếp theo, tôi nâng đôi mắt lên, khóc lã chã nhìn bọnhọ, nói: “Có thể… chỉ đập hắn thôi được không?”

Người cầm đầu kia cười nham hiểm, gằn từng chữ từngchữ, không nhanh không chậm, từng chữ rõ ràng trả lời vấn đề của tôi: “Không,thể, được.”

Nghe vậy, tôi khóc không ra nước mắt.

Đám côn đồ đường phố, toàn bộ đều là lũ sâu róm!

Còn chưa kịp oán thầm xong, giây tiếp theo, vô số vũkhí đều giơ lên cao, hướng về phía đầu của thiếu nữ yếu đuối như tôi đây đậptới.

Tôi biết, lần này là dữ nhiều lành ít.

Đầu của tôi, nhất định sẽ bị nện thành hình đa giác.

Vào giờ khắc này, trái tim của tôi, hối hận vôcùng——nếu biết sớm sẽ chết thê thảm thế này, ngày đó tôi vốn không nên kháchkhí làm gì, một ngụm đem nhóc ăn mày được dâng đến tận cửa ăn luôn thì tốt biếtmấy.

Ăn cây cỏ non mềm rồi, mới không uổng công đi hết mộtvòng trên đời này a.

Đáng tiếc, đã bỏ lỡ mất rồi.

Bất quá, còn có thể bù lại sau.

Vì thế, lúc vũ khí sắp dừng lại trên đầu của tôi, tôigiơ hai tay lên, làm tư thế tạm dừng lần nữa.

“Người còn lời nói thừa thãi gì nữa đây?!” Vị đại cacầm đầu kia có chút mất kiên nhẫn.

“Làm ơn…” Tôi thỉnh cầu nói: “Dù có chết, cũng xin chota được làm một con ma no”

“Chẳng lẽ ngươi muốn chúng ta đi mua cho ngươi hộpcơm, sau đó hầu hạ ngươi ăn xong rồi mới lại giết ngươi?!” Đại ca cầm đầu từtrong mũi hừ một tiếng: “Ngươi nghĩ chúng ta là tổ chức làm từ thiện chắc?”

Một tiếng hừ kia của hắn, khí lực đặc biệt mạnh mẽ.

Lông mũi giống như hai bụi cỏ, để lộ bên ngoài, giươngra đón gió.

"Không phải." Tôi lắc đầu: "Chỉ cần chota thời gian một phút đồng hồ là được rồi."

Nói xong, tôi quay về phía ánh trăng, cổ họng gào thétmột tiếng, thành công biến thành một con sói hoang.

Tiếp theo, tôi cúi đầu xuống, hai cái móng vuốt sói mẹở trên người Vân Dịch Phong đang bất tỉnh nhân sự không ngừng sờ, cào, véo, vò.

Meo meo, mông, đùi, cánh tay, cơ ngực.

Tôi sờ, tôi véo, tôi gặm, tôi cắn!

Trong vòng một phút đồng hồ ngắn ngủi, tôi đem toàn bộđậu hủ cứng rắn của Vân Dịch Phong ăn hết một chút vụn cũng không bỏ sót lại.

Tại thời khắc còn sống này, nước miếng của tôi, vẫnnhịn không được mà chảy xuống.

Không thể không khâm phục mình một cái.

Sau khi ăn xong, tôi cảm thấy thỏa mãn mà thở dài, sauđó nhắm mắt lại, hiên ngang lẫm liệt nói: “Tới đi, ra tay đi.”

Đám côn đồ kia gống như bị giật mình, hơn nửa ngày,tên thủ lĩnh mới lấy đủ sức lực hô to: “Ra, ra tay!”

Tiếp theo, các loại vũ khí xé gió bổ lên trên mặt củatôi, quét qua hai má tôi đau nhức.

Đủ loại tiếng cười gian tà truyền vào trong tai củatôi, đánh vào màng tai tôi đến đau nhức.

Nỗi sợ hãi bi kịch sắp tới đè nặng lên tim tôi.

Trái tim của tôi nhất thời chìm xuống vị trí bàngquang.

Mẹ ơi, cái đầu cứng rắn được xưng là thiên hạ đệ nhấtcủa tôi lần này chắc khó giữ được.

Nhưng mà, đúng lúc này, một thanh âm giống như chúacứu thế vang lên: "Dừng tay!"

Tiếp theo, chính là một trận âm thanh đánh nhau đùngđùng đoàng đoàng pằng pằng pằng pằng vang lên.

Cứu binh đến rồi!

