Đường Ân sững sờ, tay chân lạnh lẽo, mặt cũng đỏ lên: "Sao có thể? Kỷ Du Du vẫn chưa tốt nghiệp đại học, kết hôn cái gì? Cô ấy kết hôn với ai?"
"Tôi.." Bùi Nhược há miệng lắp bắp: "Tôi cũng không rõ ràng lắm, hình như cường hào ác bá trong thôn bọn họ, ép Kỷ Du Du."
Anh nghe thấy tin này, nét mặt trở nên u ám, xoay người đi xuống lầu.
"Đường An, cậu muốn đi bây giờ ư?" Bùi Nhược ở phía sau hỏi một câu.
Đường Ân đứng lại, siết chặt tay mình: “Tôi không thể không đi! Nơi này giao cho chị, tôi tin chị sẽ không khiến tôi thất vọng!”
"Được!" Chị ta gật đầu, ánh mắt oán thán.
Đường Ân đi xuống lầu, mặt ngày càng tái nhợt, lúc ra khỏi trung tâm triển lãm, anh lấy điện thoại ra gọi cho Bùi Hạc: “Tôi cần người, càng nhiều càng tốt, đến thôn Hoàng Dương với tôi.”
"Được, tôi sẽ phái người đi ngay!" Bùi Hạc nghe thấy giọng nói nôn nóng của Đường Ân thì biết đã xảy ra chuyện lớn.
Anh lên xe, điên cuồng đạp chân ga, xe chạy như bay qua cầu vượt.
Đường Ân lấy tai nghe bluetooth ra, gọi cho Hạt Tử, nghiên răng dò hỏi: "Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
"Cậu chủ, cái thôn này bị chặn đường rồi, tôi nghe nói hôm nay con trai của cường hào trong thôn kết hôn, cưới cô Kỷ Du Du! Hơn nữa tôi còn nghe nói mấy hôm nay có một người lạ bị tên đó nhốt trong thuỷ lao liên tục tra tấn, có lẽ là Ân Nhị..”
"Trì hoãn đi, tôi sẽ đến ngay!" Anh hít một hơi thật sâu, sắc mặt cực kỳ u ám.
Xe phát ra tiếng rít gào trên đường lớn.