Ta Dựa Vào Vị Hôn Phu Nằm Thắng

Chương 30-2




Quý Hành thầm nghĩ không ổn, vô thức đưa tay muốn kéo Phó Bằng Lan lui về sau, ai dè chỉ vừa vươn tay thì tay đối phương cũng đã đưa tới nắm lấy cổ tay cậu, nhanh chóng đem Quý Hành kéo ra sau lưng rồi gấp gáp nói: "Đi mau"

"Trần Chi Vọng, Từ Trường Phái lại đây!"

Phó Bằng Lan nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của nữ chủ, thấp giọng nói, " Quý Hành, em mang theo những người khác đi trước, ba người tụi anh cần ở lại một lát."

Quý Hành vừa muốn nói chuyện, Phó Bằng Lan đã đổi giọng, "Nghe lời anh được không, tụi anh sẽ đến kịp lúc, anh cam đoan với em."

Quý Hành thở ra một hơi, "em chờ anh tới."

Phó Bằng Lan nghiêm túc nhìn cậu một cái, sau đó đẩy Quý Hành hướng về phía lầu dưới "Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy."

( một lời nói ra bốn ngựa đuổi không kịp).

Quý Hành nhìn anh một cái rồi chạy xuống dưới lầu, gõ cửa từng phòng kéo người bên trong chạy ra ngoài. Hùng Manh Manh còn chưa kịp hiểu chuyện gì hỏi: "Đây là làm gì á? Tụi mình chạy đi đâu vậy?"

" Qua ải rồi, giờ tìm lối ra." Quý Hành giải thích ngắn gọn, " nhưng nữ chủ kia hình như không muốn bỏ qua cho chúng ta."

Hùng Manh Manh: "... Con mẹ già biến thái!"

Bọn họ đang chạy thì nghe tiếng nữ chủ vang lên đằng sau, "Muốn chạy, không có cửa đâu!"

"Ầm" một tiếng, cửa lớn trước mắt bọn họ đóng lại. Nữ chủ một mặt đối phó với Phó Bằng Lan, còn có thể thành thạo vung vẩy mấy cánh tay, Quý Hành thính tai lại giật giật, sắc mặt trở nên xấu đi.

Quý Hành bọn họ có thể nhìn thấy ngoài cửa sổ có mấy bộ hài cốt động tác không được tự nhiên mà đứng lên. Tụi nó thiếu tay thiếu chân nên đang đi tìm bộ phận của mình, y chang Transformers, lắp ráp hoàn thành liền biến thành một đám máu loãng, từ khe hở cửa sổ chui vào, Quý Hành để mọi người tản ra, "cẩn thận chút, đừng để đám máu kia đụng phải!"

Hùng Manh Manh dựa vào sự nhanh nhẹn mà thoăn thoắt chạy ra định dụ tụi kia đi, nhưng chúng nó quá lanh, chạy theo một hồi thấy không đuổi kịp liền quay lại rượt những người khác, Lâm Dao suýt nữa là đuổi kịp, may là có Quý Hành quăng rìu tới chặt đứt cái đám máu loãng, cô cũng không dám chậm trễ mà chạy thật nhanh.

Nhưng thực tế là đám người Quý Hành đã quá bị động, đừng có nói đến ra ngoài, đến cánh cửa lớn họ còn không mở ra được. Quý Hành một bên thở phì phò, một bên nhìn chằm chằm cục diện trước mắt, sở dĩ thành ra như vậy, chẳng qua bởi vì cậu không phải Phó Bằng Lan thôi, nếu như là Phó Bằng Lan... Quý Hành đứng ở chỗ có thể nhìn lên trên, cậu men theo chỗ trống mà ngẩng mặt lên.

Phó Bằng Lan có lẽ có linh cảm nên cũng từ trên nhìn xuống.

"Chờ ta một chút." Phó Bằng Lan dùng khẩu hình nói.

Ở góc độ Quý Hành có thể thấy Phó Bằng Lan đàn cùng nữ quỷ nói chuyện: "Có câu ngạn ngữ 'Không đánh nhau thì không quen biết', chúng ta đánh nãy giờ rồi, giờ tâm sự tí nhé... Cô cùng chị gái cô quan hệ có tốt không? Cô bao lâu không thấy Bá Tước phu nhân rồi? À, còn có Kim tiên sinh bí ẩn nữa?" Phó Bằng Lan vừa hỏi vừa chú ý đến biểu cảm của nữ quỷ.

~truyenfull,truyenwiki1,sstruyen,dtruyen.. đều là lũ ăn cắp, đọc ở trang ăn cắp là do bạn tiến hoá chưa đủ, từ vượn biến thành súc vật.~~

Xem ra phó bản cấp hai cũng chỉ ở trình độ này, khích một cái thôi là lộ chuyện hết.

Đôi mắt nữ quỷ hiện lên sự tức giận, "Không cho phép mày nhắc lại đám đàn bà đó, càng không cho phép hỏi về con đàn bà đó, nó mà là chị cái gì!"

Phó Bằng Lan lại cười: "A, hoá ra người chồng cô yêu nhất lại là chị gái kia, hoá ra người đẹp nhất rừng Mê Lộ lại là nữ hoàng à?"

"A a a a a tao muốn giết mày!"