Nghe vậy, trái tim của tôi giống như được ngồi trongthang máy, từ bàng quang chậm rãi lên tới lồng ngực.

Long Tam không biết từ chỗ nào chui ra, vọt tới trướcmặt chúng tôi, giống nhu tổ tiên đã chết hô lớn: "Vân! Ca! Ngươi! Tỉnh!Tỉnh! Ngươi! Không! Thể! Bỏ! Lại! Huynh! Đệ! Chúng! Tôi! A!"

Âm thanh kia, mới gọi là vang tận mây xanh, mới gọi làkhiến người ta xé gan xé ruột, mới gọi là thê thảm bi thương a!

"Không có sao, Vân ca của các ngươi chỉ tạm thờingất đi thôi." Tôi an ủi.

Bị mông tôi ngồi lên hai lần cũng không có chuyện gì,chỉ bị một cây sắt đập vào làm sao mà chết được?

Đám huynh đệ này, cũng thật không tin tưởng vào đại cacủa mình rồi.

Long Tam vừa rơi lệ, vừa đếm vết thương trên người VânDịch Phong: "Trên lưng một đao, trên chân một đao, ngực một đao, trên đầubị cây nện, quần áo... Bọn cầm thú này, ngay cả quần áo của Long ca cũng dám xérách!"

Kỳ thật, quần áo này là do vừa nãy lúc tôi ăn đậu hủ,quá mức kích động, không cẩn thận xé rách.

Bất quá nhìn Long Tam lúc này còn kích động hơn so vớitôi lúc nãy, tôi liền biết điều không có lên tiếng.

Sau khi Long Tam kiểm tra hết toàn bộ vết thương, độtnhiên ngẩng đầu lên, hỏi: "Là ai?! Những vết thương này là do thằngranh con nào đập!"

Tôi bị ánh mắt kia của hắn dọa sợ, vội giơ tay lênchỉ, chỉ từng tên cho hắn: "Vết đao trên lưng, là người đó chém, vết đaotrên đùi, là người này chém, vết đao trên ngực, là người nọ chém."

"Vậy tác phẩm trên trán Vân Ca thì sao?!"Hàm răng Long Tam ma sát nhọn hoắc, giống như là muốn đem đầu người đó cắnxuống: "Ta muốn đem cái tên động thủ đó băm thành hàng ngàn khúc!"

Tôi nuốt nước miếng, khóe miệng cứng ngắc: "Tạisao chỉ muốn chém người đó thôi?"

"Thân thể Vân Ca luôn luôn khỏe mạnh, mấy vết đaochém kia, bất quá chỉ là bị thương ngoài da, chỉ có vết trên trán này, mới làtrọng thương." Đôi mắt Long Tam bị lửa giận làm cho bốc khói: Là ai?! Rốtcuộc là ai làm! Nói mau!"

Tôi bị tiếng rống như thế của hắn, sợ tới mức tế bàotrứng tán loạn, bàn tay tùy tiện giơ về phía một người trong đám người đang hỗnchiến đằng kia, dùng một ngón tay chỉ, nói: "Là, là hắn!"

Kế tiếp, tôi liền thấy Long Tam "Thùng thùngthùng thùng" vọt tới.

Sau đó, tôi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của cái tênxui xẻo kia.

Cuối cùng, tôi nhìn thấy một thân ảnh gầy nhỏ đếnkhông rõ hình dáng bay trên không trung, mới vừa rớt xuống mặt đất, lại bịngười đá một cước lên không trung, lại rơi xuống mặt đất, lại bị một cước đávăng vào không trung, cứ như vậy mà bị đá vòng đi vòng lại.

Tôi che mắt, thở dài.

Đứa trẻ tạo nghiệt a, ngươi bị người ta đá như vậy rốtcuộc là vì sao a?

Đúng lúc này, tôi nhạy cảm phát hiện một ánh mắt sắtbén đang chặt chẽ nhìn mình chằm chằm.

Theo bản năng cúi đầu, nhưng lại nhìn thấy Vân DịchPhong đã tỉnh lại từ lúc nào, đang dùng một đôi mắt ánh sáng sáng quắc nhìn tôichằm chằm.

Nhất thời, ngón chân của tôi co chặt lại, cả trái timlại rớt xuống chỗ bàng quang kia.

Hơn nửa ngày, tôi mới lôi khóe miệng cứng ngắc ra,cười nói: "Cái kia, ha ha ha ha, ngươi tỉnh rồi hả?"

