Đặng Thúy Bình hét lên, hai mắt vô thức nhắm lại.
Con đường này rất ít xe cộ qua lại, khoảng từ mười một giờ đêm thường không có phương tiện nào khác đi qua. Đặng Thúy Bình bình tĩnh lại, cẩn thận hé mở đôi mắt, chỉ thấy con đường thẳng tắp phía trước và cây cối hai bên, không còn ai khác.
... Có lẽ gần đây bà ngủ không đủ giấc nên xuất hiện ảo giác rồi.
Sau khi về đến nhà, trong lòng Đặng Thúy Bình vẫn còn sợ hãi, bà gọi điện cho Dương Phương kể lại những gì bà đã gặp trên đường, nhóm Dương Phương và Lý Hà đang xem buổi biểu diễn đêm, Dương Phương nói vài câu qua loa lấy lệ vào điện thoại, sau đó quay trở về sân khấu tập trung chọn người.
Cúp máy, Đặng Thúy Bình nằm co quắp trên giường, trong đầu thỉnh thoảng vẫn hiện lên khuôn mặt lúc chết của Bạch Tử Dục.
Đêm đó... Là một cơn ác mộng.
Đặng Thúy Bình cũng không lường trước được chuyện đó sẽ xảy ra.
Một tháng trước, như thường lệ, Dương Phương mời nhóm chị em ra ngoài tụ hội, sau khi Đặng Thúy Bình đến nơi hẹn, bà phát hiện có một người phụ nữ lạ mặt khác đang ngồi tại điểm hẹn.
Người phụ nữ đó mặc trang phục của Burberry, trên cổ tay đeo chiếc đồng hồ vô giá, Đặng Thúy Bình đã từng rất yêu thích chiếc đồng hồ này, nhưng cảm thấy nó quá đắt nên không mua.
Bà ta trông khoảng hơn năm mươi tuổi, vẻ mặt hiền hòa. Sau khi Đặng Thúy Bình bước vào cửa, người phụ nữ kia mỉm cười và gật đầu với bà.
Dương Phương ra hiệu cho Đặng Thúy Bình ngồi xuống bên cạnh người kia: ''Thúy Bình, ngồi bên này, để tôi giới thiệu với cô, đây là chị Tôn, làm việc ở thủ đô.''
Ngay lập tức, Đặng Thúy Bình nhận ra người này có thân phận không tầm thường, bà ấy không chỉ làm việc ở thủ đô, mà còn có thể khiến Dương Phương gọi một tiếng chị cực kỳ thân thiết như vậy, chắc hẳn là vị quan lớn nào đó.
Sau đó Dương Phương nhiều lần ám hiệu với Đặng Thúy Bình rằng chị Tôn này là người có thân phận đặc biệt, muốn Đặng Thúy Bình nhất định phải chăm sóc thật chu đáo cho chị Tôn.
Đêm đó, năm người trong nhóm chị em cộng thêm chị Tôn tổng cộng là sáu người tới quán bar Khải Hoàn uống rượu, trước mắt muốn thử dò xét gu đàn ông của chị Tôn.
Hôm đó, những ngưu lang dưới tay ông chủ Thanh Mỹ giả vờ là khách đến quán bar Khải Hoàn như thường lệ.
Không ngờ rằng, trông dáng vẻ chị Tôn bình dị gần gũi như vậy nhưng lại rất kén chọn đàn ông, ngồi uống rượu hơn hai tiếng, khoảng hơn chục người đàn ông lần lượt kéo đến nhưng không một ai lọt vào mắt xanh của chị Tôn.
''Trình độ đàn ông ở cái nơi nhỏ bé này không được tốt nha.''
Chị Tôn cười tủm tỉm nói xong lời này, năm người trong nhóm chị em lúng túng nháy mắt với nhau. Dương Phương lén lút bảo Đặng Thúy Bình đi tìm người, nhất định phải là người đầu bảng tới phục vụ chị Tôn.
Khi đó, Đặng Thúy Bình mới tìm đến ông chủ Thanh Mỹ.
Rạng sáng ngày hôm ấy, nhóm chị em đưa chị Tôn tới biệt thự ở ngoại ô. Căn biệt thự này là cả nhóm chung nhau mua. Có những khi bọn họ không muốn tới quán bar, họ sẽ gọi ngưu lang tới nơi này ngủ một đêm. Dĩ nhiên, bọn họ lấy danh nghĩa của một người khác làm chủ sở hữu căn biệt thự, nhằm phủi sạch quan hệ với bản thân.
Đặng Thúy Bình đứng gác ở cổng biệt thự, chờ cho đến khi Bạch Tử Dục long đong vất vả đi tới.
''Xin chào.'' Bạch Tử Dục lễ phép chào hỏi với Đặng Thúy Bình.
Hai mắt Đặng Thúy Bình tỏa sáng, quả nhiên người đầu bảng của ông chủ Thanh Mỹ khác hoàn toàn với với những ngưu lang chủ động ra ngoài gạ gẫm khách, mặc dù Bạch Tử Dục đứng trước mặt bà đang chào hỏi theo phép lịch sự, nhưng trên người hắn lại toát ra khí chất quý ông lịch lãm khiến phụ nữ mê mẩn, hắn ta khoảng hơn hai mươi, tuổi còn trẻ nhưng trên người lại mang dáng vẻ thành thục, quả thực là tình nhân trong mộng của nhóm phụ nữ lớn tuổi.
Bà không chần chừ mà thẳng tay kéo Bạch Tử Dục vào biệt thự, nhét những món đồ tình thú mới mua vào trong ngực Bạch Tử Dục:
''Cậu chú ý, chị Tôn thích mấy trò kích thích, đừng sợ, càng mạnh mẽ càng tốt.''
Bạch Tử Dục gật đầu rồi đi đến gian phòng của chị Tôn, vào cửa tắt đèn, bên trong chỉ còn lại một mảnh đen nhánh.
Chị Tôn vừa tắm xong hét lên một tiếng, giây tiếp theo đã bị Bạch Tử Dục ôm lấy từ phía sau, toàn thân giống như bị điện giật, cả người nổi lên một tầng da gà.
''Bảo bối.''
''Bạch Tử Dục hôn bà ta, giọng nói vừa trầm vừa gợi cảm.
Cả người chị Tôn run lên, chỉ trong vài giây, lan khắp toàn thân.
Đặng Thúy Bình đứng ngoài cửa thấy cảnh này, bà lặng lẽ đóng cửa lại.
Từ hai giờ đến năm giờ sáng, phòng trên lầu không ngừng truyền tới tiếng hét của người phụ nữ, những cơn cao trào lên tục, hình ảnh đặc biệt dữ dội.
Lúc này nhóm chị em mới cảm thấy yên tâm. Một đêm không ngủ, năm người bọn họ kéo lê thân thể mệt mỏi lên phòng khách trên lầu nghỉ ngơi.
Đặng Thúy Bình nằm trên giường nhưng không ngủ được, bà cầm điện thoại lướt qua lướt lại vài lần.
Chẳng mấy chốc, trời đã sáng, ngoài cửa sổ, những chú chim hót ríu rít trên cây. Cùng với tiếng mở cửa, chị Tôn và Bạch Tử Dục ôm chặt lấy nhau, từ hành lang đến cầu thang, từ lầu hai xuống lầu một.
Tiếng thở dốc, tiếng nước chảy, tiếng va chạm cùng với những tiếng la hét.
Đặng Thúy Bình nhíu mày, bà lặng lẽ đi tới cầu thang nhìn xuống chiếc ghế sofa dưới tầng một, đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy và sưng tấy của Bạch Tử Dục, xem ra hắn đã một đêm không ngủ.
Cả người hắn loang lổ những vết xanh xanh đỏ đỏ nhìn thấy mà giật mình.
Trên ghế sofa, Bạch Tử Dục nằm ngửa. Chị Tôn cưỡi trên người hắn, vừa vặn vẹo eo vừa kêu lên một cách phóng đãng.
Hai tay Bạch Tử Dục ôm vòng qua eo chị Tôn, cười một cách miễn cưỡng rồi nhẹ nhàng nói:
''Bảo bối, chúng ta nghỉ một chút được không?''
''Không được.''
Chị Tôn quyến rũ nói rồi tiếp tục nhét thứ đó vào cơ thể mình.
''Tim tôi hơi khó chịu, có thể nghỉ một lát được không?... Tôi dùng miệng giúp chị.''
Chị Tôn tựa như không nghe thấy, vòng eo không ngừng uốn éo, một lát sau, Bạch Tử Dục rũ mắt xuống, hai tay buông thõng xuống bên người.
Chị Tôn ngừng động tác, nhéo nhéo vài cái trên người Bạch Tử Dục, thấy hắn không có phản ứng, bà ta hôn lên mặt Bạch Tử Dục, gặm cắn hắn một trận.
Vài phút sau, Bạch Tử Dục tỉnh lại, miễng cưỡng đẩy chị Tôn ra và khẩn cầu: ''... Chị Tôn, thật ngại quá, hôm nay tôi hơi quá sức, để tôi nghỉ một lát thôi, buổi tối chúng ta lại...''
''... Cậu gọi tôi là gì?''
Mặt chị Tôn tối sầm lại.
Bạch Tử Dục sửng sốt, bắt đầu lấy lòng chị Tôn: ''Bảo bối, buổi tối chúng ta tiếp tục nhé? Em xem, tôi còn... tôi thậm chí còn không thể cương lên được nữa rồi.''
Chị Tôn rũ mắt, bà ta đưa mắt nhìn xuống thân dưới Bạch Tử Dục, thuận tiện cầm lấy lọ thuốc mà Bạch Tử Dục mượn của Hoa Cửu, tự tay nhét vào miệng hắn.
''Uống nó đi, lại cương lên ngay.''
Đặng Thúy Bình đứng ở đầu cầu thang nhìn thấy chị Tôn nhét liên tiếp ba viên thuốc vào miệng Bạch Tử Dục.
Bạch Tử Dục cứ như vậy bị ép khô cho đến khi kết thúc.
Ban đầu Đặng Thúy Bình muốn xuống lầu ngăn cản, nhưng lại bị Dương Phương kéo:
''Thúy Bình, cô muốn làm gì?''
''Chị Dương, cứ tiếp tục như vậy, tôi sợ sẽ xảy ra chuyện.''
''... Chị Tôn đang vui vẻ, đừng quấy rầy, nếu cô chọc chị Tôn mất hứng, mọi chuyện sẽ càng rắc rối hơn.''
''...''
Đặng Thúy Bình nhìn Dương Phương, sau đó lại nhìn khuôn mặt thống khổ của Bạch Tử Dục ở dưới lầu, do dự vài giây, cuối cùng bà trở về phòng trùm chăn chìm vào giấc ngủ.
Ngủ một mạch đến chiều.
Lúc xuống lầu xem xét tình hình, bà phát hiện Bạch Tử Dục toàn thân trần trụi ngồi phịch trên ghế sofa, miệng sùi bọt mép.
Bà đi qua xem thử, không còn hơi thở, mạch đập không còn.
Bạch Tử Dục chết.
Chị Tôn biến mất.
Đêm đó, chị Tôn gửi tin nhắn cho Đặng Thúy Bình, nói rằng bà ta chơi rất vui vẻ, ngưu lang đó không tệ, lần sau bà ta đến sẽ gọi hắn đi chơi.
Năm người trong nhóm chị em vây quanh thi thể Bạch Tử Dục, chưa tới một phút, Dương Phương đã nhanh chóng phân tích thiệt hơn cho mọi người, cũng nhấn mạnh rằng chuyện này không thể tiết lộ ra ngoài, nếu không năm người bọn họ chết chắc.
Một khi cái chết của Bạch Tử Dục lộ ra ngoài, chị Tôn là người đầu tiên không thoát khỏi liên quan, mà bọn họ là phu nhân của các quan chức cấp cao, ngày ngày đi tìm ngưu lang cũng sẽ bị chồng biết, nếu chuyện này bại lộ, cả nhà sẽ chịu tai ương.
Dương Phương: ''... Chỉ còn cách nghĩ biện pháp xử lý thi thể Bạch Tử Dục.''
Đặng Thúy Bình: ''Chị Dương, người hắn còn chưa lạnh, có thể hắn vẫn chưa chết, hay là chúng ta tìm bác sĩ cho hắn...''
''Cô nói cái gì?!''
Dương Phương nhìn chằm chằm bà: ''Cô còn dám tìm bác sĩ khám bệnh cho hắn?... Thúy Bình, cô hồ đồ quá rồi đó!''
