Quý Hành trầm mặc, Phó Bằng Lan và Trần Chi Vọng cũng không nói gì, không khí trở nên kỳ lạ.
Trần Chi Vọng im lặng bởi vì anh ta không hiểu gì cả, anh ta nhìn Quý Hành rồi lại nhìn Phó Bằng Lan, cuối cùng cũng ý thức được việc mình đứng giữa hai người là việc mất tự nhiên cỡ nào. Nhìn hai người có vẻ đã biết gì rồi, Trần Chi Vọng đành im lặng lui về sau, an phận vị trí của cẩu độc thân, cùng không khí đối mặt, tự mình ôm lấy mình.
"Hai người có đáp án rồi?" Trần Chi Vọng mang theo hy vọng hỏi.
"Không có." Quý Hành thản nhiên đáp.
Phó Bằng Lan đợi cậu nói xong thì kết luận: "Cảm giác đáp án cuối cùng có thể loại trừ."
Trần Chi Vọng "..." tôi tin mấy cậu thế, mấy cậu lại vờ như biết hết làm gì!
Phó Bằng Lan dường như không có hứng thú nhiều với đáp án, anh đi về phía giường, tự nhiên mà nằm lên nó chuẩn bị ngủ.
Quý Hành cũng đi theo nằm lên giường, chỉ còn lại một ngày, cậu ít nhiều cũng có chút hoảng, rất sợ hôm nay boss nổi điên dạy cho nhóm cho người chơi biết thế nào là lễ hội, nhưng cuối cùng lại không có gì xảy ra, Quý Hành dứt khoát nhắm mắt ngủ, chờ trời sáng rồi nói sau.
Ngày cuối cùng nên ai cũng dậy sớm. Manh Manh nhìn thấy Quý Hành liền cùng cậu nhỏ giọng nói: "Tôi tối hôm qua mất ngủ, nhắm mắt lại thấy toàn máu là máu, tôi còn sợ một ngủ một giấc sẽ không còn được gặp lại cậu huhuhu."
Quý Hành thầm nghĩ là cổ sợ không được ăn thức ăn của cậu mới đúng.
Phó Bằng Lan cùng Trần Chi Vọng còn có Từ Trường Phái đang thảo luận gì đó, bọn họ không có kêu Quý Hành, mà Quý Hành cũng không muốn nghe, khẳng định không phải chuyện gì đứng đắn.
Ba người hôm nay cơm ăn đặc biệt nhanh, nhìn qua Trần Chi Vọng cùng Từ Trường Phái dáng vẻ như kiểu hôm dù sao nay cũng ngày cuối, ba người trừ Phó Bằng Lan còn lại ăn cơm ăn đến nỗi tạo ra cảm giác bi tráng của chiến sĩ sắp ra trận luôn.
Ba người ăn cơm xong thì lên lầu, còn lại thì vẫn mới chỉ ăn được một nửa.
Hôm nay bức tranh ở chỗ ngoặt cầu thang là mùa thu, sáng sớm nên ánh nắng chỉ khiến người ta cảm thấy ấm áp, nếu là bình thường thì sẽ rất muốn đi dạo ngoài rừng cây, đáng tiếc đây là phó bản.
Nữ chủ hôm nay đến cầm dao nĩa cũng không xong, Quý Hành có cảm giác máu của người chơi không chỉ là chất dinh dưỡng mà còn là mạng sống của bà ta, chỉ hai ngày bà ta đã từ diện mạo thiếu nữ sang diện mạo của bà lão.
Bà ta phát hiện mình cầm không vững, liền gọi chàng trai tóc đỏ xum xoe tối qua "cậu đút tôi ăn cơm đi, tôi sẽ nói cho cậu biết một cái cửa ra bí mật."
Người đàn ông kia nghe vậy thì sáng mắt, vội vàng đi tới. Chờ tất cả mọi người ăn cơm xong, đôi song sinh bắt đầu dọn bếp rồi dọn phòng rồi mà hai người này còn ở bàn ăn mèo méo meo mèo meo với nhau. Hùng Manh Manh đi ngang qua có nhìn nữ chủ nhiều hơn một chút, vô tình thấy bà ta trong lúc hoạt động lỡ lộ ra ngoài một đoạn bả vai có các rãnh các khe xếp kín, cô vội quay đầu lên lầu, cảm thấy muốn nôn ra hết mấy thứ vừa ăn.
Mới vừa đi tới phòng khách lầu hai, Trần Chi Vọng đã ôm một bức tranh nhanh chóng đi ra, Quý Hành không thấy rõ nó vẽ gì, liền nhìn thấy anh ta chớp mắt cười cười, bỗng nghe Manh Manh che miệng lại la lên: "Oa ~ Bác sĩ Trần liếc mắt đưa tình?..."
Cô ta vừa quay đầu đã thấy Phó Bằng Lan đang ở cửa chính chờ Quý Hành, Hùng Manh Manh:??!!
Hùng Manh Manh: "Ôi ánh mắt bác sĩ Trần nhìn em thiệt dịu dàng quá~". Lâm Dao ở sau trợn trắng mắt nhìn Manh Manh.
Quý Hành đại khái đoán được ý nghĩa của bức tranh, vào cửa xong đi thẳng đến cửa sổ bên trên, nhìn ra ngoài cửa sổ, mới vừa rồi còn gió thu lá rụng, giờ lại biến trở về mùa hè nóng nực, hoa hồng bị nắng nóng làm rũ đầu, "Vẫn là mùa thu tốt hơn, không khí mùa hè có phần ngột ngạt quá."
Phó Bằng Lan nhìn cậu: "hay là đổi về mùa thu?"
Biết anh thích đùa kiểu này, Quý Hành bất đắc dĩ cười nói: "Không phải muốn qua cửa sao?"
"Không vội." Phó Bằng Lan y như là đi chơi vậy, "Buổi chiều lại nói, đi thôi, đi xuống dưới nhìn xem tình huống." Anh nói xong quay lại tìm một bức tranh mùa thu ôm vào trong lòng.
Quý Hành nhìn lướt qua những bức tranh kia, Phó Bằng Lan nói cho cậu: "Vừa rồi tụi anh tìm hết trong các phòng, tất cả nơi này, cả gốc cây đằng sau tủ áo cũng lật ra tìm, thu được mười bức, có ba bức là mùa đông."
Quý Hành không biết nói cái gì, xa xa nghe thấy phòng bếp lầu dưới có người hắt xì hơi một tiếng rất to.
Trần Chi Vọng thí nghiệm đã ra kết quả, "Tranh này không có cách nào gỡ xuống, muốn đổi thì trùm lên nó là được rồi."
Cũng là nói không thể sử dụng lặp đi lặp lại, điểm ấy ngược lại là hợp tình hợp lý.
Trần Chi Vọng nhìn mọi người dường như cũng không bất ngờ, còn muốn đi xuống dưới, " mọi người đang làm gì vậy?"
"Đi du lịch mùa thu." Phó Bằng Lan nói.
"Gì???" Trần Chi Vọng cho là mình nghe lầm, nhưng anh ta cũng vội giao nhiệm vụ tranh cho Từ Trường Phái rồi chạy theo.
Phó Bằng Lan nói muốn dẫn Quý Hành dạo, đúng thật chỉ có dạo. Không biể có phải do bản thân anh có khí thế của lãnh đạo lại đặc biệt đi ra chỗ này hay không mà đêm nay cũng có vài người ngủ không ngon đi theo, thế mà cuối cùng chỉ còn lại Quý Hành cùng Phó Bằng Lan trong rừng rậm đi dạo xung quanh, còn mấy người kia tìm cây đại thụ dựa vào đó nghỉ ngơi tám chuyện.
Thời gian buổi sáng trôi qua thật nhanh, Phó Bằng Lan lúc này mới nói:" Tới giờ rồi."
Mà Quý Hành biết, anh nói ý là cho người bên ngoài thời gian đủ rồi, lại dông dài không có ý nghĩa gì.
Trần Chi Vọng lại thay đổi bức tranh ở lối ngoặt, thời tiết chuyển sang mùa đông.
Thuỵ Mộng giả đang nấu cơm trong bếp bỗng dừng tay lại, sau đó cậu ta cảm giác cả người đều trở nên mệt mỏi cực độ, nhưng cậu ta chỉ mới vừa để đồ ăn vào nồi, cậu ta hoảng sợ mà nhìn Thuỵ Mộng dưới chân* "Tôi.." lời chưa kịp nói cậu ta đã không thể không chế được cơ thể mà té ngửa ra sau.
(* mấy chương đầu phó bản có nói, TM thật nằm xuống cho TM giả đứng lên để tới được bếp:)).
Mọi người nghe tiếng không cần nhìn cũng biết là đau lắm rồi.
Cơm trưa nữ chủ nhân bão nổi, mắt thấy Thụy Mông sắp bán thảm, Phó Bằng Lan lại đem tranh đổi lại, sau đó đem Thụy Mộng giả nâng tới ngồi gần nữ chủ hơn một chút.
Thụy Mộng giả:??? Dìu tôi lên làm gì? Tôi không muốn mùa xuân, tôi hiện tại cần mùa đông!
Bị nữ chủ nhân phạt một trận chưa tính, còn bị phạt đứng cạnh nhìn người đàn ông tóc đỏ xum xoe nữ chủ.
Chờ cậu ta hồi phục một chút, Quý Hành bọn họ lại đem tranh đổi.
Thuỵ Mộng giả: Chơi cái trò quần què gì kỳ vậy? Ít nhiều tôi cũng là boss phó bản đấy!
Phó Bằng Lan cho cậu ta một lựa chọn: "cậu thống trị phó bản lâu thế rồi, viên thuốc lúc trước cậu cho tôi, giờ cậu ăn nhé, được không nào?"
Thuỵ Mộng Giả im lặng nghiêng đầu đi, dùng sức lực cuối cùng cự tuyệt.
Phó Bằng Lan: "Rồi, hiểu."
Lúc này nữ chủ sâu kín nhìn qua phía bên này, có điều hiện tại bà ta đã bị đá khỏi danh sách nguy hiểm của đám người chơi rồi..
Thuỵ Mộng thật đi qua kéo kéo áo nữ chủ:"Mẹ muốn lên lầu nói con đỡ mẹ nhé.. tuy con còn nhỏ, nhưng con sẽ cẩn thận.. không để mẹ té.." Thanh âm thiệt khiến người khác chua xót.
Cái thứ mẹ này.. đúng là không phải người.
Nhưng nữ chủ nhân chỉ lạnh băng liếc nhìn cậu ta một cái "Mày cho rằng mày là cái thứ gì, nếu không phải do thằng cha chết sớm của mày, mày nghĩ tao muốn làm mẹ mày à?" Bà ta nói hất tay Thuỵ Mộng thật ra, tựa như không cầm phải rác bẩn muốn vứt đi thật nhanh.
Bad ta hướng về phía người đàn ông tóc đỏ ngoắc ngoắc tay, lệnh cho đối phương ôm mình đi lên lầu.
Phó Bằng Lan thấy thế thì đem Thuỵ Mộng Giả bế lên lầu theo, không làm gì, chỉ đặt cậu ta trước cửa phòng nữ chủ.
Quý Hành hỏi anh đây là ý gì, Phó Bằng Lan tuỳ ý đáp, "Cũng không có gì, thấy nó sống không lâu nữa nên cho nó chút hoài niệm thôi."
Thuỵ Mộng thật vẫn luông ở bên dưới phòng khách. Quý Hành nhìn đứa nhỏ đó mà thấy không đành lòng. Hiện tại rõ là phó bản có 2 boss, còn Thuỵ Mộng thật chỉ là đứa nhỏ muốn được mẹ ôm hôn, là một đứa nhỏ đáng thương.
Quý Hành đi qua ngồi xổm ở bên cạnh Thuỵ Mộng thật, có lẽ do mồ côi từ nhỏ, nên Quý Hành đột nhiên cảm thấy như đang nhìn thấy chính mình, không biết ngày xưa mình có bộ dáng đáng thương như Thuỵ Mộng hay không?
"Cậu biết không? Kỳ thật trên thế giới này có nhiều người cũng chưa trải qua cảm giâc gia đình hạnh phúc vì đủ loại nguyên nhân, mà sớm muộn gì cũng phải lớn lên, lớn lên thì vẫn phải một mình bước tiếp, chờ cậu lớn rồi, có thể sẽ hiểu đạo lý này."
Nhưng Quý Hành cũng không có nói đúng lắm, những này thiếu thốn bây giờ vẫn sẽ đi theo đứa nhỏ cả một đời, Quý Hành chỉ có thể hi vọng cậu ta không trở thành tên trùm xấu xa mà thôi.
Quý Hành vuốt tóc cậu ta, cũng đã nhìn thấy đứa nhỏ đứa nhỏ này bùng lên ngọn lửa quyết tâm, cậu ta nhẹ nhàng quay đầu, ánh mắt kiên định, "Tôi sẽ rời đi khỏi nơi này, đi tìm ý nghĩa tồn tại của tôi."
Nói xong quay người đi lên lầu, mỗi bước đi đều toả ra khí thế vì nghĩa diệt thân, Quý Hành lập tức đi theo, kêu cả Phó Bằng Lan lẫn Trần Chi Vọng sợ có chuyện gì xảy ra.
Ba người lao lên thấy đôi song sinh một đứa ngồi xổm một đứa nằm bẹp. Thuỵ Mộng thật đang trầm ngâm nhìn người bạn chơi cùng do cậu ta tạo nên mang lại bao nhiêu niềm vui nỗi buồn cho cậu ta, sau đó mở miệng nó ra nhét viên thuốc vào rồi nói với đám người Quý Hành, "Lối ra ở bên cạnh hồ nước, tạm biệt."
Nói xong cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Chẳng ai ngờ rằng kết quả dễ dàng như vậy, Trần Chi Vọng còn thấy đáng tiếc, " còn một cái tranh mùa đông đấy..."
Phó Bằng Lan: "Nói không chừng Thuỵ Mộng giả chưa ngỏm đâu, tôi kêu nó dậy chơi với cậu nhé?"
Trần Chi Vọng vội xua tay: "thôi thôi khỏi cần tôi không cần, chúng ta tranh thủ đi luôn ha?" Vừa dứt lời, nữ chủ mở cửa đi ra từ bên trong, khuôn mặt lúc này đã trở về hình dáng cô gái.