Vân Dịch Phong không trả lời tôi, nhưng đôi mắt nhìntôi, âm trầm rất dọa người, giống hệt như tôi ngủ cùng với vợ của hắn vậy.

Bất quá, cẩn thận nhớ lại tất cả những chuyện vừa rồimình làm, tôi cảm thấy, dù là hắn có chém tôi một trăm lần cũng là hợp lý.

Tôi bởi trong lòng có quỷ, cả người liền trở nên ănnói khép nép, liền lấy lòng mà nói: "Này, chúng ta an toàn rồi, ngươi,ngươi không cần lo lắng."

Vân Dịch Phong cũng không tiếp nhận tâm ý của tôi, màlà trong mũi hừ ra một tiếng.

Hèn gì mọi người lại thích trông mặt mà bắt hình dong.

Động tác từ trong mũi hừ ra một tiếng này, lúc nãyngười nọ làm, lông mũi bay như gió bão, đó gọi là bẩn thỉu.

Mà lúc Vân Dịch Phong làm, lại hết sức lộ ra vẻ lạnhlùng, nội liễm, khí khái hào hùng…v.v của hắn.

Ngay cả hừ cũng có đẳng cấp như vậy, không hổ là namnhân bị Hàn Thực Sắc hung hăng nếm qua đậu hủ.

Sau khi hừ, Vân Dịch Phong vừa vuốt ve cái trán tímxanh, vừa nói: "Cùng một chỗ với người, an toàn của ta rất khó đảmbảo."

Nghe vậy, tôi rất áy náy, cũng rất ủy khuất.

Tôi đâu có biết rằng cái cây sắt kia là sản phẩm bakhông[1], đụng một phát là hỏngliền đâu?

Tôi nghi ngờ, người chế tạo gậy sắt kia, không chừnglà bọn người Kiều bang chủ nữa đấy chứ.

Ngẫm lại xem, nhóm mấy chú cảnh sát vì giảm bớt tỷ lệtội phạm, giở trò ở trên vũ khí, để cho bọn côn đồ đường phố chết một người ítmột người.

Thật sự là ác độc a.

Mặt khác, tôi còn cảm thấy, bát tự của tôi cùng vớiVân Dịch Phong là tương khắc.

Từ lúc gặp được tôi, hắn gặp xui xẻo không biết baonhiêu lần

Tôi dự đoán, nếu như một ngày nào đó đầu Vân DịchPhong đột nhiên phát sốt, không cẩn thận cưới tôi làm vợ, đêm hôm đó chắc chắnlà sẽ đi đời nhà ma.

Giống như câu nói mà bạn học Đồng Diêu của chúng tathường nói tràn đầy ý vị mệnh số, có thể nháy mắt làm cho khí chất của hắn lêncao vài tầng ——đây là mệnh a.

Đúng rồi, Đồng Diêu còn nằm trong bệnh viện, đợi látnữa phải nhớ bảo Sài Sài đi chăm sóc hắn.

Mà lúc này, tôi vô cùng muốn vỗ vỗ bả vai Vân DịchPhong, đem những lời này truyền lại cho hắn.

Nhưng lại lo lắng hắn có thể dùng một chưởng đưa tôibay tới trên mặt trăng, đi theo Thỏ ngọc đoạt cỏ xanh ăn, tôi cũng đành từ bỏ.

Có lẽ tôi nên đợi đến sau khi luyện tập xương cốt cứngrắn, dưỡng cho lá gan phì to lên rồi tính sau.

Vân Dịch Phong đứng dậy, cúi đầu nhìn quần áo trênngười mình bị tôi xé rách thành từng mảnh, giữa chân mày hiện lên thần sắc nghihoặc.

Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh trăng đêm nay, thậttròn.

Vân Dịch Phong lấy tay, nhẹ nhàng sờ xuống mông củamình, đụng tới chỗ thịt bị tôi véo đến tím xanh, giữa chân mày nghi hoặc lạicàng tăng lên.

Tôi cúi đầu nhìn xuống đất, cái mặt đất này, thật cứngrắn.

Vân Dịch Phong nhìn chăm chú, nhìn cái ngực trần trụicủa chính mình, bị khao khát của tôi gặm thành từng quả dâu tây nhỏ, ánh mắtđột nhiên trở nên vô cùng sắc bén.

Tôi chợp mắt, giấc mộng hôm nay, thật kinh hoàng.

Tuy rằng tôi từ từ nhắm hai mắt lại, nhưng vẫn cảmgiác được một cỗ hơi thở nguy hiểm đang ủi làn da của tôi.

