Edit: Bilun
Rất nhanh lại có vài người mang lòng hiếu kỳ click vào, khi nhìn thấy hình ảnh lão hồ dùng cái đuôi trêu đùa tiểu li miêu, bắt đầu điên cuồng gõ bình luận.
[A a a a tiểu li miêu đáng yêu quá, giống như đúc với tiểu li miêu ta xem ở trong video kia.]
[Thật sự rất giống, không phải là nó chứ.]
[Không thể nào, sao có thể trùng hợp như vậy được?]
Nhìn thấy mấy bình luận này, quân y không trả lời, chỉ tiếp tục giới thiệu những con thú biến dị khác.
Ví dụ như sói bạc, uy phong lẫm lẫm ngồi ở kia, ánh mắt mang theo bễ nghễ cao cao tại thượng, bởi vì mỗi ngày được ăn uống đầy đủ, da lông ảm đạm ban đầu trở nên sáng bóng mềm mại, chỉ nhìn thôi đã thấy cực kỳ sạch sẽ thu hút.
Người tiến vào xem rất nhanh đã bị vẻ ngoài và khí thế của sói bạc chinh phục.
[Con sói này đẹp quá.]
[Chắc chắn là sói đầu đàn, nhìn khí thế của nó cảm giác không giống như những con sói khác.]
[Chủ phòng ngươi nuôi bao nhiêu con thú biến dị thế, sao có thể khiến chúng nó nghe lời như vậy?]
Người tiến vào xem thảo luận khí thế ngất trời, có vẻ cực kỳ tò mò.
Triệu Lợi Binh cũng không định lộ mặt, cho nên anh ở một bên dùng tay ra hiệu cho sói bạc ngoan ngoãn ngồi ở đó, đừng lộn xộn.
Sói bạc nhìn thoáng qua một cái, nhàm chán ngáp một cái, tiếp tục ngoan ngoãn ngồi yên ở đó không nhúc nhích.
Triệu Lợi Binh nhịn không được lắc đầu, bất đắc dĩ mỉm cười.
Lần này thật là ủy khuất nó.
Đợi phát sóng trực tiếp kết thúc, liền trộm thêm cơm cho nó để khen ngợi nó vậy.
*******
Đối mặt với rất nhiều câu hỏi của người xem, quân y lựa chọn mấy câu hỏi để trả lời.
"Thú biến dị này không phải ta nuôi, ta chỉ phụ trách chăm sóc chúng nó."
"Còn vì sao chúng nó lại ngoan như vậy.....là vì chúng nó ở chỗ này sống rất vui vẻ, không cần dùng móng vuốt và răng nanh để bảo vệ bản thân."
Quân y nhớ tới bộ dáng lúc trước của đám thú biến dị này, lập tức tâm trạng thổn thức nói: "Đại đa số thú biến dị đều có bản chất tốt, giống như con người, chỉ cần đối xử tốt với chúng nó, đừng thương tổn chúng nó, hơn nữa coi nó như bạn bè và người thân của mình, chúng nó sẽ tặng lại cho chúng ta tình cảm tương tự."
Lời này cậu giấu ở trong lòng từ lâu, nhưng vẫn chưa có cơ hội nói ra.
Mà tiểu li miêu bỗng nhiên quay đầu, như cảm nhận được cảm xúc của quân y giờ phút này, nó không chút do dự từ bỏ món đồ chơi lão hổ, chạy tới trước mặt quân y bắt đầu kêu meo meo meo không ngừng.
Quân y để quang não ở chế độ tự quay, rồi đưa tay bế tiểu li miêu lên.
Cậu đi được vài bước, ý bảo Triệu Lợi Binh hỗ trợ nhìn phát sóng trực tiếp một chút, sau đó mới tìm một chỗ ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve đầu tiểu li miêu, dịu dàng nói: "Có phải nhớ ta không?"
"Meo ~" tiểu li miêu rất thích hương vị trên người quân y, càng thích cậu mỗi lần nhẹ nhàng nói chuyện với mình.
Khiến nó cảm giác bản thân đang được yêu.
Quân y giống như tuyệt đại đa số người nuôi thú cưng, tự mình lẩm bẩm: "Lát nữa ta làm chút đồ ăn ngon cho ngươi nhé, ngươi lúc trước vì bảo vệ ta....." Quân y hơi dừng một chút rồi nói tiếp: "Bị thương chắc chắn phải bồi bổ mới được, như vậy mới có thể khôi phục nhanh hơn."
Tiểu li miêu vẻ mặt mờ mịt, không biết quân y đang nói gì, nó dùng móng vuốt bám chặt lấy quân y, đầu nhẹ nhàng cọ cọ cằm cậu, ngoan ngoãn 'meo~' một tiếng.
Mặc kệ nhân loại này nói gì.
Nó chỉ cần meo meo là được.
Dù sao nhân loại này sẽ không thương tổn mình.
*****
Hiện tại tiểu li miêu, không còn bất an và sợ hãi như trước nữa, nó giống như đứa bé được cưng chiều, cực khổ và bi thống sẽ không bao giờ quanh quẩn bên người nó nữa.
Quân y cười xoa xoa đầu nó.
Mặc kệ tương lai xảy ra cái gì, cậu tuyệt đối sẽ không để li miêu phải chịu tổn thương thêm một lần nào nữa.
********
Tinh tế tương lai, phát sóng trực tiếp là loại tiêu khiển phổ biến nhất.
Có nhiều nội dung phát sóng trực tiếp.
Hơn nữa bởi vì có quá nhiều sự lựa chọn, rất nhiều khán giả đều mất kiên nhẫn, nếu phát hiện phòng phát sóng trực tiếp nào không có chỗ nào hấp dẫn bọn họ, sẽ lập tức bỏ qua và sang phòng phát sóng trực tiếp khác.
Cho dù là trai xinh gái đẹp, hoặc là phát sóng trực tiếp giết sâu biến dị ngoài tự nhiên.
Vẫn không thể níu chân đại đa số người xem.
Bởi vì bọn họ sớm đã xem đủ kiểu loại như vậy rồi.
Nhưng chỉ có một phòng phát sóng trực tiếp duy nhất mới thành lập đã phá vỡ định luật này.
Phàm là người tiến vào xem, đều sẽ bị thu hút, căn bản không nỡ rời đi.
Đương nhiên, bởi vì vị trí của phòng phát sóng trực tiếp quá mức hẻo lánh, căn bản không có nhiều tỉ lệ lộ diện, nhưng bù lại những người một khi vào xem sẽ bắt đầu điên cuồng chia sẻ cho bạn bè của mình.
[Gần đây ta phát hiện một phòng phát sóng trực tiếp, rất hay.]
[Có phòng phát sóng trực tiếp về thú biến dị, mọi người mau vào xem.]
Ban đầu, người được chia sẻ có chút tâm không cam tình không nguyện, bởi vì lời chú thích kiểu này rất giống quảng cáo.
Hơn nữa một đám thú biến dị có gì hay, nội dung nghìn kiểu như một khiến người không sinh nổi hứng thú.
Đơn giản chỉ là phát sóng trực tiếp một đám đấu thú, hoặc là tiết mục tra tấn thú biến dị đến chết.
Trước kia bọn họ chỉ cảm thấy nhàm chán.
Nhưng hiện tại lại bắt đầu cảm thấy phản cảm.
Bởi vì từ khi xem cái video kia, khiến bọn họ nhận ra thú biến dị kỳ thực....cũng có mặt tốt.
Cho nên đối với hành vi cố ý tra tấn đến chết này sinh ra tâm lý mâu thuẫn.
Nhưng khi nhóm người này tiến vào phòng phát sóng trực tiếp này, lập tức nhịn không được a một tiếng.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, một đám lông xù xù đang xếp hàng ngoan ngoãn chờ phát đồ ăn vặt, mỗi con đều ngoan ngoãn không chịu được.
Triệu Lợi Binh theo thường lệ chào hỏi người mới tiến vào xem, rồi lại tiếp tục vội vàng chia đồ ăn vặt cho thú biến dị.
Mấy món này không đắt, nhưng cũng không hề rẻ.
Người tiền vào nhịn không được líu lưỡi.
[Giám định xong, chủ phòng này rất có tiền.]
[Đồng ý +1]
[Đột nhiên có chút hâm mộ đám thú biến dị này là sao, đồ ăn vặt cũng thật ngon quá.]
Nhưng ngay sau đó, lực chú ý của mọi người bị đám lông xù xù kia thu hút.
Đám lông xù xù đó bề ngoài vừa nhìn liền cực kỳ không dễ chọc, thân hình to lớn khí thế hung tàn, nhưng cố tình lại làm ra hành vi giống như ngốc bạch ngọt.
Giống như một con hổ trong đó, rõ ràng là vua của muôn thú, lại bị một con tiểu li miêu bắt nạt không hề dám đánh trả.
Miêu trảo không ngừng cào mặt nó, lại chỉ đổi lấy ánh mắt u buồn mà bất đắc dĩ của lão hổ, gầm nhẹ: "Ngao......"
[Rõ ràng phải thương hại lão hổ, nhưng không biết vì sao ta rất muốn cười.....]
[Kỳ thực con hổ kia cũng không đau đúng không, nếu không cũng sẽ không để tiểu li miêu bắt nạt nó như vậy.]
[Không phải đâu, chủ phòng nói qua con hổ này rất hiền lành.]
Một đám người xem: "......"
Một con vua của bách thú, tính cách rất hiền lành?
Nhưng ngay sau đó, bọn họ trở mắt nhìn một con thỏ biến dị nhảy nhót ngang qua, lão hổ lập tức bò dậy nhường đường cho con thỏ, thỏ con không hề sợ hãi lão hổ, nhảy lên và nhanh chóng rời đi.
Bình luận lập tức dừng lại, rất nhanh lại điên cuồng xuất hiện.
[Đột nhiên trúng chiêu của lão hổ thì phải làm sao?]
[Nó cũng quá đáng yêu rồi, chủ phòng có bán con hổ này không, ta rất muốn mua?]
Triệu Lợi Binh nhìn qua màn hình, hơi bất đắc dĩ nói: "Ngại quá, những thú biến dị này của chúng tôi không quá quen với cuộc sống bên ngoài, cho nên không bán.]
[Thật đáng tiếc.]
[Nhưng nhìn thấy thú biến dị của chủ phòng nghe lời như vậy, làm cho ta cũng muốn nuôi một con.]
Triệu Lợi Binh luôn chú ý bình luận, thấy thế lập tức nói: "Nếu các ngươi thật sự thích thú biến dị, như vậy đừng mua bất cứ con thú biến dị nào của công hội săn bắt thú."
[Vì sao thế?]
Có người xem nhịn không được hỏi.
Triệu Lợi Binh nói: "Giống như một câu nói của địa cầu cổ, không có mua bán sẽ không có giết hại, khi nhu cầu mua thú biến dị dần dần tăng cao, những con thú biến dị chưa bị bắt, có lẽ sẽ nghênh đoán thời kỳ u ám nhất."
Lời này khiến khán giả nhịn không được trở nên im lặng.
Bọn họ nhìn những con thú biến dị trong phòng phát sóng trực tiếp, chúng nó đang an tĩnh làm những việc mà mình thích.
Hoàn toàn không giống như video về thú biến dị trên mạng tinh tế.
Da lông chúng nó bóng mượt, không giống thú biến dị trong video mình đầy thương tích.
Thể hình chúng nó khổng lồ, không gầy trơ xương như thú biến dị trong video.
Hai tròng mắt của chúng nó sạch sẽ trong suốt, không tràn ngập thù hận và sợ hãi như thú biến dị trong video.
Khó có thể tin có một ngày chúng nó sẽ biến thành như vậy.
Bình luận đột nhiên dừng lại.
Tận đến khi có một người xem trong đó đột nhiên bắt đầu tặng quà, đồng thời gửi bình luận: [Chút tiền lẻ của ta không nhiều lắm, đều cho chủ phòng, hi vọng ngươi có thể mua nhiều chút đồ ăn cho chúng nó, đừng chê ít nhé.]
Triệu Lợi Binh: "......"
Anh nhìn quà tặng trị giá 10.000 tinh tế tệ, tâm tình đột nhiên trở nên vi diệu.
Một đám người xem bắt đầu sôi nổi trêu chọc.
[Người tặng quà thật có tiền, tiền lẻ còn nhiều hơn tiền lương một năm của ta.]
[Ta.....không xứng có được tiền tiêu vặt.]
[+1]
Trong bầu không khí vui vẻ, người còn lại cũng sôi nổi bắt đầu tặng quà, tuy giá trị không lớn, nhưng ít nhất có thể biểu đạt tâm ý.
Thời gian rất nhanh liền tới buổi tối, một đám lông xù xù bắt đầu ngáp ngủ.
Triệu Lợi Binh nói: "Trời đã muộn, ta phải tắt phát sóng trực tiếp trở về nghỉ ngơi."
Tất cả người xem bắt đầu sôi nổi giữ lại.
Nhưng vẫn không thể ngăn cản việc Triệu Lợi Binh đã quyết.
Mà lúc này một dòng bình luận đột nhiên hiện lên.
[Yếu ớt muốn nói: Chủ phòng ngươi muốn ngủ thì cứ ngủ đi, chỉ cần ngươi mở màn ảnh phát sóng trực tiếp ra là được, chúng ta chỉ muốn xem thú biến dị.]
Mọi người đột nhiên im lặng một chút, bắt đầu sôi nổi trả lời theo bình luận này.
[Chủ phòng ngươi muốn ngủ thì cứ ngủ đi, chỉ cần ngươi mở màn ảnh phát sóng trực tiếp ra là được, chúng ta chỉ muốn xem thú biến dị]
[Chủ phòng ngươi muốn ngủ thì cứ ngủ đi, chỉ cần ngươi mở màn ảnh phát sóng trực tiếp ra là được, chúng ta chỉ muốn xem thú biến dị]
Triệu Lợi Binh: "......"
Quân y đi tới liếc mắt nhìn màn hình, nhỏ giọng nói: "Tắt hay không tắt?"
Triệu Lợi Binh chậm rãi lắc đầu, chỉ chỉ Quý Vô Tu đang buồn bực phát ngốc ở phía xa, nhỏ giọng nói: "Chẳng may nó chạy vào thì phải làm sao?"
Quân y lập tức giật mình, nói với người xem phát sóng trực tiếp: "Ngại quá, bởi vì ông chủ chúng tôi không đồng ý, không có cách nào đáp ứng mọi người."
Khán giả một trận kêu rên, gửi bình luận tỏ vẻ đừng, nhưng đa số người tỏ vẻ lý giải.
Dù sao chủ phòng này thay người khác làm việc, tự nhiên phải nghe lời ông chủ.
Dưới ánh mắt không nỡ của tất cả người xem, quân y ấn nút kết thúc phát sóng trực tiếp, xoa xoa cánh tay có hơi mỏi, nói với Triệu Lợi Binh: "Ta xem hôm nay có bao nhiêu quà tặng."
Triệu Lợi Binh gật gật đầu: "Được, ngươi xem đi, ta thu thập một chút đồ vật."
Quân y lơ đãng trả lời, sau đó mở ra hậu trường kiểm kê một phen, có chút bất ngờ nói: "Cư nhiên có gần 15.000 tinh tế tệ."
Triệu Lợi Binh cũng hoảng sợ, cũng bất chấp thu thập đồ vật, đi tới nhìn màn hình một cái, chậc lưỡi nói: "Sao lại nhiều như vậy?"
Số tiền này cơ hồ gần bằng ba tháng thu nhập của gia đình bình thường.
Sau khi hai người bàn bạc, quyết định đem tiền này mua mua mua đồ cho thú biến dị.
Trong toàn bộ quá trình, bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới việc đem tiền này giao cho Otis. Truyện mới cập nhật
Dù sao Otis thân là nguyên soái, sao có thể thiếu tiền.
Màn đêm buông xuống, vườn thú rơi vào yên lặng.
Otis trằn trọc, không khỏi mở ra quang não xem xét tài khoản, mày dần dần nhíu chặt.
Hắn lại không có tiền.
******
Bên trong vườn thú.
Quý Vô Tu nằm trên đống cỏ khô, nhìn không trung tự hỏi làm cách nào để kiếm điểm bán manh.
Mà các thú biến dị khác thì đang ngủ khò khò, tiếng ngáy dần dần lan ra xung quanh.
Ngày hôm sau.
Triệu Lợi Binh cùng quân y lại lần nữa bận rộn, một người phải đi rửa sạch đồ ăn vừa mua về, một người thì phải bắt đầu kiểm tra tình hình khôi phục của thú biến dị như thế nào.
Còn Otis buổi sáng hôm nay lại tới ăn vạ Quý Vô Tu, rồi lại vội vàng rời đi.
Hắn phải vội vàng cố gắng kiếm tiền.
Nuôi cục cưng nhỏ và tất cả đồng bọn của cục cưng nhỏ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mặt trời giữa trưa chiếu xuống mặt đất, khiến thời tiết vốn đã oi bực trở nên càng khô nóng.
Rất nhiều bạn nhỏ lông xù xù đều uể oải, quân y quyết định dẫn thú biến dị tới núi tuyết hạ nhiệt trong chốc lát.
Đầy trời bông tuyết bay bay, nơi này một năm bốn mùa vĩnh viễn không thay đổi.
Những ngọn núi phủ tuyết trắng vô tận phía xa là một màu trắng tinh khiết không chút tạp chất, chỉ có đỉnh núi lộ ra màu sắc vốn có.
Giống như một bức tranh thủy mặc miên man dài lâu.
Quý Vô Tu rất thích núi tuyết, y lười biếng nằm trên đống tuyết, lại vẫn không thể xóa đi buồn bực trong lòng.
Triệu Lợi Binh ngồi cạnh Quý Vô Tu, cười tủm tỉm nhìn một đám lông xù xù chạy như bay trong tuyết, lưu lại từng hàng dấu chân.
Đặc biệt là tiểu li miêu.
Nó chưa bao giờ gặp qua đồ vật kỳ lạ như vậy trong cuộc đời.
Nó dựng cái đuôi, thử mở móng vuốt ra đặt xuống, một cảm giác lạnh lẽo xông thẳng lên trán, tiểu li miêu đột nhiên rút chân về, vẻ mặt ngạc nhiên: "Meo!"
Quý Vô Tu run run lỗ tai, nghe được tiểu li miêu đang nói: Meo cái này thật thần kỳ!
Y giật giật khóe miệng.
Thật sâu cảm thấy con tiểu li miêu này trưởng thành có lẽ sẽ biến thành mèo xã hội.
Quân y lấy quang não ra, mở ra phát sóng trực tiếp, màn ảnh đầu tiên chuyển hướng về phía tiểu li miêu.
Đối với điều này, tiểuli miêu hoàn toàn không biết gì cả, nó vẫn dựng cái đuôi, không ngừng lắc lư, đôi mắt thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm mặt tuyết, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Hồi lâu sau, nó lại lần nữa thử mở ra móng vuốt, mặc dù lạnh lẽo lại lần nữa ập tới, tiểu li miêu không không giật mình giống như trước, mà tiếp tục dẫm mạnh xuống, cuối cùng thu lại móng vuốt.
Nhìn dấu ấn hoa mai lưu lại trên nền tuyết, tiểu li miêu đột nhiên trở nên hưng phấn, nó gào một tiếng với quân y ở cách đó không xa, tiếng kêu kéo dài phập phồng lên xuống.
Rất giống một đứa bé đang làm nũng với người lớn.
Khiến người trong phòng phát sóng trực tiếp nghe thấy nhịn không được điên cuồng bình luận.
[A!!!! Quá đáng yêu rồi?]
[Meo meo meo nghe quả thực muốn quét sạch thanh máu của ta, thật muốn nuôi một con tiểu li miêu, nắn miêu trảo chơi chơi.]
[Đáng yêu muốn chết đáng yêu muốn chết, nếu có thể để ta sờ tay nó, cho dù ta tốn 500 tinh tế tệ ta cũng chấp nhận.]
[Đầu tiên....người phải quen chủ phòng mới có thể mơ ước tay nó.]
Quân y nhìn rất nhiều bình luận tỏ vẻ yêu thích tiểu li miêu, ý cười trên mặt càng tăng, lập tức sinh ra tâm lý có chung vinh dự.
Điều này cũng chứng minh mị lực của tiểu li miêu, đủ để chinh phục những người này.
Tiểu li miêu vẫn còn kêu meo meo meo, quân y lập tức đi tới, sờ sờ đầu tiểu li miêu, hỏi: "Sao thế?"
Tiểu li miêu vui vẻ ném cái đuôi, cúi đầu nhìn chằm chằm dấu chân hoa mai, lại lần nữa hướng về phía quân y kêu meo meo meo.
Bình luận lại lần nữa trở nên điên cuồng.
[A đáng yêu quá đáng yêu quá.]
[Chắc chắn nó muốn chia sẻ trảo ấn nhỏ của mình với chủ phòng.]
Quân y nhìn ánh mắt tràn ngập chờ mong của tiểu li miêu, trong lòng động động, cậu cong lưng đặt bàn tay mình in lên nền tuyết.
Một dấu tay to bên cạnh một đóa hoa mai nho nhỏ, đặt sát vào nhau như tình bạn gắn bó.
Quân y nhìn tiểu li miêu, bỗng nhiên hi vọng thời khắc vô cùng hạnh phúc này có thể dừng lại vĩnh viễn.
Cứ như vậy nhìn mãi vào đôi mắt ngây thơ và chờ mong của nó.....
Tiểu li miêu ngơ ngác nhìn dấu tay, lại liếc liếc nhìn dấu ấn hoa mai của mình, lại lần nữa meo một tiếng.
Vì sao trảo ấn của nó nhỏ như vậy?
Chẳng những không uy mãnh như lão hổ, không khí phách như lão hổ rống lên một tiếng.
Hiện tại ngay cả trảo trảo cũng không đáng yêu như nhân loại.
Quý Vô Tu: "......"
Thẩm mỹ của con mèo này tuyệt đối có vấn đề.
Không biết bao nhiêu người đều hi vọng bản thân có thể biến thành mèo, như vậy mỗi ngày tỉnh lại sẽ bị trảo của mình manh chết.
***********
Sói bạc đứng yên bên rìa vách núi, đôi mắt của nó phức tạp nhìn chằm chằm về phương xa, tùy ý gió lạnh gào thét, thổi loạn da lông thật dài của nó.
Bóng dáng của nó giờ phút này thật nhiều cảm giác cô đơn.
Triệu Lợi Binh vốn còn đang cười chợt sửng sốt, anh nhìn sói bạc hồi lâu, cuối cùng lại nhìn quả cầu lông kia một cái, đối phương đang tự mình buồn bực nghịch nghịch bông tuyết.
Anh bò dậy rũ rũ bông tuyết trên người xuống, đi tới ngồi xuống cạnh sói bạc.
Sói bạc bỗng nhiên quay đầu, nhìn Triệu Lợi Binh, nhẹ nhàng ngao ô một tiếng.
Con ngươi xanh thẳm tràn đầy bi thương.
Trái tim Triệu Lợi Binh trùng xuống, ôm lấy sói bạc vuốt nhẹ sống lưng của nó, tiếng nói nghẹn ngào vang lên: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi......"
Sói bạc dựa đầu lên vai Triệu Lợi Binh, thân hình khổng lồ hung mãnh giờ phút này trở nên yếu ớt, đáng thương, bất lực.
Nhìn từ xa, một màn này có vẻ cực kỳ cảm động.
Có thú biến dị muốn đi qua, lại bị quân y ngăn lại, cậu nhìn thân ảnh ở gần vách núi xa xa, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Vẫn nên Triệu Lợi Binh cùng sói bạc ở riêng với nhau đi.
Quý Vô Tu cũng nghĩ như vậy.
Y chậm rãi bò dậy, rũ rũ bông tuyết trên người, bắt đầu đi dạo xung quanh.
Mà lúc này, một con trăn đang quấn chặt lấy bảo an vườn thú, nó giống như lâm đại địch nhìn chằm chằm xung quanh núi tuyết, lưỡi rắn không ngừng phun ra, sau đó lại nhanh chóng lùi về.
Xác nhận xong độ ấm.
Chính là nơi thiếu chút nữa làm mình bị đóng thành băng.
Quá nguy hiểm tê tê......
Trăn biến dị vội vàng quấn cái đuôi quanh cổ tay bảo an, hấp thụ nhiệt độ.
Bảo an giật giật khóe miệng, vỗ vỗ con trăn, hỏi: "Thật sự không đi xuống chơi một lát sao?"
Dù sao những con thú biến dị khác đều đang chơi trong tuyết.
Trăn biến dị dùng ánh mắt lạnh băng nhìn bảo an, vẫn gắt gao quấn chặt lấy tay hắn không buông, đầy đủ dùng chóp đuôi biểu đạt sự cự tuyệt mãnh liệt của bản thân.
Bảo an sờ sờ trăn biến dị, nhận ra thân thể nó có vẻ trở nên chậm chạp cứng đờ.
"Chẳng lẽ cho dù biến dị, cũng vẫn sợ lạnh như cũ sao?"
Bảo an nhịn không được trầm ngâm, để xác minh suy nghĩ này, hắn lập tức giơ tay lên, ngưng tụ ra một ngọn lửa, trăn biến dị lập tức với cái đuôi qua, không ngừng bắt đầu tự nướng bản thân.
Bảo an sợ trăn biến dị bị bỏng, lập tức nói với quân y: "Ta mang nó ra ngoài trước, nơi này quá lạnh."
Quân y gật gật đầu: "Mau đi đi."
Một đường đi bảo an đều mở ra ngọn lửa, mang theo trăn biến dị rời khỏi núi tuyết.
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp lại lần nữa ồ ạt bình luận.
[Oa, con trăn kia cư nhiên lại dính người như vậy.]
[Nhưng mà các ngươi không cảm thấy con trăn này và người kia, rất quen mắt sao?]
[Ta cũng cảm thấy quen mắt, hơn nữa các ngươi nhìn cái đuôi trăn kìa, vẫn luôn quấn lấy cổ tay người nọ.]
Rất nhanh, có người đưa ra câu trả lời.
[Không phải con trăn này chính là con trăn trong video đấy chứ? Ta lúc ấy xem còn phát khóc.]
Hình ảnh con trăn kia mình đầy thương tích, lại quấn cái đuôi quanh cổ tay nhân loại, được coi là hình ảnh lấy đi nước mắt của rất nhiều người.
Đến nay vẫn còn có người hỏi con trăn kia hiện giờ thế nào, thương thế đã tốt lên chưa.
Đủ để thấy mị lực của nó lớn như thế nào.
[Chủ phòng, ngươi mau nói, nó có phải con trăn trong video kia không?]
[Đúng vậy, chúng ta thật sự rất lo lắng cho con trăn đó.]
Bản thân quân y cũng không định giấu giếm điều này, chỉ nghĩ thuận theo tự nhiên, huống hồ Otis đã từng tỏ vẻ không cần cố tình che giấu, cho dù xảy ra chuyện cũng có hắn bảo kê.
Cậu bất đắc dĩ nói: "Không sai, các ngươi đoán đúng rồi."
Bình luận lại lập tức điên cuồng hiện lên.
Mọi người sôi nổi cảm khái cuối cùng cũng nhìn thấy tình trạng của con trăn kia hiện giờ, cũng không ngờ những hình ảnh trong video kia thế mà là thật.
[Nói như vậy.....tiểu li miêu vừa rồi cũng là tiểu li miêu trong video?]
Triệu Lợi Binh tiếp tục bất đắc dĩ nói: "Đúng vậy."
[Không ngờ thật sự nhìn thấy tiểu li miêu, chủ phòng ngươi là người mà tiểu li miêu kia cứu sao?]
"Đúng vậy" bản thân quân y cũng không định giấu diếm thân phận của mình, lúc trước khi tính toán post video lên cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị phát hiện.
Bình luận lập tức điên cuồng đổi mới.
[Chủ phòng ngươi làm thế nào khiến tiểu li miêu nghe lời như vậy? Dù sao trong tất cả thú biến dị, tính tình của li miêu là gan lì nhất, thà chết chứ không chịu khuất phục.]
Cho nên li miêu mới là loài bị chết nhiều nhất.
Đương nhiên, tất cả người xem cũng không nói ra.
Quân y nhớ lại từng chút một về tính tình của tiểu li miêu lúc mới gặp, đáy mắt mang theo một tia hoài niệm nói: "Tuy tính tình của tiểu li miêu rất gan lì, nhưng kỳ thực rất dễ ở chung."
Bởi vì nó nhìn có vẻ hung ác, kỳ thực chính là một đứa bé thiếu thốn tình yêu.
********
Triệu Kiều An đang xem video hot nhất mạng tinh tế, khi hắn nhìn thấy hình ảnh thú biến dị trợ giúp con người, lập tứcnhiệt huyết sôi trào.
Hắn nhịn không được ảo tưởng nếu mình cũng có một con thú biến dị, nhất định có thể khiến rất nhiều người hâm mộ.
Đến lúc đó hắn muốn cho thú biến dị làm gì thì làm, còn có thể làm thú biến dị giáo huấn những người dám khinh thường mình nữa.
Càng nghĩ càng hưng phấn, hắn lập tức đi vào đấu trường đấu thú, tìm được người quản lý bên trong, đưa ra yêu cầu muốn mua một con thú biến dị.
Người phụ trách trên dưới đánh giá Triệu Kiều An, trong lòng hiểu biết hơn nửa.
Có lẽ lại là phú nhị đại não tàn nào đó bị video lừa gạt, người quản lý tuy khinh thường trong lòng nhưng trên mặt lại không hề hiện ra, khom lưng uốn gối nói: "Thiếu gia, ngài muốn mua loại thú biến dị nào?"
Triệu Kiều An nâng cằm, không kiên nhẫn nói: "Đương nhiên là ngoại hình vừa hung mãnh vừa lợi hại nhất."
Nếu không hắn mang theo ra ngoài có bao nhiêu mất mặt.
Người quản lý gật đầu: "Ngài yên tâm, ta nhất định sẽ chọn cho ngài một con tốt."