"Đến đây!" Phó Bằng Lan nói xong nhún chân một phát, từ cái cửa sổ ở khúc ngoặt giữa lầu hai với lầu ba nhảy ra ngoài, những người trong nhà tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, đám máu loãng kia cũng chạy theo Phó Bằng Lan, Trần Chi Vọng quay đầu gọi Quý Hành: "Đi mau, chúng ta đi giúp viện trưởng đi!"

"Được." Quý Hành biết Phó Bằng Lan muốn giúp mọi người có thêm thời gian để chạy thoát ra.

Lối đi ra hiện ra ánh sáng nhàn nhạt, Quý Hành để mọi người qua ải trước, Manh Manh biết cậu sẽ chờ viện trưởng nên lựa chọn cùng cậu ở lại.

Hai người chỉ nghe được mấy âm thanh nữ bén nhọn gào thét, nhìn qua chỗ phát ra âm thanh thì thấy nữ chủ tóc tai bù xù, khóc khóc cười cười ngồi dưới đất, ba người kia đứng ở trước mặt của bà ta, nhìn bà ta thêm một hồi rồi cất bước đi tới chỗ Quý Hành.

Nữ chủ khóc cười một hồi bỗng nhiên đứng lên, Quý Hành vốn đang lo lắng bà ta định đánh lén, vừa định nhắc Phó Bằng Lan thì phát hiện nữ chủ hướng về phòng của mình chạy vào. Một ngọn lửa đen bắt đầu từ căn phòng đó, sau đó toàn bộ căn nhà chìm trong biển lửa.

Phó Bằng Lan ba người không quay đầu lại, nhưng Quý Hành cùng Hùng Manh Manh đều thấy rõ ràng.

Chờ bọn họ đi tới, Quý Hành kỳ quái hỏi: "Bà ta có chuyện gì vậy?"

Phó Bằng Lan nhún vai: "Đại khái phát hiện sự thật trước kia bà ta tin hoá ra là sai lầm, nên điên luôn."

Anh vừa nói xong câu này, Trần Chi Vọng cùng Từ Trường Phái đều yên lặng cùng anh kéo dài khoảng cách, Quý Hành nhìn thấy hai người đó làm vậy liền đoán được người nào đó trăm phần trăm là đã làm gì rồi, "Phát hiện sự thật gì?"

"Anh nói cho bà ta, chồng bà ta thật ra yêu nhất là bà ta, vì có đoạn đề 【 anh có thể cho Jennie lễ vật tốt nhất là cái gì? 】 chồng bà ta viết ở bên cạnh —— sinn mạng."

Quý Hành: Đây thật là... Một chút hiểu lầm gây ra thảm án của cả gia đình.

Phó bản chỉ còn lại 5 người bọn họ, người đàn ônng tóc đỏ trước đó ở cùng nữ chủ, khẳng định trăm phần trăm đã bị nữ chủ làm thành phân bón.

Năm người tới gần lối ra, hệ thống bắt đầu ban thưởng.

【 người chơi Quý Hành, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ cao cấp, thu hoạch được phần thưởng cao cấp, vượt mức thu được độ yêu mến của Thuỵ Mộng +20, xin tiếp tục cố gắng, chú ý thời gian phó bản sau ra mắt. 】

Quý Hành cúi đầu xuống, nhìn thấy cổ tay trước có số "3" nhấp nháy đã biến thành "24", đây chẳng lẽ là... Đếm ngược?

[người chơi Phó Bằng Lan... Vượt mức thu được giá trị thù hận của hoàng gia +20, nếu như có thể, xin hãy tránh xa phạm vi hoàng cung.]

【 người chơi Hùng Manh Manh... 】

...

Năm người đều là phần thưởng cao cấp, ngoài nội dung hệ thống công bố, bọn họ còn thu được thêm ít vũ khí. Quý Hành lúc đầu thu hoạch được có đồ làm ruộng chứ không phải vũ khí nên bây giờ rất vui, sau đó chợt nhớ tới cái gì, ánh mắt nhìn về phía Phó Bằng Lan, "Anh cày phó bản từ đó đến giờ điểm tẩy bài đã đủ chưa?"

Phó Bằng Lan trong lúc nhất thời không nói gì, chỉ dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Quý Hành, tia sáng ở cửa ra dần hiẹneen, bọn họ sẽ phải rời đi nơi này, Phó Bằng Lan giật giật miệng, "Không có điểm để tẩy bài, Quý Hành."

Quý Hành: "??!" sắp rời đi, Phó Bằng Lan biết không kịp giải thích, bèn đem tấm thẻ trong túi tiền của mình nhét vào lòng bàn tay Quý Hành.

Tấm thẻ trong tay Quý Hành còn có cảm giác hơn cả tấm danh thiếp trước kia. Mặt trên của nó trống rỗng, đồng thời nghe được câu nói của Phó Bằng Lan và thấy vẻ mặt khó xử của anh. Đến khi cậu lật mặt sau của tấm thẻ, nguyên một màu đen, phía trên còn có hai hàng chữ nhỏ.

Bạn là ai?

Sẽ được quyết định khi bạn muốn trở thành ai.

Quý Hành:...

Mặc dù cậu chưa từng gặp qua phế vật bài, nhưng cậu cũng biết lá bài nằm trong tay Phó Bằng Lan tuyệt đối không phải phế vật bài*.

Phế vật bài có thể đem Boss bức điên? Xem thường ai vậy...

-

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv