Edit: Bilun
Quý Vô Tu ổn định lại tâm tình, bò dậy đi về.
Cũng không biết nhiều ngày trôi qua như vậy báo đen và Hắc Mao Cầu thế nào.
Càng quan trọng hơn là, sao báo đen không tới tìm y.
Trong lòng Quý Vô Tu không hiểu sao bắt đầu trở nên lo lắng.
Chờ tới khi y rốt cục tới cửa hốc cây, tiếng khóc nức nở kỉ kỉ vang lên, cùng với tiếng gầm nhẹ thống khổ của báo đen.
Hốc cây tối tăm không ánh sáng, nhưng sinh vật to lớn nằm trên đống cỏ khô vẫn cực kỳ nổi bật, nó giống như đã nhận ra có sinh vật tiến vào hốc cây, cơ bắp trên lưng co chặt, phát ra tiếng gầm nhẹ kinh sợ.
Mà khi nó thấy rõ kẻ xâm nhập là ai, thanh âm gầm nhẹ kia bỗng nhiên im bặt.
Báo đen ngơ ngác nhìn, rồi sau đó mới vui sướng không thôi, ngao ngao kêu lên, hận không thể lập tức bò dậy, nhưng vết thương của nó quá mức nghiêm trọng, đứng lên vài cái lại té ngã trên đất.
Báo đen thật sự bị thương.
Đồng tử Quý Vô Tu co chặt, vội vàng chạy tới, miệng vết thương của báo đen cơ hồ thảm không nỡ nhìn, thậm chí còn nghiêm trọng hơn lần trước rất nhiều.
Cho nên cũng khó trách vì sao mấy ngày nay nó đều không xuất hiện, như vậy thương thế của nó mấy ngày trước còn đáng sợ hơn ngày hôm nay.
Quý Vô Tu nhìn vừa đau lòng, vừa áy náy, nếu mình có thể trở về sớm một chút thì tốt rồi.
So với thương thế, báo đen càng để ý Quý Vô Tu, không ngừng ngửi Quý Vô Tu, xác định không có bất luận mùi máu tươi gì đó mới yên lòng, cao hứng ngao ngao vài tiếng.
Trái tim Quý Vô Tu như là bị nắm chặt, con báo ngốc này, luôn luôn dễ dàng chạm tới nơi mềm mại nhất của y.
Tình cảm của động vật đơn giản thuần khiết, y vừa cảm động vừa sợ hãi, sinh ra suy nghĩ nhất định phải trở nên mạnh mẽ.
Nếu y đủ mạnh mẽ, liền có thể bảo vệ báo đen.
Quý Vô Tu áp xuống suy nghĩ trong lòng, trấn án báo đen nghỉ ngơi cho tốt, sau đó nói với hệ thống: "Trừ của ta 100 tích phần thăng cấp rồi còn dưa lại bao nhiêu điểm bán manh?"
[Tinh! Để thăng cấp cần đạt tới yêu cầu nhất định, ví dụ bậc 1 cần đạt 100 tích phân, nhưng điều này cũng không tỏ vẻ tích phân của ngài sẽ bị trừ, hiện giờ ngài còn có 115 tích phân]
Quý Vô Tu lập tức vui mừng khôn xiết, nói: "Cửa hàng hệ thống có thuốc khôi phục miệng vết thương không?"
Hệ thống hơi liên tưởng một chút, liền hiểu ký chủ muốn làm gì, khuyên nhủ: [ Ký chủ, ta cũng khuyên ngài không nên mua sắm, năng lực khôi phục của thú biến dị cực kỳ mạnh mẽ, chỉ cần mấy ngày, thương thế của báo đen sẽ khôi phục hơn nửa, mà những điểm bán manh này, khuyên ngài lấy để mua sắm vật phẩm quan trọng hơn.]
"Ta biết." Quý Vô Tu dừng một chút: "Điểm bán manh có thể kiếm tiếp, nhưng ta không thể nhìn nó......cứ như vậy bị đau được.".
||||| Truyện đề cử: Tôi Sinh Con Cho Tổng Tài Đại Ác |||||
Hệ thống im lặng nửa ngày, cũng không biết đang tự hỏi điều gì, giọng nói bình tĩnh không nghe ra bất luận cảm xúc gì: [Ta đã biết ký chủ.]
Quý Vô Tu cười cười: "Cảm ơn."
Hệ thống không nói nữa, trực tiếp mở giao diện cửa hàng cho Quý Vô Tu xem, bên trên bày rất nhiều loại thuốc, có đắt có rẻ, nhưng trước mắt y phải dùng điểm bán manh tiết kiệm một chút, cho nên chọn lựa hồi lâu, Quý Vô Tu rất nhanh xác định loại thuốc có giá trị 10 điểm bán manh.
[Thuốc giảm đau sơ cấp]
Tác dụng: Chữa trị miệng vết thương và giảm đau.
Quý Vô Tu lập tức nói: "Cái này đi."
Sau khi mua sắm thành công, trong tay y bỗng nhiên xuất hiện một lọ thuốc, báo đen hoảng sợ, có chút không thể lý giải một màn quỷ dị như vậy.
Quý Vô Tu nhanh chóng đổ thuốc lên miệng vết thương cho báo đen, chưa tới ba giây, báo đen ngẩn người, vẻ mặt nghi hoặc: "Ngao?"
—— Cư nhiên không đau, thật kỳ quái?
Quý Vô Tu thở phào nhẹ nhõm một hơi, không đau là được.
Càng quan trọng là miệng vết thương của báo đen cũng lấy tốc độ thong thả dần dần chữa trị.
Sau khi để báo đen nghỉ ngơi thoải mái, Quý Vô Tu lúc này mới bế lên cục bông nhỏ bị vắng vẻ hồi lâu, không đợi nói chuyện, cục bông lo lắng tự mình nhảy xuống, dính xát vào báo đen, vẻ mặt ỷ lại kỉ kỉ kêu vài tiếng.
Quý Vô Tu: "......"
Quả nhiên cục bông đen rất thích báo đen—— mỗi ngày đều đè ép nó nhỉ.
Vào ngày thứ hai khi Quý Vô Tu chuyên tâm chăm sóc con báo dưỡng thương, rừng rậm mơ hồ truyền tới hơi thở khiến người bất an.
Tiếng chim kêu mọi khi, cũng hoàn toàn biến mất không thấy, rừng rậm lớn như vậy tràn đầy tử khí âm trầm, mất đi sức sống thường ngày.
Nơi xa, tựa hồ thấp thoáng truyền tới tiếng kêu thảm thiết, cuối cùng hoàn toàn biến mất không thấy.
Ngay cả Hắc Mao Cầu gần đây luôn yên tĩnh, cũng phá lệ bắt đầu kỉ kỉ kêu lên, nó hoảng sợ run rẩy, như đang sợ hãi cái gì đó.
Điều này khiến cho Quý Vô Tu càng thêm nghi hoặc, quyết định đi xem rốt cục có chuyện gì xảy ra.
Báo đen vội vàng gầm nhẹ: "Ngao rống."
—— Bên ngoài rất nguy hiểm.
Quý Vô Tu vẫn kiên trì muốn đi, nhưng báo đen cũng đứng dậy theo, chuẩn bị cùng đi.
Quý Vô Tu rơi vào đường cùng, chỉ có thể dùng móng vuốt hung hăng chụp nát cục đá bên cạnh, tỏ vẻ sức chiến đấu của mình rất mạnh, tuyệt đối sẽ không có việc gì.
Đôi mắt báo đen sáng lấp lánh, đầy sùng bái ngao ngao kêu to.
—— Đồ xấu xí, ngươi thật lợi hại!
Quý Vô Tu giật giật khóe miệng, thuận lợi chạy ra ngoài, y theo thanh âm chạy rất xa, tận đến khi nghe thấy tiếng nổ mới cúi thấp người, cảnh giác cẩn thận nhìn xung quanh.
Cách đó không xa, tiểu đội bốn năm chục người đang ở thăm dò điều tra, bọn họ không ngừng thúc giục dị năng, công kích tất cả những nơi có thể ẩn thân.
Càng khiến Quý Vô Tu hãi hùng khiếp vía chính là, những người này đều thống nhất ăn mặc trang bị hoàn mỹ, trên người tản ra hơi thở mạnh mẽ nhất mà y gặp qua từ trước tới nay.
Đây là một đoàn đội có tổ chức có huấn luyện.
Quý Vô Tu yên lặng đánh bàn tính trong lòng.
Bọn họ tựa hồ điều tra ở đây hai ngày, vẻ mặt từ hưng phấn đến mệt mỏi.
Người đàn ông cầm đầu có vẻ rất tức giận, răn dạy một đám người kia: "Đã hai ngày, đều không tìm được con thú biến dị kia?"
Một người trong đó oán giận nói: "Đoàn trưởng, chúng ta đã tận lực, ai biết con thú biến dị kia ơ đâu chứ."
Đoàn trưởng híp lại hai tròng mắt bạo ngược, ngữ khí càng thêm không kiên nhẫn: "Đáng chết, nếu tin tức tình báo của mấy người kia chính xác, như vậy thú biến dị màu đen trắng kia nhất định ở gần đây, tìm kỹ cho ta, cho dù đào ba thước đất cũng phải đào ra cho ta."
Quý Vô Tu cả kinh, chẳng lẽ con thú biến dị mà những người này tìm chính là mình sao?
"Hơn nữa, người cung cấp tình báo nói qua dị năng của con thú biến dị kia là khiến người choáng váng nôn mửa, các ngươi đều cẩn thận một chút cho ta." Đoàn trưởng nghĩ nghĩ, không quên dặn dò nói.
Hiện tại Quý Vô Tu hoàn toàn khẳng định, thú biến dị mà những người này tìm chính là mình.
"Có cái gì giấu ở hốc cây!" Không biết là ai đột nhiên hô.
Đám người vội vàng ném dị năng về phía hốc cây, lộ ra sinh vật run bần bật bên trong, đó là một con gấu nâu, tựa hồ đã nhận ra những người này đáng sợ, cho nên mới nấp trong hốc cây, mong muốn có thể tránh thoát nguy cơ lần này.
"Mẹ kiếp, là một con gấu nâu vừa mới biến dị."
Đám người thất vọng không thôi, lập tức thúc giục dị năng hệ hỏa thiếu chết con gấu nâu kia, gấu nâu đau đớn kêu lên thảm thiết vài tiếng, hoàn toàn bất động không nhúc nhích.
Mấy người trong đó cười cười, tựa hồ rất thích loại cảnh tượng làm nhục này, mà cảnh tượng đáng sợ như thế, vẻ mặt của bốn mươi mấy người đều bình tĩnh, tựa hồ như đã xem qua trên trăm vạn lần, sớm đã cảm thấy bình thường.
Quý Vô Tu lại rét run cả người, nhanh chóng lui về phía sau cẩn thận rời đi, ngay sau đó cũng không quay đầu lại chạy về nói báo đen ẩn thân, báo đen nhìn thấy Quý Vô Tu trở về, hưng phấn kêu lên ngao ngao.
Mới một lúc như vậy, miệng vết thương trên người nó đã tốt lên một phần, đang đóng vảy.
Quý Vô Tu đã không có tâm tình xem xét những điều này, mà là lập tức hỏi hệ thống: "Điểm bán manh ta còn dư lại có thể mua cho báo đen loại dị năng nào, không cần mạnh nhất nhưng cần phải có thể tự bảo vệ mình."
Hệ thống không so đo mặt khác, lập tức đem vật phẩm dị năng bày ra cho Quý Vô Tu xem.
[Dị năng hệ lôi cấp 2]
Giới thiệu: Phạm vi tấn công lớn, độ dẫn điện mạnh, cũng sẽ mang thêm buff: "100% dẫn tới thân thể tê mỏi ba giây không thể nhúc nhích."
Giá cả: 90 điểm bán manh.
Quý Vô Tu xem hai mắt sáng ngời, cảm thấy kỹ năng cực kỳ thích hợp báo đen, lập tức quyết định mua.
[Tinh! Xin hỏi có giao "Di năng hệ lôi cấp 2" giao cho "Báo tia chớp" hay không?]
Quý Vô Tu ở trong lòng nói có.
Ấn ký trên trán báo đen lập tức lập lòe một chút, chuyển thành màu lam, lông màu đen thuần cũng dần dần trở thành mùa xanh đen, tản ra hơi thở đầy thần bí.
Báo đen có chút khiếp sợ về sự biến hóa của mình: "Ngao?"
Quý Vô Tu trấn an báo đen, cũng giải thích về dị năng hệ lôi cấp 2, báo đen nghe được cái hiểu cái không, mê mang không thôi.
Quý Vô Tu chỉ có thể từ bỏ giải thích, dù sao chờ báo đen sử dụng dị năng thì sẽ phát hiện biến hóa trong đó.
Hệ thống vẫn luôn im lặng đột nhiên nói: [Ký chủ, ngài còn có 15 điểm bán manh, khuyên ngài có thể mua sắm dị năng hệ thủy cho báo tia chớp.]
Quý Vô Tu sửng sốt, rất nhanh liền hiểu dụng ý của hệ thống.
Kỹ năng của báo đen là hệ lôi, mà thủy —— có thể dẫn điện.
Quý Vô Tu không chút do dự mua tới đưa cho báo đen, cuối cùng giảng giải về dị năng hệ thủy và lôi cho báo đen, một lần lại một lần, tận đến khi báo đen nghe hiểu mới thôi.
Sau đó Quý Vô Tu đặt Hắc Mao Cầu lên trên lưng báo đen, rồi tỏ vẻ: Tiếp theo chơi một trò chơi, đó chính là các ngươi chạy đi, xem ta khi nào có thể đuổi kịp.
Hắc báo lắc lắc cái đuôi, đối với trò chơi này cảm thấy rất hứng thú, ngay cả miệng vết thương trên người cũng không màng, nóng lòng muốn thử gào thét: "Ngao rống!"
——Ta sẽ không để ngươi bắt được ta, đồ xấu xí.
Báo đen giờ phút này, cái cổ rướn cao, kiêu ngạo tự tin.
Quý Vô Tu không ngọn nguồn hiện lên một tia không nỡ, lần này tách ra, cũng không biết khi nào sẽ gặp mặt.
Hơn 40 người kia sẽ tùy thời tìm kiếm tới đây, cho dù y mang theo báo đen thoát tới nơi khác, nhưng sau đó thì sao?
Y vì trở nên mạnh mẽ cần phải tiếp xúc nhân loại, mà trong đó có vô số nguy hiểm, báo đen căn bản không thích hợp đi theo bên người mình, nó thuộc về rừng rậm, cũng nên ở thế giới không có nhân loại, kiêu ngạo tùy ý mà sống.
Giờ phút này báo đen vội vã không chờ nổi muốn bắt đầu trò chơi, nó nem cái đuôi biến mất trong rừng rậm, giống như đứa trẻ khôn vặt, ý đồ muốn thắng được trò chơi này.
Trong không khí chỉ truyền tới một tiếng rống của nó, vui sướng lại chờ mong.
"Ngao!"
—— Đồ xấu xí, mau tới bắt ta!
Quý Vô Tu đứng ở tại chỗ, nỗ lực ngẩng đầu, muốn đem nước mắt trên hốc mắt ép trở về.
Lần ly biệt này, có lẽ chính là vĩnh viễn, có lẽ không thể gặp lại.
******
Sau một hồi, khi Quý Vô Tu xác định báo đen không trở về, mới chậm rãi tìm một chỗ ẩn nấp, cũng âm thầm rình coi động tĩnh của hơn 40 người kia.
Hơn 40 người kia tùy ý phá hủy rừng rậm, giống như kẻ hủy diệt phá hủy khu rừng này đến long trời lở đất, trước mắt trống trải.
Tâm trạng của Quý Vô Tu nặng nề, có chút không đành lòng.
Những người đó cơ hồ hoàn toàn đánh mất điểm mấu chốt của một con người, nhìn thấy bất cứ sinh vật sống nào, liền lập tức chém giết, nơi bọn họ đi qua, thi thể trải rộng.
Quý Vô Tu tự biết bản thân không phải thánh mẫu gì, nhưng lại không thể khiến nhiều sinh mệnh vô tội vì mình mà chết như vậy.
Y không biết những người này tìm mình làm gì, nhưng thực hiển nhiên, bọn họ hung hãn như vậy, hiển nhiên không phải vì giết chết y, mà có mục đích riêng.
Chỉ cần có mục đích vậy đủ rồi, ít nhất mạng của y tạm thời sẽ không có bất cứ nguy hiểm nào.
Quý Vô Tu hít sâu, quyết định chủ động hiến thân, để khu rừng rậm bình yên này không gặp bất phải bất cứ sự hủy diệt nào.
Đoàn người tiếp tục đi về phía trước, sử dụng dị năng công kích xung quanh, nhưng rất nhanh, không ít người đột nhiên ngừng tay, ngơ ngẩn nhìn phía trước, đáy mắt lập lòe kinh ngạc cảm thán.
Càng ngày càng nhiều người nhận thấy không đúng, cũng đi theo nhìn xem, vẻ mặt cũng ngơ ngẩn giống như những người trước.
Cách đó không xa, một sinh vật lông xù xù đứng ở nơi đó, màu lông đen trắng giao cực kỳ nổi bật trong khu rừng tràn ngập màu xanh lục này.
Nó đứng im bất động, mỗi một chỗ tràn ngập ưu ái của Chúa sáng thế, hoàn mỹ đến mức khiến người kinh ngạc cảm thán.
Đây là một con thú biến dị có vẻ ngoài đáng yêu đến mức tận cùng.
Hô hấp của đoàn trưởng trở nên dồn dập, đáy mắt lập loè tham lam.
Gã thề, trên đời này tuyệt đối sẽ không có thú biến dị nào xuất sắc hơn nó.
Thú biến dị như vậy, nếu bắt được tiến hành tuyên truyền bán đấu giá, nhất định có thể oanh động toàn tinh tế.