Lợi dụng cơ thể nam nhân cường tráng của mình, Minh Ngọc vừa mới để nàng xuống giường đã vội vàng nằm đè lên. Ánh mắt đầy biến thái mà nhìn nữ nhân xinh đẹp gợi cảm đang nằm dưới thân mình.
- Nàng thật quyến rũ.
- Eo ơi còn bày đặt gọi nàng cái gì chứ? Nghe sến súa quá đi mất! Ở đây còn ai nữa đâu.
Minh Ngọc mỉm cười, đưa một tay chạm nhẹ vào má nàng mà không ngừng cưng nựng. Trong lòng cô không ngừng cảm thán, nữ nhân này đáng yêu quá đi mất.
- Mà cậu đang chống bằng một tay đấy à?
- Hả? - Thất hoàng tử hơi ngơ ra.
- Cậu vừa sờ má tớ, vừa chống tay xuống giường còn gì? Khoẻ vậy sao?
Minh Ngọc tiện tay véo má nàng một cái, còn chạm nhẹ vào mũi tỏ ý thích thú. Cô còn thuận miệng, thì thầm vào tai nàng:
- Thế lát nữa có muốn bám víu hoàn toàn vào người tớ không?
Tinh Nhi nghe xong liền đỏ mặt. Ai đen tối mới hiểu được ý nghĩa của câu đó. Cái con người này thật là, từ khi trở thành nam nhân liền bắt đầu trở nên biến thái. Nhưng chẳng hiểu sao, nàng vẫn không thể nào khước từ hắn được. Là do thế lực đen tối nào đã mê hoặc nàng vậy? Hay là do nàng đã bị quyến rũ bởi vẻ ngoài đẹp không tì vết của hắn.
Tinh Nhi nuốt nước bọt, dùng ánh mắt nai tơ nhìn nam nhân điển trai đối diện mình. Nàng lướt xuống phần yết hầu ngay cổ, càng nhìn, càng cuốn hút làm sao. Tinh Nhi dù còn ngại, nhưng vẫn luồng tay qua sau gáy hắn mà đáp lại:
- Muốn...
Minh Ngọc hơi bất ngờ vì nàng dễ dàng đồng ý như vậy. Bầu không khí dần trở nên ám muội khi cả hai đôi môi đang dần xích lại gần nhau hơn. Không gấp gáp mạnh bạo, cũng không chậm rãi nhẹ nhàng. Hai người nhắm mắt lại để cảm nhận dư vị ngọt ngào này.
Họ chỉ tạm buông tha cho nhau ra khi cả hai đã hết hơi. Minh Ngọc lại chơi cái trò sờ má.
- Từ lần đó, còn đau không?
- Không còn. Lần đầu của tớ, cậu đã rất nhẹ nhàng rồi. Tớ thích sự dịu dàng của cậu.
- Cảm ơn cậu.
Họ nhìn nhau đầy tình cảm. Giờ trong mắt của hai người, chỉ có mỗi đối phương mà thôi. Người trước mặt mình là đẹp nhất, là quyến rũ nhất. Hơi thở ấm nóng cứ phả vào mặt nhau, rồi dần xuống đến cổ, đến ngực, đến cả phần nhạy cảm.
Cả hai đều dần chìm đắm vào khoái lạc này, thật ấm áp, thật kích thích, thật dễ chịu làm sao. Giờ, đôi ta như đường với nước muốn hoà quyện vào nhau. Mà muốn đẩy nhanh tiến độ thì phải làm gì? Phải khuấy nó lên, đường mới nhanh tan vào nước được.
Tinh Nhi thích vừa hôn vừa cắn. Nàng mân mê da thịt của hắn đến đâu là để lại dấu vết của mình đến đó. Minh Ngọc dù đau vẫn cố chịu. Cô cũng không nỡ làm người phụ nữ của mình bị thương chỉ vì khoái cảm. Đang khí thế hừng hực, sắp "lâm trận" đến nơi rồi, Minh Ngọc lại lên tiếng:
- Tớ muốn nghe giọng của cậu, muốn nhìn thấy gương mặt d*m đãng khi cậu lên đỉnh. Nên lát nữa đừng che mặt, được không?
- Ưm... đừng nói nữa mà. Tập trung đi.
Tinh Nhi không quan tâm liền kéo Minh Ngọc lại để ôm hôn tiếp. Nàng đang phấn khởi như vậy, cô lại hỏi cái gì thế không biết. Thất hoàng tử bỗng buông nàng ra, không mặn mà như ban nãy, nũng nịu nói:
- Cậu là đồ đánh trống lảng. - Minh Ngọc thủ thỉ vào tai nàng.
- Rồi rồi. Hôm nay sẽ chiều theo ý cậu hết. - Tinh Nhi tiếp tục ôm chặt lấy cô.
- Thế thì tớ không khách sáo nữa đâu.
Khoảnh khắc nàng mong chờ nhất, cuối cùng cũng đến. Hai người bám víu lấy nhau trên giường, gương mặt lộ rõ vẻ hưởng thụ, hài lòng. Minh Ngọc nhìn thấy hai má đỏ bừng bừng, ánh mắt ngờ nghệch không rõ trời quang mây tạnh của Tinh Nhi mà đầy thoả mãn. Cô rất thích ôm trọn người phụ nữ bé nhỏ này vào lòng. Muốn nàng chỉ là của riêng ta thôi. Minh Ngọc tự nhủ thầm với bản thân, sẽ không để cho ai khác ngoài mình nhìn thấy dáng vẻ quyến rũ này của nàng.
Phía bên dưới liên tục ra vào, cộng thêm tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ của đôi bên, khiến đầu óc hai người chẳng thể nào tỉnh táo được nữa. Hạ thân hắn di chuyển càng lúc càng nhanh, nhưng thứ nàng cần là mạnh bạo cơ. Đôi tay yếu ớt của Tinh Nhi gắng mà bám víu vào tấm lưng dài săn chắc của Minh Ngọc. Móng tay không tự chủ được mà báu chặt lấy từng thớ thịt của người. Nàng bắt đầu nhăn nhó mặt mày, nhưng Minh Ngọc vẫn được nước lấn tới.
Cho đến khi hắn đưa vào bên trong nàng những đứa con nhớp nháp của mình, hai người vẫn chưa chịu buông nhau ra. Minh Ngọc mệt nhọc nằm đè lên người Tinh Nhi mà thở hổn hển. Đến nàng cũng phải kêu than:
- Nặng quá nha.
- Cho tớ nằm đây chút đi... Muốn tớ bế cậu lên ngay bây giờ không?
- Đừng vội thế mà... tớ thích lắm biết không hả?
- Vậy được rồi.
Minh Ngọc cười biến thái, như đã nói liền đỡ Tinh Nhi ngồi dậy. Cô ôm chặt nàng vào lòng rồi hôn lên bả vai trắng nõn nà ấy, hít hà mùi hương trên cơ thể nàng. Chỉ cần bao nhiêu đó thôi cũng đủ để khiến nàng nóng bừng lên nữa rồi. Đêm nay, có lẽ sẽ là một đêm dài.