Người dịch: Mật
Biên: Cẩuca
Team dịch: Cá
Nguồn: TruyenYY.com
- Cơ mà tôi bảo này, dựa vào trang bị của mấy người mà muốn đi cướp tàu cá đánh bắt xa bờ không phải là ngây thơ quá rồi sao.
Sở Tiên nhìn vũ khí trong tay đám người kia, lên tiếng.
AK có uy lực rất lớn, thế nhưng muốn bắn trúng được mục tiêu thì quan trọng nhất là mấy người vẫn phải bơi lại gần sau đó tấn công lên tàu.
- Haha. Người thanh niên cười có chút gượng gạo.
- Bởi vì hội cướp biển Đầu Lâu Trắng thường cướp mấy loại tàu chở hàng cỡ lớn khiến cho ngư dân không dám tới đây đánh cá, chúng tôi đã lâu lắm rồi không làm ăn được gì thế nên vạn bất đắc dĩ mới phải đưa ra hạ sách, đánh tới chỗ của ngài như thế này. Thật xin lỗi, là do sự lỗ mãng của chúng tôi, hi vọng ngài có thể nể mặt chúng ta là người cùng ngành mà tha cho chúng tôi một mạng.
- Hội cướp biển Đầu Lâu Trắng? Sở Tiên không trả lởi câu hỏi của người kia, ngược lại lại nghe thấy một cái tên khiến hắn thấy vô cùng hứng thú, trong lòng kích động, nhìn mấy người kia hỏi. Hội cướp biển Đầu Lâu Trắng là cái hội cướp biển thuộc cấp bậc nào? Bọn chúng hay cướp tàu chở hàng gì?
- Đầu Lâu Trắng là hội cướp biển lớn nhất ở vùng vịnh Bengal này. Không lâu trước đây bọn chúng có cướp một du thuyền từ Mỹ di chuyển về Trung Quốc, thực lực vô cùng mạnh.Người thanh niên trả lời.
- Mạnh thế nào? Sở Tiên tò mò hỏi.
- Bọn chúng có tất cả 7,8 chục người, có những vũ khí tối tân, ca-nô cũng có đến chục cái.
- Vậy sao? Gương mặt Sở Tiên lộ nét trầm tư.Mọi người có biết vị trí cụ thể của hội cướp biển Đầu Lâu Trắng không?
- Không biết, căn cứ của hội cướp biển Đầu Lâu Trắng này vô cùng thần bí, chống lưng của bọn họ cũng vô cùng mạnh.Người thanh niên lắc đầu.
- Đợi đã. Lúc này, lão Hoàng ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng, ánh mắt hướng về phía Ore.
- Căn cứ của bọn Đầu Lâu Trắng ở đâu?
Sở Tiên sững người lại, đám cướp biển vây quanh cũng giật mình nhìn Ore, những tên cướp biển có hiểu biết một chút dường như bừng tỉnh, chợt hiểu ra điều gì đó.
Ore nhìn thấy ánh mắt sắc bén của lão Hoàng đang dán chặt lên người mình, sắc mắt có chút khó coi, ông không thể ngờ được là một chút thay đổi chớp nhoáng của mình lại bị lão nhìn ra.
- Cạch cạch. Không đợi Sở Tiên hay lão Hoàng ra lệnh, đám người Hổ Tam, Hổ Tứ đã trực tiếp giơ súng thẳng ngắm vào Ore.
Ore cười đau khổ.
- Tôi thật sự chưa từng đi qua căn cứ của hội Đầu Lâu Trắng, nhưng tôi nghe nói trên một hòn đảo nhỏ ở vùng biển gần đây có một bộ lạc nguyên thủy sinh sống. Bộ lạc đó không qua lại với người khác, bất cứ người lạ nào tiếp cận đều bị bộ lạc nguyên thủy đó bắn chết.
- Bộ lạc nguyên thủy? Sở Tiên nhíu mày, hiện nay trên thế giới vẫn còn tồn tại rất nhiều các bộ lạc nguyên thủy. Bọn họ sống khép kín, không qua lại với người khác, nếu gặp phải người lạ thì sẽ tấn công, có rất nhiều bộ lạc nguyên thủy nhận được sự bảo vệ của chính phủ.
Ở Ấn Độ có một bộ lạc nguyên thủy, chỉ cần có người lại gần thì sẽ bị chính phủ Ấn Độ xem như là phạm tội. Ở một mức độ nhất định, đây chính là thái độ bảo vệ đặc biệt của chính phủ quốc gia dành cho bộ lạc nguyên thủy.
Ánh mắt Sở Tiên hướng về phía Ore và đám cướp biển, đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, hỏi Ore.
- Ngươi làm cướp biển bao lâu rồi?
- Mười năm. Ore thành thật trả lời.
- Mười năm. Trong lòng Sở Tiên chấn động.Vậy thì hắn rất quen thuộc với những vùng biển gần đây rồi
Ore cười cười.
- Cho dù không có la bàn thì tôi cũng có thể tìm được đường về nhà.
Sở Tiên nghe thấy lời này liền quét mắt nhìn hơn 40 tên cướp biển, người nào người đấy đều gầy gò, da đen sạm, rõ ràng là do ăn uống không đủ chất.
- Có vẻ như tình hình của mọi người không được ổn cho lắm nhỉ? Sở Tiên hỏi.
Cả đám cướp biển trầm mặc không nói gì, rất nhiều người cúi gằm mặt xuống.
Thế nhưng một tên thanh niên trong số đó lại nghi ngờ nhìn Sở Tiên, trong mắt chợt lóe lên một tia sáng.
- Tôi nghĩ cuộc sống của mọi người có lẽ là không được tốt, có hứng gia nhập với chúng tôi không. Sở Tiên nhìn bọn họ nói thẳng vấn đề.
- Cái gì? Đám cướp biển ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Sở Tiên.
- Ngài nói là để bọn tôi gia nhập vào hội cướp biển của ngài? Ánh mắt của người thanh niên chợt sáng bừng lên, có chút hưng phấn hỏi lại.
- Đúng vậy, thế nhưng tôi sẽ không để cho mọi người làm cướp biển, nói thật thì, năng lực của mọi người quá kém. Sở Tiên nói thẳng với mấy người đó.
- Ngài muốn để chúng tôi làm “lính gác bí mật”? Người thanh niên hỏi Sở Tiên.
- Thông minh đấy.Sở Tiên khen ngợi.
- Tôi không cần mọi người phải chiến đấu, chỉ cần mọi người làm lính gác bí mật phân bố ở khắp vịnh Bengal này là được. Tôi cần người phải sẵn sàng nghe theo tôi 100%. Tất nhiên là tôi cũng sẽ không bạc đãi mọi người, tuyệt đối sẽ cho mọi người một cuộc sống tốt hơn khi phải mạo hiểm làm cướp biển.
- Thật chứ? Đám người trung niên này phần lớn đều hơn 40 tuổi rồi, nghe thấy lời Sở Tiên thì không khỏi có chút kích động, một tên cướp biển run rẩy hỏi.
- Tất nhiên. Sở Tiên gật mạnh đầu.
- Không cần phải mạo hiểm, hơn nữa tôi sẽ cung cấp cho mọi người trang thiết bị phù hợp và tàu bè an toàn hơn. Đãi ngộ dành cho mọi người, nhất định sẽ khiến mọi người thấy hài lòng. Còn nếu như mọi người có thể cung cấp thông tin có ích, tùy tình hình sẽ có thưởng cho mọi người.
- Mà phần thưởng này chắc chắn sẽ vượt qua sự tưởng tượng của mọi người.
Từng câu từng chữ của Sở Tiên đều trực tiếp đánh thẳng vào trái tim của đám cướp biển.
Đám người bọn họ làm cướp biển chủ yếu là vì mục đích sinh tồn, bởi vì tiền mà bọn họ không tiếc mạo hiểm cả tính mạng. Bây giờ có thể có một nơi an toàn để đi, đãi ngộ cũng không tệ thì tất nhiên bọn họ chẳng còn lí do gì để do dự nữa cả.
Phải biết là mấy người bọn họ đều bị coi là rác rưởi của xã hội, là người không có năng lực sinh tồn.
Thế nhưng, đối với người khác bọn họ là rác rưởi, còn đối với Sở Tiên, bọn họ lại có tác dụng vô cùng lớn.
Với tính chất cơ động của tàu bảo hộ của hắn, một khi có đầy đủ tin tức được truyền tới thì hắn có thể nhẹ nhàng mà tung hoành ngang dọc khắp vịnh Bengal này.
Khi tin tức đã có thể bao phủ cả vịnh Bengal này hắn thậm chí có thể nắm giữ, khống chế hướng đi của tất cả các con tàu ở vịnh Bengal, đến lúc đó dựa vào thực lực nhóm cướp biển cá hổ của hắn, chắc chắn có thể xưng bá ở vùng vịnh Bengal này, bất kì con tàu chở hàng nào đi qua cũng phải giao nộp lộ phí.
Mặc dù hắn làm như vậy có thể dẫn đến sự bao vây tiêu diệt của một số quốc gia, thế nhưng chỉ cần hắn nhận được dù một chút xíu tin tức thì nhóm cướp biển của hắn sẽ không bao giờ bị bắt.
Bởi vì bọn hắn có thể lặn xuống giữa lòng đại dương bao la kia.
Nghĩ đến đây, gương mặt Sở Tiên lộ ra một tia kích động, sau này, người cá của hắn phát triển đến một số lượng nhất định, cộng thêm sự ủng hộ của hai người David và Grace Cornwall về phương diện vũ khí, thì ngay cả đi vào Somalia hắn cũng dám, tấn công Malacca, đối đầu với chính phủ sở tại, khống chế giao thông, vận tải biển toàn thế giới.
Nếu như thời gian cho phép, Sở Tiên còn muốn tạo ra một hòn đảo hải tặc, tạo ra một căn cứ của cướp biển, đến lúc đó dùng trí tuệ của người cá để nghiên cứu vũ khí.
Tất nhiên, trong toàn bộ quá trình này Sở Tiên sẽ không tự mình ra mặt, hắn không muốn trở thành một tên tội phạm nổi tiếng lẫy lừng, bị truy lùng khắp thế giới.
- Nếu như những gì ngài nói là thật thì tôi và đám anh em đây sẽ thiết lập cho ngài một đội ngũ tin tức trên biển hùng mạnh. Người thanh niên ánh mắt tha thiết nhìn Sở Tiên nói.
- Không tin thực lực của tôi sao? Sở Tiên nhìn tên thanh niên cười cười, sau đó ra hiệu với lão Hoàng đang đứng bên cạnh.
Lão Hoàng khẽ nhếch mép, đi tới hai bên, nhẹ nhàng ấn một cái nút, hai khẩu“hỏa thần” Minigun M134D liền xuất hiện trong tầm mắt của mấy người họ.
- Đây là súng hạng nặng?
- Mấy người qua đây đi. Sở Tiên cười sau đó đi vào phía trong khoang tàu.
Tên thanh niên không mảy may do dự tí nào, lập tức đi theo phía sau.
Sở Tiên đẩy cánh cửa cabin ra, trong chớp mắt, đủ các loại vũ khí thiết bị xuất hiện trước mặt bọn họ.
Người thanh niên và đám cướp biển liền chết lặng, hai mắt phát sáng nhìn từng khẩu súng cao cấp, từng rương lựu đạn đầy ắp.
- Đừng nghi ngờ năng lực của chúng tôi, tôi dự định trong thời gian ngắn nhất sẽ thống trị cả vùng vịnh Bengal này. Mục tiêu đầu tiên để ra tay chính là băng cướp biển Đầu Lâu Trắng, ngày mai tôi sẽ dẫn mọi người đi xem một vở kịch hay.
Sở Tiên mỉm cười nhìn đám người kia.