Vân Dịch Phong kìm nén lửa giận, thanh âm trầm thấpvang lên bên tai của tôi: "Ngươi, rốt cuộc lúc ta hôn mê, đã làm gìta?"

Tôi vặn vẹo cái gương mặt cứng ngắc, khẽ động cáimiệng cứng đờ.

Sau đó, tôi cười: "Hề hề hề hề hề..."

Chiêu này không tốt, không tốt, thật sự không tốt.

Bởi vì, Vân Dịch Phong cả người bắt đầu tỏa ra tiểu vũtrụ bị tắc nghẽn rồi.

Xem ra, hắn đang tự hỏi có nên dùng một chưởng đem tôiđưa đến mặt trăng, hay là một chân đá tôi lên Sao hỏa.

Thế nhưng có một câu châm ngôn là: người tốt sốngkhông lâu, tai họa lưu lại ngàn năm.

Đúng vậy, tôi chính là tiểu cường đánh không chết kia,tai họa bất diệt.

Lúc Vân Dịch Phong đang chuẩn bị tiêu diệt tôi, cáibọn côn đồ kia bị tóm xong rồi.

Những người này xương cốt cứng rắn, không chỉ khôngcầu xin tha thứ, ngược lại còn hét lớn vào Vân Dịch Phong: "Vân DịchPhong, ngươi đừng tưởng rằng hôm nay tránh được coi như xong, nói cho ngươibiết, lần này là ngươi, tiếp theo chính là em trai bảo bối của ngươi! Ta xemngươi còn dám đối nghịch với khu Đông chúng ta hay không!"

Sau khi nghe những lời này, tôi nhìn thấy một Vân DịchPhong chưa từng thấy qua.

Sát khí.

Sát khí dày đặc quay cuồng trên người hắn.

Tuy rằng mỗi lần gặp tôi, hắn đều một bộ dáng muốntiêu diệt tôi.

Nhưng cái loại tiêu diệt này, chỉ là muốn đem tôi nhàonặn thành một đống tròn, tiếp theo hung hăng đạp một cái.

Thế nhưng hiện tại, trên người của hắn, tản ra mộtloại sát khí hắc ám chân thật.

Không chờ bất cứ kẻ nào kịp phản ứng, Vân Dịch Phongđi tới trước mặt người nọ.

Một quyền của hắn, chuẩn xác đánh thẳng vào bụng ngườikia.

Một quyền kia, tựa hồ như tập trung hết toàn bộ khílực của hắn, đánh vào bụng người kia lõm xuống.

Xương cốt cùng da thịt va chạm, phát ra tiếng vangnặng nề, khiến da đầu tôi run lên.

Sắc mặt người nọ trở nên trắng bệch, "Oa"một tiếng, phun ra rất nhiều thứ.

Nước, máu, chất dơ.

Giống như dạ dày bị đánh vỡ ra, hắn càng không ngừngphun, giống như muốn đem nội tạng nhổ ra hết thảy.

Thân thể kia, khổ sở co rút.

Vân Dịch Phong nắm cổ áo hắn, buộc hắn nhìn thẳngchính mình.

Ánh mắt Vân Dịch Phong lúc này giống như thần chết.

Hắn nói từng chữ từng câu: "Nếu các ngươi dámđộng vào một sợi tóc gáy của Dịch Ca, ta thề, ta sẽ đem hết tất cả lực lượng tacó, tiêu diệt hết khu Đông... Ta Vân Dịch Phong, nói được thì làm được."

Sau khi nói xong, hắn nhẹ nhàng buông tay, người nọ"Đông" một tiếng ngã trên mặt đất, nhất thời bất tỉnh nhân sự.

Đánh xong trận, cũng nên về nhà.

Giống như lúc đến, tôi và Vân Dịch Phong, ngồi ở phíasau xe, đều nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thật lâu thật lâu sau, tôi nói: "Hóa ra, ngươi vìsuy nghĩ cho Dịch Ca, mới không cho hắn học âm nhạc."

Nghe vậy, thân mình Vân Dịch Phong cứng ngắc lại.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếp tục nói: "Ngươi sợhãi, nếu như mình có chuyện không hay xảy ra, Dịch ca hoàn toàn không có nănglực tự bảo vệ mình, đến lúc đó, sẽ bị người khác làm hại."

Vân Dịch Phong tuy rằng không lên tiếng, nhưng bàn taykia, chậm rãi nắm chặt.

[1]Sản phẩm ba không: sản phẩm không rõ xuất xứ, không thông tin đăng ký, khôngbảo hành.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv