Kể từ khi Đặng Thúy Bình xuất viện về nhà, bà đóng cửa tự giam mình trong phòng cả ngày không ra ngoài, mọi việc trong công ty giao lại cho phó giám đốc xử lý, ở nhà một ngày ba bữa do bảo mẫu phụ trách.
Con gái của bà nói rằng, kể từ khi mẹ trở về đến nay giống như biến thành một người khác, cả ngày ngồi trên ban công ôm bức ảnh của Đặng Khải không nói một lời.
Lần cuối cùng Đặng Oánh nói chuyện cùng mẹ là lần cô bé quay trở về nhà và qua chào mẹ.
Hiển nhiên, trạng thái tinh thần của Đặng Thúy Bình không được bình thường lắm. Vào cái đêm Bạch Tử Dục mất tích, Đặng Thúy Bình không thể ngờ được con trai mình sẽ vì vậy mà mất mạng.
Khi nạn nhân trở thành hung thủ, những kết luận trong quá trình điều tra trước đó xuất hiện nhiều sai sót và mâu thuẫn, hay nói cách khác, chân tướng vượt xa sức tưởng tượng của mọi người.
Nhưng bây giờ, Dịch Tiêu có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
Đến cửa phòng của Đặng Thúy Bình, Dịch Tiêu gõ cửa hồi lâu nhưng bên trong vẫn không có phản ứng.
Đặng Oánh nói: ''Chị, chị cứ đi thẳng vào trong đi.''
Dịch Tiêu gật đầu. Hoàng Miễn ở tầng dưới, dựa theo chỉ đạo của Dịch Tiêu, nhân lúc này, anh ngồi trò chuyện với Đặng Oánh một chút.
Dịch Tiêu đi vào phòng rồi thuận tay đóng cửa lại.
Đặng Thúy Bình nghe thấy tiếng động phía sau, lỗ tai hơi động. Dịch Tiêu đi tới phía sau bà, thấy bà đang ngẩn người ôm quyển album ảnh.
''Cô Đặng, tôi là Dịch Tiêu.''
Đặng Thúy Bình trầm mặc.
Dịch Tiêu tiến lên hai bước đứng bên cạnh Đặng Thúy Bình, cô nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, nói:
''Tôi nghĩ hẳn là chị đã biết mục đích hôm nay tôi tới đây.''
Lúc này Đặng Thúy Bình hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm tay Dịch Tiêu hỏi: ''Cô đang nói cái gì?''
Dịch Tiêu lấy từ trong túi ra một bức ảnh của Bạch Tử Dục:
''Chị biết người này không?''
''... Không biết.''
Đặng Thúy Bình nói xong bèn cúi đầu, ánh mắt bà dừng lại trên khuôn mặt tươi cười của Đặng Khải khi mới sinh trong quyển album.
Dịch Tiêu mím môi, cô đặt tấm ảnh của Bạch Tử Dục vào cuốn album, vừa định buông tay ra, bỗng dưng Đặng Thúy Bình bắt lấy cổ tay cô, giọng nói của bà cuối cùng cũng vang lên:
''Cô đang che mặt con trai tôi.''
Dịch Tiêu không nói gì, ngón tay buông lỏng. Tấm ảnh Bạch Tử Dục tự nhiên rơi xuống, che mất ảnh đầy tháng của Đặng Khải.
''Một tháng trước, chị cùng bốn, năm vị phu nhân khác đến quán bar Khải Hoàn uống rượu, chị đã liên hệ với ông chủ Thanh Mỹ, yêu cầu Bạch Tử Dục ra ngoài tiếp một vị khách quan trọng, đêm hôm ấy Bạch Tử Dục bắt taxi đến biệt thự chị chỉ định tiếp vị khách kia, sau đó hắn đã tử vong, chị và nhóm chị em của mình đã xử lý thi thể của Bạch Tử Dục... Tôi nói không sai chứ?''
Đặng Thúy Bình không hề nhúc nhích, nhưng hai tay dần dần nắm chặt lại, lòng bàn tay toát mồ hôi.
''Tiếp đó, chị chuyển cho ông chủ Thanh Mỹ một số tiền lớn làm phí bịt miệng. Chị biết, trên đời này Bạch Tử Dục không có người thân, cho dù biến mất vô cớ, cũng chẳng có ai truy cứu.''
''Nhưng chị sai rồi, chị trăm nghĩ vạn nghĩ cũng không ngờ được Bạch Tử Dục còn có một người theo đuổi hắn một cách điên cuồng... Mạc Hạo Vũ. Sau khi Mạc Hạo Vũ phát hiện ra những chuyện mà mấy người đã làm với Bạch Tử Dục, vì trả thù, ngoài mặt hắn bắt cóc con trai chị, nhưng thực tế là muốn hành hạ chị, dùng phương thức chặt xác thành trăm mảnh một cách tàn nhẫn...''
''Đủ rồi.'' Đặng Thúy Bình ngắt lời cô.
Dịch Tiêu nuốt nước bọt, nhìn Đặng Thúy Bình bắt đầu dao động, nói tiếp: ''Dùng phương thức phanh thây rồi ném xác để trả thù chị... Chị nghĩ Mạc Hạo Vũ cần tiền, nhưng không biết rằng Mạc Hạo Vũ muốn chị sống không bằng chết.''
''... Đủ rồi.''
''Sức khỏe Bạch Tử Dục không tốt, thực ra hắn đã có ý định bỏ nghề. Nếu không phải đêm đó chị kiên quyết yêu cầu Bạch Tử Dục tiếp khách, Bạch Tử Dục sẽ không chết... Không, chỉ cần chị còn có một chút tình người, chị đã không giết Bạch Tử Dục.''
''Cô Đặng Thúy Bình.''
Dịch Tiêu chậm rãi ngồi xổm xuống, đối diện với ánh mắt Đặng Thúy Bình.
Đặng Thúy Bình nắm chặt tay, hai tay không ngừng run rẩy, quyển album ảnh đặt trên đùi cũng run rẩy theo.
''... Là chị tự tay giết chết con trai mình.''
''Đủ rồi!!!''
Đôi mắt Đặng Thúy Bình đỏ hoe, hốc mắt ngấn nước, những tia máu đỏ tươi xuất hiện rõ rệt trông rất dọa người.
Sau khi hét lên những lời đó với Dịch Tiêu, nhất thời đầu óc bà trống rỗng, những suy nghĩ trong đầu chợt ngưng lại, không khí xung quanh hai người vô cùng tĩnh lặng, phảng phất chỉ có thể nghe thấy được tiếng hít thở đầy phẫn nộ.
Đặng Thúy Bình trợn mắt, các cơ trên khuôn mặt bắt đầu vặn vẹo biến dạng, lồng ngực liên tục phập phồng.
Hai người nhìn chằm chằm nhau hồi lâu.
Dịch Tiêu nhẹ nhàng mỉm cười rồi tiếp tục lấy ra một tấm hình và giơ lên cho Đặng Thúy Bình xem.
''... Thật đáng tiếc, Bạch Tử Dục vẫn chưa chết.''
Đó là ảnh chụp màn hình từ một đoạn video. Trong ảnh, Dịch Tiêu và Bạch Tử Dục chat video call với nhau thông qua ứng dụng trò chuyện trực tuyến.
Đặng Thúy Bình thở gấp, bà giật lấy bức ảnh trên tay Dịch Tiêu, nhìn kỹ vài lần, trái tim đột nhiên đập nhanh dữ dội.
Thấy vậy, Dịch Tiêu nói tiếp: ''Đáng tiếc Mạc Hạo Vũ không biết Bạch Tử Dục còn sống, nếu không con trai chị... Hiện tại vẫn khỏe mạnh sống trên cõi đời này.''
Dịch Tiêu nói xong, ánh mắt Đặng Thúy Bình dán chặt vào bức hình, trong mắt bà tràn ngập nghi ngờ, phẫn nộ, tức giận và đau đớn, nhiều loại xúc cảm đan xen nhau, thật lâu vẫn không thể bình tĩnh lại.
Dịch Tiêu đứng dậy, cô thở dài:
''Cô Đặng, tôi biết người phía trên kia có thể áp chế vụ án mất tích xuống, nói thật, tôi cũng chẳng làm gì được.'' Cô ngừng một chút rồi nói thêm, ''Tôi chỉ thấy đáng tiếc, mẹ nợ con trả, một cậu bé mười tuổi mất mạng chỉ vì những sai lầm của người lớn.''
''Hiện tại Mạc Hạo Vũ đã chết, anh ta thậm chí còn không phải ngồi tù mà trực tiếp đi đến thế giới khác. Các người cho rằng Bạch Tử Dục đã chết, thế nhưng cậu ấy vẫn khỏe mạnh sống trên cõi đời này. Còn đứa con trai yêu quý của chị, nhẽ ra thằng bé có thể khỏe mạnh lớn lên, kết quả đứa bé đó lại...''
''... Đủ rồi!!!''
Đặng Thúy Bình giống như phát điên quay đầu hét lên với Dịch Tiêu, bà chỉ vào cửa phòng hét lớn:
''Cô... Cô đi ra ngoài cho tôi!!!''
Dịch Tiêu ngây người, cô mỉm cười nói:
''Tôi đi đây.''
Cô vừa bước ra cửa, đằng sau truyền tới một loạt âm thanh đồ đạc đổ vỡ. Tiếng động có chút lớn. Đặng Oánh, Hoàng Miễn và bảo mẫu trong nhà vội vàng chạy lên lầu. Đặng Oánh lo lắng hỏi:
''Chị, mẹ em... Làm sao vậy?''
Dịch Tiêu xoa đầu Đặng Oánh: ''Tâm trạng mẹ em không tốt, em nên nói chuyện với mẹ nhiều hơn.''
''... Vâng.''
Sau đó Dịch Tiêu và Hoàng Miễn rời khỏi Đặng gia.
Hoàng Miễn nhìn tòa biệt thự hào hoa, cau mày hỏi:
''... Chị Dịch, chiêu này của chị có hiệu quả không?''
Bạch Tử Dục sống không thấy người chết không thấy xác, cho nên Dịch Tiêu đã nghĩ ra cách lấy một tấm ảnh giả để thăm dò Đặng Thúy Bình. Phản ứng vừa rồi của Đặng Thúy Bình, khiến cô càng chắc chắn Bạch Tử Dục đã chết. Nếu Đặng Thúy Bình không tham gia vào quá trình giấu xác, vậy thì bước tiếp theo, có lẽ bà ấy sẽ đến tìm các thành viên trong nhóm chị em kia, xác nhận lại cái chết của Bạch Tử Dục.''
Nghĩ đến đây, Dịch Tiêu thở dài, cô nhìn trời nói:
''Cậu cứ chờ xem.''
...
Đêm đó, Đặng Thúy Bình vội vã rời khỏi nhà và lái xe đến một quán trà.
Dịch Tiêu và Hoàng Miễn ngồi xổm quan sát tình hình ở khu biệt thự bên cạnh, lúc thấy Đặng Thúy Bình ra khỏi nhà thì đuổi theo ngay lập tức.
Vở kịch hay sắp diễn ra.
Đặng Thúy Bình đến quán trà yêu cầu một phòng riêng trên tầng hai. Sau khi ngồi chờ hơn nửa tiếng đồng hồ trong đó, các thành viên trong nhóm chị em lần lượt đi tới.
Tính cả Đặng Thúy Bình và Dương Phương, nhóm chị em này có tổng cộng năm người. Hai trong số họ là doanh nhân, ba người còn lại là phu nhân của các quan chức cấp cao ở thành phố E.
Và vị ''Cấp trên'' bí ẩn, sau chuyến chơi đùa tháng trước đã quay trở lại với chức vụ công việc của mình.
Dương Phương là người cuối cùng đi vào. Bà mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, ở độ tuổi tứ tuần, dáng người bà có chút thay đổi, khuôn mặt xinh đẹp phải dựa vào phẫu thuật thẩm mỹ mỡi miễn cưỡng duy trì được vẻ ngoài ba mươi.
Dương Phương nhìn bốn người chị em đã đến hỏi:
''Thúy Bình, có chuyện gì mà gọi mọi người ra ngoài gấp gáp vậy?''
Vẻ mặt Đặng Thúy Bình u ám, ra hiệu Dương Phương ngồi xuống. Sau khi năm người ngồi xuống, Đặng Thúy Bình lấy ra ảnh chụp màn hình trò chuyện video call của Bạch Tử Dục và Dịch Tiêu đặt lên mặt bàn.
''Mọi người nhìn đi.''
Bốn người còn lại nhìn thấy rõ người trong tấm ảnh đều há hốc mồm.
''Đây là... Ngưu lang hôm đó?''
Đặng Thúy Bình gật đầu: ''Người phụ nữ trong ảnh là cảnh sát.''
Bốn người liếc mắt nhìn nhau.
''Tấm hình này là cô ấy đưa cho tôi. Bạch Tử Dục chưa chết.''
Đặng Thúy Bình nói xong, ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía người phụ nữ mặc váy đen.
Người phụ nữ đó tên Lý Hà, hơn bốn mươi tuổi, bà ấy điều hành một công ty thương mại và cùng là doanh nhân giống như Đặng Thúy Bình, bà ấy gia nhập nhóm chị em thông qua lời giới thiệu của Dương Phương.
Ánh mắt của bốn người phụ nữ tựa như có gai, Lý Hà bối rối vội vàng cầm lấy tấm hình nhìn kỹ mấy lần rồi ngẩng đầu lên giải thích: ''Không thể nào... Không thể nào... Tôi tận mắt nhìn thấy thi thể Bạch Tử Dục xử lý xong, làm sao hắn có thể còn sống được.''
''... Tôi muốn hỏi cô chuyện này,''
Đặng Thúy Bình trầm tĩnh nói, trong ánh mắt như đang cất giấu một con rắn độc: ''Lý Hà, cô biết không? Con trai tôi là do tên ngưu lang này hại chết. Cô nói cho tôi biết đi, rốt cuộc Bạch Tử Dục đã chết hay chưa? Nếu hắn chưa chết, tôi muốn tự tay giết chết hắn.''
''Thúy Bình, bình tĩnh đã.'' Lý Hà ấm ức nhìn mọi người, ''Tôi thề, Bạch Tử Dục thực sự đã chết rồi. Tôi vất vả nhờ cậy qua nhiều mối quan hệ mới bí mật đem xác hắn đi hỏa táng, Bạch Tử Dục không thể nào vẫn còn sống!''
Dương Phương nhíu mày nhìn chằm chằm Lý Hà, khóe mắt bà hơi nhếch lên, bán tín bán nghi nói: ''Lý Hà, chúng tôi tin tưởng cô mới đem xác hắn cho cô xử lý, sau đó cô chẳng phản hồi lại bất cứ thông tin gì, chúng tôi không biết Bạch Tử Dục có thực sự đã bị đốt thành tro hay chưa, nếu cô lén giấu và giữ Bạch Tự Dục lại...''
Lý Hà quỳ ''Phịch'' trên mặt đất, hai tay bà nắm lấy đầu gối Dương Phương giải thích: ''Chị Dương, trước đây tôi đã giải thích qua với mọi người rồi, ban đầu tìm nhà hỏa táng để xử lý thi thể kia là bất hợp pháp, tôi cũng không thể đưa ra chứng cứ gì... Chúng ta đều là châu chấu trên cùng một sợi dây, làm sao tôi dám vụng trộm điều gì sau lưng mọi người được?!''
Dương Phương híp mắt, ngẩng đầu nhìn Đặng Thúy Bình.
''Thúy Bình, Lý Hà nói cũng có lý. Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì với cái xác của Bạch Tử Dục, nhưng chắn chắn đêm hôm đó hắn đã chết, người chết không thể nào sống lại được. Bức hình này hoặc là ảnh trước đó hoặc là giả.''
Lý Hà nghe vậy gật đầu thật mạnh: ''Là giả... Đúng vậy, tấm hình này nhất định là giả...!'' Nói xong, bà lại cầm tấm ảnh lên nhìn thật kỹ, một lúc sau kinh ngạc kêu lên:
''Giả...! Tấm hình này là giả! Mọi người nhìn xem, chỗ này giống như bị Photoshop quá đà, chỗ này cũng hơi mất tự nhiên... Thúy Bình, người cảnh sát này đưa ảnh giả để lừa cô rồi!''
Đặng Thúy Bình ngẩn ra, khuôn mặt tiều tụy chợt xẹt qua một tia khiếp sợ, đôi mắt càng ngày càng mở lớn, dần dần thở dốc không thôi.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, có người nhỏ giọng hỏi:
''...Cái này, sao cảnh sát đó lại muốn cầm tấm ảnh giả để lừa gạt Thúy Bình?''
Đồng tử của Đặng Thúy Bình co lại: ''... Để dụ chúng ta gặp mặt.''
... Là bà đã quá bốc đồng, là bà bị Dịch Tiêu chọc giận, mới nhất thời mất đi lý trí, không chút nghĩ ngợi lập tức gọi hội chị em ra ngoài gặp mặt.
Dịch Tiêu này thật xấu xa.
...
Sau khi nhóm chị em phản ứng kịp, bọn họ khẩn trương nghĩ biện pháp đối phó.
May rằng, năm người bọn họ chỉ là gặp mặt trò chuyện một chút trong quán trà. Tất cả những người liên quan đến cái chết của Bạch Tử Dục đã được an bài đầy đủ, toàn bộ đầu mối đều được dọn dẹp sạch sẽ, thi thể Bạch Tử Dục thì được đưa đến lò hỏa táng đốt thành tro bụi, cho dù Dịch Tiêu phát hiện năm người bọn họ có liên quan cũng không có bằng chứng nào chứng minh bọn họ giết người.
Không có bằng chứng, năm người bọn họ vẫn bình an vô sự.
Huống chi, bên phía bọn họ còn có vị phía trên kia giúp một tay gây áp lực với sở cảnh sát. Mặc dù không biết vì sao Dịch Tiêu vẫn tiếp tục điều tra, nhưng cho dù cô có tra ra được cái gì, cũng sẽ không gây ra ảnh hưởng gì lớn.
Hiện tại, năm người bọn họ chỉ cần yên tâm trở về nhà của mình, coi như chuyện này không tồn tại.
Nếu có thể, thuận tiện giải quyết luôn cái cô Dịch Tiêu phiền phức này đi...
Nhóm chị em không ai là không có cái ý nghĩ này. Sau khi gia đình Đặng Thúy Bình gặp chuyện không may, một số người vẫn theo dõi sát sao diễn biến vụ án, đồng thời cũng hỏi thăm tiến triển vụ án với nội bộ nhân viên trong cục công an.
Hỏi xong mới biết rằng, có một vị cảnh sát tên là Dịch Tiêu mới điều chuyển tới là điều tra viên chính trong vụ án, điểm mấu chốt của vụ án cũng là do cô ấy tìm ra.
Bây giờ cô ấy còn chủ động tới cửa khiêu khích Đặng Thúy Bình, chỉ để moi ra thân phận thật sự của bọn họ...
Chẳng lẽ cô ấy không sợ bọn họ sao?
Năm thành viên của nhóm chị em trong lòng đều bất an. Người như Dịch Tiêu là một đối thủ hết sức đáng sợ.
... Làm cách nào để đối phó với Dịch Tiêu đây?
Năm người chia nhau nghĩ kế sách.
Nhiều ngày trôi qua, đã hơn mười ngày kể từ ngày Dịch Tiêu sử dụng mánh khóe, các phương tiện truyền thông không đưa tin, bên phía cục công an cũng không tiếp tục điều tra vụ Bạch Tử Dục mất tích, vì vậy Đặng Thúy Bình lại lén hẹn nhóm chị em ra ngoài gặp mặt.
Dịch Tiêu vẫn chậm chạp không có động tĩnh, năm người bọn họ thoáng thấy an tâm hơn. Chỉ cần Dịch Tiêu không làm loạn, bọn họ cũng không muốn mạo hiểm đi giải quyết một cảnh sát nhỏ bé.
Đêm đó, nhóm chị em lại tiếp tục cuộc sống phóng túng như trước. Chỉ khác là Đặng Thúy Bình không còn hứng thú nữa, vừa nghĩ tới cảnh con trai mình bị chặt thành từng mảnh một cách tàn nhẫn, hàng đêm Đặng Thúy Bình không thể nào chợp mắt được.
Bốn người còn lại chơi rất vui vẻ. Trai đẹp rượu ngon, đánh bạc vui đùa, phụ nữ vui vẻ không khác gì đàn ông.
Đặng Thúy Bình không muốn quấy rầy sự hưng phấn của mọi người, bà tạm biệt nhóm chị em sau đó một mình lái xe về nhà.
Trong vòng tròn này, mặc dù không có quy định cấp bậc rõ ràng, nhưng địa vị của mấy vị phu nhân quan chức vẫn cao hơn so với nữ doanh nhân rất nhiều.
Ban đầu nếu không phải vì công việc kinh doanh, Đặng Thúy Bình cũng chẳng dây dưa với mấy vị phu nhân quan chức suốt ngày ăn chơi phung phí. Hiện tại bọn họ đều ngồi chung trên một chiếc thuyền, cho dù mất đi đứa con trai là vì mối quan hệ này, bà cũng không thể đem tội lỗi này đẩy lên người mấy vị phu nhân quan chức đó.
Ngược lại, nên quỳ vẫn phải quỳ, nên liếm vẫn phải liếm, bị đánh gãy răng cũng phải nuốt vào bụng, nỗi đau mất con phải tự gánh.
Nghĩ đến đây, Đặng Thúy Bình bất ngờ đạp chân ga tăng tốc lao vào con đường vắng.
Cái thế giới này vĩnh viễn không công bằng. Con người giá trị hơn tỷ cũng chẳng là gì, cuối cùng vẫn bị quyền lực chi phối.
Sắc mặt Đặng Thúy Bình lạnh lùng, trong đầu bà nhớ lại những năm tháng khó khăn khi kết hôn. Chiếc xe vẫn tăng tốc băng qua đường, phía trước ánh trăng tròn treo cao, bà ngước mắt nhìn vầng trăng, hốc mắt chợt ướt.
... Là bà đã hại chết con trai mình.
Đều là lỗi của bà.
Đều là lỗi của bà, con trai chết đến xác cũng không nguyên vẹn.
Tất cả đều là lỗi của bà, đứa con trai bé bỏng lẽ ra sẽ lớn lên khỏe mạnh, giờ đã không còn trên đời này nữa rồi.
Đặng Thúy Bình khóc và suy nghĩ suốt cả quãng đường.
Nếu như...
Nếu như bây giờ có thể nhìn thấy Bạch Tử Dục.
Nếu như Bạch Tử Dục không chết.
Nếu hôm đó, khi thấy Bạch Tử Dục ngất trên ghế sa lon, bà kiên quyết gọi 120 và kiên trì cứu mạng Bạch Tử Dục.
Hết thảy đều...
Đột nhiên, một tiếng phanh xe xé rách bầu trời đêm. Trên con đường cách nhà Đặng Thúy Bình chưa tới một cây số, chiếc xe ô tô phanh gấp dừng lại trước mặt một người.
Do quán tính, Đặng Thúy Bình ngã sấp trên vô lăng.
Bà cảm thấy sợ hãi, thở hổn hển vài hơi. Nếu không đạp phanh kịp thời, suýt chút nữa bà đã đụng phải thứ gì đó.
... Suýt đâm vào thứ gì vậy?
Trái tim Đặng Thúy Bình đột nhiên nảy lên, bà thở hổn hển sau đó ngẩng đầu lên, qua kính chắn gió, nhìn về phía trước ——
Ánh đèn đường le lói chiếu sáng bóng dáng một người.
Người đàn ông có khuôn mặt đẹp đẽ, đường nét thanh tú, dáng người cao lớn mảnh khảnh, thoạt nhìn cứ ngỡ là một người mẫu nam nào đó đang đi trên đường.
... Tuy nhiên, Đặng Thúy Bình không có thời gian thưởng thức cảnh vật.
''Bạch, Bạch, Bạch Tử Dục...?!''
Người đã chết đó... Thế nhưng lại đứng trước mặt bà!