- Mẹ nó chứ, đống trang bị này, còn ngầu hơn cả quân đội ở chỗ chúng tôi luôn đó.
- Boss à, tôi bằng lòng, tôi bằng lòng gia nhập với các vị, cho dù là để tôi cùng chiến đấu với mấy người tôi cũng đồng ý nữa.
Đám cướp biển kích động nói, có những trang bị này rồi, cho dù là làm cướp biển cũng sẽ ngập tràn sức mạnh, xem xem đây là cái gì? Ống phóng Rocket, súng trường bắn tỉa, súng liên thanh, súng tiểu liên, lựu đạn, còn khẩu súng ngắn này nữa, ôi mẹ nó, là Desert Eagle.
Những trang bị này nếu nằm trong tay đám cướp biển Somalia, thì tuyệt đối sẽ trở thành một băng hải tặc quyền lực nhất trên thế giới.
- Tôi nói rồi, tôi chỉ cần người tình báo. Sở Tiên nhìn bọn họ khẽ cười.
- Thế nhưng, cho dù là làm người tình báo, tôi cũng sẽ cung cấp mỗi người một bộ trang bị và cả tàu cá, toàn bộ có thể sánh với tàu cá dài hơn 30m chạy an toàn trên biển.
- Được, chúng tôi đồng ý. Người thanh niên quét mắt nhìn đám người của mình, không chút do dự mà gật mạnh đầu.
- Được. Sở Tiên mỉm cười.
- Tình hình cụ thể thì qua mấy ngày nữa chúng ta sẽ bàn lại. Nếu giờ mọi người không còn việc gì khác thì có thể đi tham quan xung quanh.
Đám cướp biển nhanh chóng gật đầu, đi theo sau Sở Tiên tới boong tàu.
Sở Tiên nhìn mấy người bọn họ, ánh mắt dừng lại trên người thanh niên, hắn cười hỏi.
- Cậu tên là gì?
- Tôi sao? Người thanh niên thấy Sở Tiên chủ động hỏi tên mình, có chút kích động.
- Boss đại nhân, tôi tên Alvin.
- Alvin, tôi thấy trên người cậu có một loại khí chất rất đặc biệt. Tại sao cậu lại làm cướp biển? Sở Tiên hỏi.
Người thanh niên trên Alvin có chút trầm mặc.
- Có gì mà không thể nói chứ. Ore ở bên cạnh vỗ vai cậu.
- Ta đây ngay cả vợ cũng chạy theo người khác nhưng chẳng phải vẫn sống tốt đấy sao, chuyện của cậu, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
- Haha. Alvin bật cười.
- Boss à, ngài có tin tôi là người đã từng giành được bằng tiến sĩ của đại học Havard không?
- Hử? Thật là không ngờ đấy. Sở Tiên vô cùng kinh ngạc nhìn người kia.
- Đúng vậy, tôi cũng không ngờ, tôi là bởi vì phạm tội, tội giết người nên mới chạy trốn đến quốc gia khác, sau đó vạn bất đắc dĩ mới trở thành cướp biển. Mọi chuyện cũng qua lâu rồi.
- Đúng vậy, đều là quá khứ cả rồi, sau này tôi sẽ cho mọi người một thân phận mới. Tôi sẽ thành lập một công ty đánh bắt cá, đến lúc đó mọi người sẽ thành trợ thủ đánh bắt. Sở Tiên bình thản nói.
Người thanh niên mỉm cười.
- Nếu như boss đại nhân tin tưởng tôi thì việc này cứ giao cho tôi đi, tôi sẽ giành tặng ngài một đội ngũ tình báo lớn mạnh nhất.
- Haha, vậy thì phải xem sự nỗ lực của cậu rồi, liệt kê cho tôi danh sách những thiết bị mà cậu cần để tôi xem thử khả năng của cậu. Sở Tiên vỗ vỗ vai Alvin.
- Boss đại nhân cứ yên tâm đi, việc này giao cho tôi. Gương mặt người thanh niên lộ chút tâm tình xúc động, nắm chặt hai bàn tay.