Dịch: Phương Hà.
Biên: Cẩu ca
Nhóm: Cá.
Gác cuộc điện thoại của tiểu Dĩnh, Sở Tiên nhảy vào khu vực cá lam từ để thu những hạch tâm trong đó lại.
- Xem ra độ lớn nhỏ của hạch tâm còn phụ thuộc vào lượng thức ăn mà cá lam từ ăn. Sở Tiên nắm chặt những cái hạch tâm to nhỏ trong tay khẽ cười mỉm.
Thời gian gần đây đã tích góp được ba cái hạch tâm trong đó có một cái khá nhỏ, ước chừng gấp hai lần hồi trước, cái thứ hai, thứ ba thì tương đương với gấp sáu lần ngày trước.
Ngoài việc cho tộc người cá một số hạch tâm, số lượng hạch tâm trong tay hắn nếu dùng để trị liệu cho người bình thường thì đủ dùng cho hơn hai mươi người.
Ngày ngày Sở Tiên rảnh rỗi cưỡi cá cờ du lịch khắp vịnh Bengal, liên tục nhiều ngày hắn bắt đầu chán đáy biển đen kịt mà chuyển sang tham gia xây dựng cùng với người dân đảo người cá.
Sở Tiên chụp ảnh cả hòn đảo một cách cẩn thận sau đó gửi ảnh đến chỗ Trương Tiêu Hoa để cô tìm người đến trù tính cẩn thận hòn đảo này.
Tuy là trước mắt Sở Tiên không có đủ tiền để kiến tạo hòn đảo này nhưng trù tình trước rồi cải tạo từ từ cũng là một chuyện rất là vui vẻ.
Sau đó hắn học được kĩ thuật lái trực thăng trong vòng ba ngày, lúc rảnh thì lái máy bay tham quan vòng vòng hải phận.
Biết lái máy bay khiến cho Sở Tiên có ham muốn mua máy bay, tốc độ của tàu thuyền không cách nào so được với máy bay, nếu như hắn có máy bay thì chỉ cần năm, sáu tiếng là có thể bay đến thành phố Hải Thanh như vậy thì không cần phải ngày ngày nghe thấy sự oán giận của tiểu Dĩnh rồi.
Nghĩ đến việc mua máy bay Thì Sở Tiên lập tức tìm đến David nhờ đặt hàng, sau đó hắn còn nhờ Thạch lão mua giúp một chiếc trực thăng tốc độ cao để sau này tiện đi lại.
- Về đến rồi. Sở Tiên nở nụ cười nhìn hai chiếc thuyền chiến đang tiến đến từ phía xa.
Hai chiếc thuyền chiến, một chiếc là tàu bảo vệ của bọn Sở Tiên, một chiếc là tàu của băng cướp biển Đầu Lâu Trắng, so về vũ khí trên thuyền thì thuyền của băng Đầu Lâu Trắng mạnh hơn một chút.
"Lần trở về này chắc là băng cướp Hải Ma đã bị tiêu diệt rồi." Sở Tiên thầm nghĩ.
Mấy ngày nay bọn Hổ Nhất, Hổ Nhị bắt đầu thanh lí những băng đảng cướp biển trên vịnh Bengal, băng đảng nhỏ thì trực tiếp đuổi đi, nếu chống cự thì thẳng tay giết.
Bọn cướp biển Hải Ma tiếng xấu rõ ràng, bọn chúng không chỉ là cướp biển mà còn lén lút cướp bóc ở những nước lân cận, với bọn người này thì bọn Hổ Nhất, Hổ Nhị không hề nương tay mà thẳng tay chém giết.
- Ông chủ.
Sở Tiên đến bên bờ biển, chú khỉ con đứng trên vai hắn, ở phía xa còn có một đám khỉ đuôi dài đang nhảy nhót.
Đây là do khi Sở Tiên lúc buồn chán đã đến hòn đảo kia bắt hết toàn bộ khỉ đuôi dài rồi thả lên đảo này.
- Giải quyết xong rồi? Sở Tiên hỏi.
- Giải quyết xong rồi. Hổ Nhất gật đầu:
- Ông chủ, chúng tôi không những đã giết sạch chúng mà còn tìm được đồ tốt trên thuyền của chúng.
- Ồ, đồ gì vậy? Sở Tiên nhảy lên thuyền.
Cướp biển cũng như bọn trộm mộ, mỗi lần chúng ra tay đều có thể cướp được các loại vật phẩm khác nhau nên mỗi lần bọn Hổ Nhất, Hổ Nhị về đều mang về rất nhiều đồ kì lạ.
Trong đó chủ yếu là tiền của Myanmar và Băng - la - đét.
Lần nào Sở Tiên cũng xem xét mọi thứ một cách hào hứng, có lần hắn tìm được một cổ vật thật.
- Đây là mấy cái hòm chúng tôi lấy được trên thuyền của băng Hải Ma, trong đó có rất nhiều đồng bạc, một ít vàng thỏi, ngoài có còn có hơn một trăm ngàn đô- la Mỹ, một trăm cân thuốc độc.
Hổ Nhất đưa hắn vào trong khoang thuyền.
- Quả nhiên là băng cướp lớn, những băng cướp nhỏ kia không thể bì được.
Gương mặt Sở Tiên lộ ra nụ cười khi đứng trước những đồ vật đáng giá hàng chục triệu nhân dân tệ.
Bọn người Hổ Nhất, Hổ Nhị cùng một đám người cá khiêng đồ từ trên thuyền xuống, sau đó một chiếc xe chạy từ trong ra kéo toàn bộ vào trong trung tâm đảo người cá.
Ở vị trí trung tâm thì một đám người thuộc tộc người cá nguyên thủy đang thi công mặt đường dưới sự lãnh đạo của một tên cướp biển, nhìn thấy họ vào thì Alvin ngay lập tức đi ra.
- Ông chủ, theo như tin tức của hắn thì chín giờ sáng ngày mai chiếc tàu hàng kia sẽ đi qua địa phận của chúng ta. Alvin đi qua và trực tiếp nói.
- Được rồi, đến lúc đó nhớ giám sát sớm một chút. Sở Tiên nói với hắn ta.
Có được đám người Alvin thì tiện hơn rất nhiều.
Một khoảng thời gian trước đó David có gọi điện báo với hắn là sẽ có một chuyến tàu hàng của tập đoàn Natta đã ra khỏi nước Mỹ.
Sở Tiên đương nhiên hiểu ý của David.
Từ khi bọn Sở Tiên tiêu diệt băng cướp Đầu Lâu Trắng thì David và Grace đều rất vui mừng, David làm vận chuyển hàng hải đường dài nên hiểu rõ sức mạnh của thế lực này.
So với David thì Natta sau khi không liên lạc được với băng cướp biển thì ngày đêm lo sợ không nguôi.
Băng cướp biển Đầu Lâu Trắng là tâm huyết đời này của Natta có thể nói đó là con át chủ bài cuối cùng, thế nhưng bây giờ đã xảy ra chuyện đương nhiên đã tạo ra đả kích rất lớn tới hắn.
Hiện nay một số sản nghiệp ở châu Âu của Natta đã bị loại bỏ tận gốc còn một số ở Mỹ thì đang cạnh tranh dữ dội với David.
Chỉ có vận chuyển hàng hải đường xa là vận hành bình thường nhưng giờ lại mất đi thứ đảm bảo.
Mất đi băng cướp biển Đầu Lâu Trắng khiến Natta luôn bất an về ngành vận chuyển hàng hải đường dài, nhưng lại không thể từ bỏ miếng bánh to béo bở này được nên sau nhiều lần do dự thì Natta quyết định thử một lần.
Hắn cho tất tay chân có thể dùng được của mình đi theo chuyến tàu này toàn bộ đều trang bị vũ khí, khiến cho quân lực trên chiếc tàu còn mạnh hơn so với việc đi thuê lính đánh thuê.
- Vâng thưa ông chủ. Alvin gật đầu.
- Hãy đổi những thứ mà lần này bọn Hổ Nhất thu được khi tiêu diệt băng Đầu Lâu Trắng thành vàng.
- Được.
Alvin đi qua rồi gọi một người đi lại kiểm kê số đồ này.
Hiện tại Alvin không chỉ phụ trách mảng thông tin mà còn phụ trách luôn cả những vật phẩm cướp được, đem những đồ cướp được bán đi thông qua cửa ngõ buôn bán để đổi thành đôla hoặc vàng.
Alvin cũng rất giỏi, liên hệ được với một đại gia Ấn Độ rồi thông qua một số thủ đoạn để đổi tiền.
Sở Tiên nhìn Alvin gật đầu rồi bắt đầu trêu chọc chú khỉ con sau đó đi sang một bên nhìn ngắm những cây nho mình trồng.
- Ông chủ.
Đột nhiên Alvin hoang mang chạy về phía anh, trong tay cầm một miếng vải da dê.
- Sao thế?
Sở Tiên quay người lại dò xét thứ đồ trên tay hắn ta nhưng không chú ý lắm.
- Ông chủ, tôi tìm thấy thứ này ở trong cái hòm đựng vàng.
Alvin mừng rỡ đi đến bên cạnh Sở Tiên rồi trải tấm vải ra trước mặt anh.
- Đây là cái gì?
Nét mặt Sở Tiên lộ ra vẻ nghi ngờ, chỉ là miếng vải da dê bình thường nhưng sau khi Alvin mở ra thì bên trên có những đường hoa văn cùng với những kí tự đặc biệt.
- Ông chủ, đây là chữ viết của Myanmar. Alvin nói trong phấn kích.
- Chữ viết của Myanmar.
Sở Tiên nhìn từng con chữ kì quặc rồi gật đầu.
- Sao thế? Miếng vải này là di vật văn hóa của Myanmar à?
- Không phải, đầy là một tấm bản đồ kho báu. Alvin nói.
- Bản đồ kho báu? Bản đồ kho báu gì? Sở Tiên ngạc nhiên hỏi.
- Bản đồ kho báu của vua hải tặc Cát Lí, vua hải tặc ở Băng- la- đét vào thế kỷ 19. Alvin chỉ những chữ cái trên tấm vải:
- Bên trên viết về căn phòng bí mật cảu Cát Lí cùng với những chiến tích của ông ta.
- Vào thế kỷ 19 ở Băng- la- đét có một băng cướp biển rất mạnh, có người nói đứng đầu băng hải tặc này là người Băng- la- đét, cũng có ngưới nói đó là người Myanmar nhưng mãi đến nay vẫn không có cách nào khảo chứng, đến giờ tôi mới biết thì ra vua hải tặc Cát Lí là người Myanmar.
- Vua hải tặc Cát Lí? Sở Tiên nhìn Alvin đầy nghi hoặc.
- Đúng vậy, vua hải tặc Cát Lí chính là do Ore nói với tôi, sau đó tôi cũng có tra một ít tư liệu.
- Cát Lí là tên hải tặc nổi tiếng khắp châu Á vào thế kỷ 19, nghe nói ở thời kì đỉnh cao băng cướp của Cát Lí sở hữu hơn năm mươi chiếc thuyền chiến, hơn một nghìn tay chân cùng với vô vũ khí mạnh mẽ, tại thời điểm đó điều khiến cho họ nổi danh là họ đã dám cướp thuyền quân đội của đế quốc mặt trời mọc đồng thời còn cướp thành công.
- Ngoài ra họ còn đánh cướp tàu chuyển hàng cùa Itali, Pháp, thu được lượng lớn của cải, Nhật đã từng tìm cách vây bắt tiêu diệt băng hải tặc Cát Lí nhưng lại không tìm được cứ địa của Cát Lí thậm chí hắn ta là người nước nào cũng không biết được.
- Trong lịch sử của cướp biển thì Cát Lí có thể xếp vào top 3.
- Sau đó vua hải tặc Cát Lí mai danh ẩn tính, có người đồn rằng ông ấy bị bệnh và an dưỡng tuổi già ở một nơi nào đó, sự việc về bảo tàng của Cát Lí cũng được truyền ra ngoài nhưng tất cả chỉ là truyền thuyết mà thôi.
- Mười năm trước đã từng rộ lên phong trào tìm kiếm bảo tàng của Cát Lí, lúc đó có người nói đã tìm được bản đồ kho báu của Cát Lí, sau đó thì đã xảy ra tranh chấp giữa những đoàn cướp biển hùng mạnh ở Myanmar, tình hình cụ thể thì tôi không rõ nhưng nghe nói vì sự kiện bảo tàng kho báu của vua hải tặc Cát Lí mà chết rất nhiều người, thậm chí là chính phủ Myanmar cũng đã tham gia vào.
- Có bảo tàng kho báu thật sao? Sở Tiên hỏi với vẻ hứng thú.
- Chắc là có tồn tại. Alvin gật đầu với vẻ hơi ngập ngừng.
- Cát Lí là một tên cướp biển đẳng cấp có tồn tại thật sự, số của cải mà hắn sở hữu khiến cho Myanmar, Băng- la- đét cùng nhiều nước khác phải thèm muốn, nhưng cũng chưa có tin tức là bảo tàng của Cát Lí đã được tìm thấy, bảo tàng của hắn ta có lẽ vẫn chưa được tìm thấy đâu.
- Bên trên miếng da dê này ghi chép lại những chiến công hiển hách của Cát Lí, cụ thể đến cả ngày tháng năm, bên trên còn có một số đoạn đối thoại, có lẽ tấm bản đồ này là do người bên cạnh Cát Lí làm, băng đảng Đầu Lâu Trắng đa phần đều là con cháu người Ấn Độ nên họ không hiểu chữ viết Myanmar ở bên trên, do đó đã dùng nó như những miếng vải bình thường để đem đi lót phía dưới đất.
- Ồ, bảo tàng ở trên bản đồ được giấu ở đâu vậy? Hai mắt Sở Tiên sáng rực lên.
- Ở một hẻm núi ở Myanmar, bên trên viết là kho báu giấu dưới đáy biển, có lẽ là ở phía dưới hẻm núi. Alvin vừa đọc chữ viết bên trên tấm bản đồ vừa nói.
- Bảo tàng, đây là lần đầu ta nghe nói đấy, vừa hay đã loại bỏ hết mấy băng cướp biển ở vịnh Bengal rồi. Ngày mai sau khi cướp tàu hàng thì chúng ta đến chỗ bảo tàng xem sao, nếu như tìm được kho báu thật thì sẽ có tiền cải tạo hòn đảo của chúng ta rồi.
Sở Tiên cười rồi nói với vẻ hy vọng.