Edit: Bilun
Quý Vô Tu tâm tình nặng nề, thậm chí còn có một chút ảo não.
Nếu lúc ấy y phản ứng nhanh hơn một chút, nói không chừng sẽ không như vậy.
Mấy người đi tới nỗ lực thu lại ý cười, vây xung quanh chuẩn bị lấy công cụ bắt thú chuyên nghiệp trói nó lại, tránh nó chạy trốn.
Lần trước bọn họ thật sự quá sơ ý, cho rằng sinh vật này vô hại, nhưng ai biết bên trong bộ da ngốc nghếch đáng yêu là một linh hồn của thú biến dị.
Mắt thấy những người đó muốn tiến lại đây, Quý Vô Tu vội vàng bò dậy chạy về phía trước.
Nhưng dây đằng trên mặt đất lập tức quấn lấy cổ chân y, Quý Vô Tu liều mạng giãy giụa vài cái, cũng vẫn không có bất cứ tác dụng gì.
Y buồn bực ngồi xuống, nỗ lực bắt đầu xé đứt dây leo, thường thường ngẩng đầu nhìn mấy người đang đi tới, trong lòng càng thêm nôn nóng.
Dây leo này sao lại rắn chắc như vậy, mặc kệ xé như nào cũng không đứt hết.
Hệ thống cũng biết giờ phút này Quý Vô Tu đang đứng ở thời điểm nguy cơ, lập tức lên tiếng nhắc nhở: [Tinh! Ký chủ, hiện tại ngài đã đạt tới 100 điểm tích phân, xin hỏi có muốn thăng cấp lên sinh vật bán manh bậc 1 không?]
Quý Vô Tu sửng sốt, không chút do dự nói: "Có, ta chọn thăng cấp."
[Tinh! Ngài đã thành công thăng cấp thành sinh vật bán manh bậc 1.]
Quý Vô Tu: "......"
Này vậy liền xong rồi?
Hoàn cảnh thăng cấp bình thường như vậy sao?
Hệ thống im lặng hồi lâu, nói: [Bổn hệ thống không giống như các hệ thống diêm dúa gian thương khác, chỉ chú trọng bán manh, cũng không chú trọng đặc hiệu thăng cấp lòe loẹt mà không thực dụng.]
Quý Vô Tu không muốn phun tào hệ thống, bởi vì mấy người kia đã tới càng gần, y lại lần nữa kéo dây leo, tựa như sợi mì, nhẹ nhàng đã bị y dứt đứt.
Quý Vô Tu nhịn không được giật mình, rõ ràng ngay lúc trước, dây leo này rắn chắc đến mức kéo như nào cũng không đứt, mà hiện tại cư nhiên lại dễ dàng như vậy......
Ngay sau đó, Quý Vô Tu được tự do lập tức bò dậy chạy lên phía trước.
Dị năng giả hệ mộc thu hết những cảnh này vào trong mắt nhịn không được giật mình: "Hả, tại sao lại như vậy."
Gã nhớ rõ sinh vật này lúc trước yếu đến mức ngay cả dây leo cũng không thể kéo đứt, nhưng hiện tại sao lại.....
"Chúng ta nhanh đuổi theo đi." Một người đàn ông dáng vẻ khá lạnh lùng trong đó lên tiếng ngắt lời.
Đám người tuy có nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu bước nhanh hơn đuổi theo.
Rừng cây có rất nhiều chướng ngại vật, Quý Vô Tu mỗi lần đều cố ý hướng khá khó đi để chạy, cành cây và gai nhọn bị da lông thật dày của y cản lại, không chịu nửa điểm thương tổn.
Tuy có lẽ sẽ có chút không thoải mái.
Bởi vì lông của y bị cọ hỗn độn vô cùng, nhìn qua cực kỳ chật vật, đáng thương lại bất lực.
Nhưng so với Quý Vô Tu, đám người phía sau ngược lại càng thêm—— đáng thương và bất lực.
Ban đầu, đám người ngoài sắc mặt có chút mệt mỏi, nhưng quần áo chỉnh tề sạch sẽ, thậm chí có thể thấy được nguyên liệu khác với những thợ săn bắt thú khác.
Nhưng hiện tại, bọn họ vì đuổi theo quả bóng béo đáng chết kia, chỉ có thể dùng di nặng vội vàng tách ra lùm cây sang hai bên, nhưng vì bọn họ điều khiển dị năng không đủ tinh tế, nên vẫn để sót nhanh cây hoặc là gai nhọn đâm phải, vừa đau vừa ngứa.
Cứ như vậy chạy không bao lâu, không ít người tóc tai hỗn độn, vẻ mặt hoảng hốt, càng đừng nói da thịt bị lộ ra bên ngoài, đã bị vẽ rất nhiều vết máu loang lổ.
Thoạt nhìn thật —— vừa đáng thương vừa bất lực.
Có người muốn rút lui, thầm nghĩ như này cũng quá tra tấn người.
Quả bóng béo kia cũng không biết là sao, vẫn luôn chạy vào chỗ bụi rậm dày đặc, ỷ vào da dày thịt béo liền không kiêng dè gì, nhưng đáng thương đám người bọn họ, bị tra tấn thành như vậy.
Mà kết quả Quý Vô Tu muốn cũng chính là như vậy.
Quý Vô Tu một bên chạy cũng thường thường quay đầu nhìn ra sau, nhìn thấy bộ dạng thảm hại của những người đó lập tức nhịn không được vui vẻ, lộ ra vẻ mặt vô hại và nụ cười ngốc nghếch đáng yêu, tận đến khi cành cây đụng thẳng vào cái bụng béo của y......
Lực lớn đánh vào khiến cành cây lắc lư một hồi, một vài chiếc lá khô héo bị rụng xuống, từ xa nhìn lại cái mông tròn vo, cực kỳ giống một quả cầu lông, xõa tung mà mềm mại.
Quý Vô Tu lập tức mất đi nụ cười, có chút tức giận duỗi chân, dáng vẻ vụng về ánh vào mắt mấy người kia, đám người vốn vì một thân thương tích mà sắc mặt âm trầm không tự chủ được nhếch lên khóe miệng.
Quả cầu béo kia thật béo.
[Tinh! Bộ dáng chật vật bị cành cây đụng vào của ngài, cùng với cái mông tròn vo kia, khiến trái tim của những nhân loại kia rung động, không tử tế cười nhạo ký chủ, cũng sinh ra ý nghĩ ký chủ cũng thật ngốc thật béo, ngài đạt được +8 điểm bán manh.]
Vốn dĩ Quý Vô Tu còn đang ra sức vùng vẫy, nhưng vừa nghe thấy mấy lời đơn giản này của hệ thống, nhịn không được phẫn nộ rống lên một tiếng, lực đạo giãy giụa càng tăng thêm, khiến thân cây lắc lư sắp đổ, cuối cùng một tiếng rắc vang lên—— cứ như vậy bẻ gãy.
Quý Vô Tu ngã trên mặt đất, may mắn mặt đất có lá rụng rất dày, mới tránh cho mông của y gặp xui xẻo, y vẫn không kiềm chế được lửa giận, tay gấu đột nhiên vỗ một cái, thân cây bị vỗ nứt.....sau đó đặc biệt có khí thế phẫn nộ gầm rú với đám người kia, vẻ mặt hung tàn.
Mấy cái nhân loại: "......"
[Tinh! Dáng vẻ hung ác của ngài khiến trái tim của mấy nhân loại kia rung động, sỉnh ra ý nghĩ 'tiếng kêu của nó thật đáng yêu, giống như làm nũng, ngay cả tức giận cũng đáng yêu như vậy, mau nhìn xem nó tức đến xù lông kìa, thoạt nhìn càng tròn, thật muốn sờ sờ xem là cảm giác gì', ngài đạt được +4 điểm bán manh.]
Quý Vô Tu lập tức cứng đờ, tiếng rống giận lập tức nghẹn lại, kêu như thế nào cũng không được.
Y có khí thế rống lên một tiếng như vậy, lại vẫn bị coi là đang làm nũng.
Vẻ mặt của y hung tàn như vậy, lại vẫn bị coi là đáng yêu.
Y tức đến xù lông, thân hình cũng lớn gấp đôi, thoạt nhìn càng thêm mạnh mẽ oai vệ, lại vẫn bị coi là —— là quả bóng.
Giá trị tức giận của Quý Vô Tu lại lần nữa tăng lên, làm trò trước mặt mọi người hung hăng chụp nát một cục đá, mấy nhân loại hơi sửng sốt, tựa hồ bị giá trị vũ lực đáng sợ của cục bông gây chấn động.
Quý Vô Tu nhịn không được chậm rãi lộ ra tươi cười......
[Tinh! Bộ dáng ngài vừa mới mảnh mai đập vỡ một cục đá, khiến mấy nhân loại cảm thấy trước mắt sáng ngời, sinh ra ý nghĩ 'Nó đây là đang thị uy sao? Không ngờ tính cách lại đáng yêu như vậy', ngài đạt được + 4 điểm bán manh.]
Quý Vô Tu lập tức mất đi tươi cười: "......"
Lúc trước y liều mạng bán manh với những người này, lại chỉ có được 8 tích phân, ít đến đáng thương.
Mà hiện tại khi y bạo lực đe dọa những người này, những người này lại bị manh đầy mặt, cũng cống hiến không ít điểm bán manh.
Loại tương phản mãnh liệt này khiến hệ thống ở bên cạnh không thể tin nổi nói: [Ký chủ, không ngờ ngài có thiên phú bán manh như vậy, sao ngài biết những động tác này của ngài có thể thu hoạch điểm bán manh? Căn cứ ta thống kê tính toán, loại khả năng này rõ ràng rất thấp.]
Gió hơi hơi thổi loạn da lông hỗn loạn của Quý Vô Tu, dáng vẻ rõ ràng phải là mạnh mẽ oai vệ giờ phút này vẫn ngốc nghếch đáng yêu vô hại như cũ.
Giống như ở địa cầu, rõ ràng con người biết sức chiến đấu của gấu trúc và gấu nâu ngang nhau, thậm chí còn có thể coi sói thành ghế dựa mà cưỡi chơi.
Nhưng tất cả người địa cầu, vẫn bị dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu của gấu trúc mê hoặc như cũ, đánh chết cũng không sợ.
Bởi vậy có thể thấy được gấu trúc rốt cục có bao nhiêu —— thích hợp với chức nghiệp bán manh này.
Quý Vô Tu trợn mắt giận nhìn, nhìn chằm chằm những người này, quyết định cho đám người này một cái giáo huấn.
Giọng nói của hệ thống hơi hơi run lên, khuyên nhủ: [Ký chủ....ngài phải bình tĩnh.]
Quý Vô Tu không để ý đến hệ thống, y ngoại trừ muốn giáo huấn những người này một chút ra, chủ yếu còn muốn thử xem sức chiến đấu của mình rốt cục như thế nào.
Y cũng không thể cứ dựa vào bán manh tự bảo vệ mình, sao cũng phải có tí sức chiến đấu mới được.
Tựa hồ được cục bông trước mắt muốn phát động công kích, đám người bắt đầu trở nên cảnh giác, chậm rãi tới gần, chuẩn bị đánh lén.
Điệu bộ của một người trong đó, ý bảo lấy võng bắt thú ra.
Quý Vô Tu chú ý tới một màn này, học báo đen liếm khóe miệng, ổn định trái tim đang nhảy lên khẩn trương.
Tiếng gió giảm dần, không khí giống như ngừng lại, yên tĩnh tới mức nghe được cả tiếng tim đập, Quý Vô Tu trong tình huống cực kỳ khẩn trương nguy hiểm này, bắt đầu trở nên hưng phấn.
Đây mới là cảm giác mà y muốn.
Bán manh làm sao thú vị bằng đánh nhau.
Cuối cùng, giống như đã định sẵn, hai bên đột nhiên cùng phát động công kích.
Thân hình cục bông rõ ràng thoạt nhìn to mọng có vẻ thực vụng về, nhưng trăm triệu không ngờ tới nó thế mà cực kỳ nhanh nhẹn, không ngừng đi lại trong đám người, sử dụng tay gấu hung hăng vả một cái ——
Một người lập tức bị tát bay, hiện ra đường parabol trên không trung rồi rơi xuống mặt đất, sắc mặt trắng nhợt lập tức hộc ra một ngụm máu.
Cục bông lộ ra chiêu thức ấy, lập tức khiến mọi người sợ ngây người.
Sao nó có thể lợi hại như vậy?
Rõ ràng vẻ mặt yếu ớt lại đáng thương, sức chiến đấu sao có thể khủng bố như vậy?
Trừ khi.......nó giả bộ.
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người ý thức được quả bóng bèo này thật sự gian trá!
Nó nhìn thì ngốc nghếch đáng yêu, không ngờ cư nhiên thực lực mạnh mẽ, hơn nữa từ đầu tới đuôi đều giả vờ yếu đuối, hạ thấp lòng cảnh giác của mọi người, cuối cùng tàn nhẫn tiến hành đánh lén.
Tàn bạo.
Quá tàn bạo.
Nó rõ ràng có một khuôn mặt ngốc nghếch đáng yêu, sao lại......không thể 'rong ngoài như một' chứ.
Người bị chụp bay một bên phun máu, một bên vui sướng trong đau khổ mà nghĩ: May mà không chụp đầu mình, nếu không thật sự chết chắc rồi.
Xuất phát từ cẩn thận, đám người không dám tiến hành công kích nữa, bắt đầu sinh ra ý rút lui, thấy 'cục bông rõ ràng bên ngoài thật thà nhưng kỳ thực tính cách xảo trá đê tiện vô sỉ nhưng vẫn thực đáng yêu kia' không có dấu hiệu công kích, liền lập tức mang theo người bị thương kia rời đi, trong chớp mắt biến mất không thấy.
Bản thân Quý Vô Tu không định thương tổn những người này, ngay cả lúc vừa rồi y không cẩn thận chụp bay người kia, cũng là cố tình thu lại một phần sức lực, nhưng ai biết —— y thế nhưng đã xem nhẹ sức chiến đấu của mình.
Quý Vô Tu cúi đầu, nhìn nhìn tay gấu của mình, đôi mắt tỏa sáng.
Đây là cảm giác của lực lượng sao?
Không ngờ lại sướng như vậy.
Hệ thống ngữ khí bình tĩnh nói: [ Đương nhiên, xuất phẩm của hệ thống, đều là tinh phẩm, thân thể này của ngài vô cùng hoàn mỹ, đừng thấy chỉ mới bậc 1, nhưng có thể hơn dị năng bậc 1 của nhân loại rất nhiều.]
Quý Vô Tu vẫn như cũ hai mắt sáng lấp lánh.
Loại cảm giác không cần dựa vào bán manh, chỉ cần đánh nhau mà sống thật tốt.
Thật muốn cứ như vậy đánh nhau, uống rượu, hút thuốc, bay nhảy cả đời
Hệ thống lạnh như băng nói: [Ký chủ hết hi vọng đi, ngài không bán manh sẽ không có đường ra, không yên ổn bán manh, ngài về sau làm như thế nào thăng cấp, làm thế nào bay nhảy?]
Quý Vô Tu lập tức ủ rũ cụp đuôi, uể oải kêu một tiếng.
Mệt mỏi quá, không muốn yêu nữa~