Cập nhật chương mới tại Truyện88.net
"Đừng!" Kỷ Du Du hét lớn một tiếng, xông từ trong nhà ra.
Địa chủ Lý ngẩng đầu, dữ tợn nhìn chằm chằm cô ta: "Đứng lại, không được nhúc nhích! Nếu mày nhúc nhích, bây giờ ông đây sẽ giết chết mày!”
Kỷ Du Du run rẩy.
"Kỷ Du Du, mày còn nhúc nhích hả? Địa chủ Lý đã lên tiếng rồi mà mày còn dám nhúc nhích? Có phải mày muốn hại chết chúng tao không?" Trương Dĩnh cũng sợ tới khóc lên, nét mặt cực kỳ khó coi.
Địa chủ Lý chĩa súng tự chế trong tay vào đầu Ân Nhị, nét mặt hung ác: “Thằng nhóc này là ai mà dám chạy đến thôn Hoàng Dương chúng ra ra oai? Ngay cả con dâu của ông đây cũng dám cướp?”
"Chắc chắn nó là.." Trương Hán mằng to.
"Thầy trong thành phố!"Lý Thành Hồng phản ứng kịp, kéo ông ta lại, vẻ mặt kích động: "Chắc chắn là Kỷ Du Du thông báo với thầy của nó, nếu không sao có thể xuất hiện ở đây được? Ông cũng biết đấy, đứa nhỏ trong thành phố lỗ mãng, suy nghĩ nhiều, có lẽ là muốn trở về đi học!”
"Trở về đi học?" Thịt trên mặt địa chủ Lý đều đang run lên: “Đi học có tác dụng cái mẹ gì? Đi học có thể ra cơm không? Một đám không biết tốt xấu, cứ thích tìm đường chết.”
"Ông thả anh ta đi! Tôi xin ông thả anh ta đi!” Kỷ Du Du khóc nức nở.
Ân Nhị nghiến răng hít một hơi thật sâu: “Cô Kỷ, cô đừng cầu xin ai cả, chỉ cần cậu chủ tới đây, chắc chắn bọn họ đều phải chết."
"Còn dám nói chuyện?” Địa chủ Lý đạp lên đầu anh ta: "Cho mày nói chuyện chưa? Có tin tao sẽ giết chết mày ngay bây giờ không?”
"Nếu tôi chết rồi, ông sẽ hối hận cả đời." Anh ta phun ra một ngụm máu.
“Hối hận? Cả đời này ông đây chưa từng biết cái gì là hồi hận cả!” Địa chủ Lý hung tợn nghiến răng, đè chân lên mặt Ân Nhị nghiền nghiền, tàn nhẫn nói: “Bảo ông đây hối hận thì hôm nay mày nhất định phải hối hận! Bắt nó nhốt vào thuỷ lao cho tao, tao muốn xem nó phải khiến tạo hối hận thế nào!"
"Vâng! Vâng!" Trương Hán vội vàng gật đầu,
Kỷ Du Du lập tức ngã xuống đất, nét mặt tuyệt vọng.