Đặng Thúy Bình không dám lên tiếng.
Năm người lập tức khiêng Bạch Tử Dục lên xe.
Trước khi xuống xe, dường như Đặng Thúy Bình nhìn thấy ngón tay trỏ của Bạch Tử Dục cử động.
Bà nói: ''Chị Dương... Vừa rồi Bạch Tử Dục, hình như hắn cử động.''
Dương Phương: ''Thúy Bình, cô bị dọa đến mất trí rồi sao? Bạch Tử Dục đã chết... Đã chết!''
Đặng Thúy Bình hoàn toàn ngậm miệng.
Lý Hà nói rằng cô ấy có người quen trong lò hỏa táng, đem thi thể đốt thành tro mới là biện pháp an toàn nhất.
Dưới tình huống không còn cách nào khác, bốn người đồng ý để Lý Hà đi xử lý thi thể, những người còn lại trở về biệt thự dọn dẹp, xóa sạch toàn bộ các loại dấu vết, đồng thời liên hệ với những người trong cuộc có liên quan, đặc biệt là ông chủ của Bạch Tử Dục, để bọn họ không cần quan tâm đến tung tích của hắn.
Phải mất một tuần để dọn dẹp hậu quả, năm người bọn họ nghĩ đi nghĩ lại xem còn sơ xuất ở đâu không. Sau khi thi thể Bạch Tử Dục được hỏa táng, nhóm chị em mới cảm thấy nhẹ nhõm.
...
Cho đến tận bây giờ, vẻ mặt thống khổ và miệng sùi bọt mép của Bạch Tử Dục trước khi chết vẫn còn đọng lại trong tâm trí Đặng Thúy Bình và không cách nào xua đi được.
... Bà cẩn thận suy nghĩ lại mấy lần, sau khi bọn họ đưa Bạch Tử Dục lên xe, thực sự tay Bạch Tử Dục có cử động.
Khi đó, Bạch Tử Dục vẫn chưa chết.
Nếu lúc đó gọi 120 báo cảnh sát, nếu như đưa Bạch Tử Dục tới bệnh viện, nói không chừng hắn vẫn còn sống.
Nhưng...
Cả người Đặng Thúy Bình co lại.
Là năm người bọn họ đã giết Bạch Tử Dục.
Vong hồn Bạch Tử Dục đến tìm bà báo thù rồi... Nhất định là vậy, nhất định là vậy...!
Đặng Thúy Bình không nhịn được ôm đầu gối, ngồi dưới đất khóc.
Bà khóc cả một đêm, nghĩ về những gì bà đã làm trong những năm qua, nhớ tới cái chết của Bạch Tử Dục, nhớ tới thi thể Đặng Khải, nỗi đau đớn của con trai khi bị phanh thây... Tại sao bà vẫn còn sống trên cõi đời này?
Đặng Thúy Bình hít sâu một hơi, sau đó cầm khăn giấy lau khô khóe mắt.
Tại sao bản thân vẫn còn sống?!
Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng, người đó mở cửa bước vào rồi nhỏ giọng gọi bà một câu:
''Mẹ.''
Đặng Thúy Bình mờ mịt quay đầu, nhìn thấy con gái Đặng Oánh của mình đứng phía sau, bà ngừng khóc, lảo đảo chạy tới ôm con.
... Đúng, đúng, bà còn có con gái, phải sống vì con gái!
''Oánh Oánh, Oánh Oánh... Mẹ còn có con, mẹ còn có con nữa... Mẹ không thể sống như vậy, mẹ phải sống thật tốt, vì con... Vì con mẹ sẽ sống thật tốt!''
Đặng Thúy Bình ôm Đặng Oánh càng ngày càng chặt, nước mắt bà ướt đẫm vai cô bé.
Khuôn mặt Đặng Oánh không cảm xúc, hai cánh tay buông lơi, mặc cho mẹ ôm chặt cơ thể mình.
''Mẹ, chị cảnh sát tới tìm mẹ.''
Đặng Oánh khẽ nói.
Đang đắm chìm trong đau đớn, Đặng Thúy Bình ngẩn ra, đôi mắt đỏ hoe hé mở một chút, trong lòng trống rỗng đầy oán hận, không hiểu con gái nói gì.
Giây tiếp theo, một đôi chân xuất hiện trong tầm mắt.
Đặng Thúy Bình nhìn từ phía dưới lên, phát hiện Dịch Tiêu dẫn theo ba vị cảnh sát đứng trước cửa.
Trong tay Dịch Tiêu cầm lệnh bắt giữ, cô lạnh lùng nói:
''Cô Đặng Thúy Bình, chị bị tình nghi cố ý giết người, xin hãy theo chúng tôi về đồn cảnh sát một chuyến.''
Cả người Đặng Thúy Bình cứng đờ, bà bất chợt đứng lên, theo bản năng bảo vệ Đặng Oánh ở phía sau, hỏi: ''Cố ý giết người?... Cảnh sát Dịch đang nói gì vậy, tôi nghe không hiểu...!''
Dịch Tiêu đặt lệnh bắt giữ xuống nói: ''Chị cùng với Dương Phương, Lý Hà, Triệu Mỹ, Tiền Hiểu và những người khác bị nghi ngờ thông đồng giết hại Bạch Tử Dục, xin hãy phối hợp điều tra.''
''Cô nói bậy! Tôi không giết người!... Bạch Tử Dục là ai? Tôi không biết! Tôi không giết người!''
''... Cô Đặng, chị không biết Bạch Tử Dục?''
Dịch Tiêu nheo mắt nhìn Đặng Thúy Bình.
Trong lòng Đặng Thúy Bình hoảng hốt nhưng vẫn mạnh miệng: ''... Không biết! Các người có chứng cứ gì nói tôi giết người?! Cảnh sát Dịch, tôi yêu cầu cô tôn trọng nhân dân! Con gái tôi vẫn còn ở đây, các người một mực vu khống tôi, để cho con gái tôi nghĩ như thế nào về tôi? Các người thực sự... Tôi sẽ tố cáo các người!''
Nhìn bộ dạng điên điên khùng khùng của bà, Dịch Tiêu thở dài một hơi, cô cúi thấp đầu nói:
''Muốn tố cáo, đến cục cảnh sát tố cáo cũng không muộn.''
Dịch Tiêu quay đầu, nhìn phía sau lưng nói: ''Vào đi.''
Vừa dứt lời, một người đàn ông từ bên ngoài chậm rãi tiến vào.
Đặng Thúy Bình vừa nhìn thấy khuôn mặt này, nhất thời bị dọa tái mặt, bà liên tục lùi về sau, sau đó ngã phịch xuống đất.
''Cậu, cậu, cậu... Bạch Tử Dục... Làm sao cậu, làm sao cậu lại...?!''
Bạch Tử Dục lặng lẽ đứng ở cửa, nhìn dáng vẻ Đặng Thúy Bình, trong mắt hắn ẩn chứa sự tức giận.
Hắn nhẹ nhàng cong môi, lãnh đạm nói:
''Tôi chưa chết.''
Dịch Tiêu nghiêng đầu nhìn Bạch Tử Dục, rồi lại nhìn Đặng Thúy Bình đang ngồi thụp dưới đất, cô mấp máy môi, ý bảo những cảnh sát khác hành động.
Hai hình cảnh tiến lên còng tay Đặng Thúy Bình sau đó dẫn bà về cục cảnh sát.
Cùng ngày hôm đó, bốn, năm cảnh sát giao thông được phân công riêng đi truy quét bốn người còn lại trong nhóm chị em.
Xe cảnh sát chở Đặng Thúy Bình lái vào khu vực bên trong cục cảnh sát, Đặng Thúy Bình bị cảnh sát áp giải xuống xe.
Hầu như tất cả các sĩ quan cảnh sát trong cục đều đứng trong sân nhìn Đặng Thúy Bình từng bước từng bước được áp giải vào cổng cục công an.
Người này là nạn nhân trong vụ án bắt cóc lần trước, hôm nay lại bị bắt vào cục công an.
Khi Dịch Tiêu dẫn theo Bạch Tử Dục vào cục công an, cô dùng bằng chứng để chứng minh việc giải tán tổ chuyên án là chuyện vô lý cỡ nào, mọi người khiếp sợ đến mức không khép miệng lại được.
... Tất cả những chuyện này đều bắt đầu từ người đàn ông đã từng đi qua địa ngục —— Bạch Tử Dục.