Không chỉ trên yến hội, sau khi kết thúc các đại thần vẫn bàn luận, đều đang suy đoán cuối cùng “Thân Vương phi” có lai lịch gì.
Người ta kén thê kén phu luôn có vài yêu cầu, hoặc là có tài hoa, hoặc là có dung mạo, hoặc là có thân phận địa vị.
Xét về thân phận thì y sao so được với vị muội muội duy nhất tôn quý của Hoàng Đế bệ hạ, còn xét về dung mạo... Cho dù khi còn trẻ y miễn cưỡng có vẻ không tệ, nhưng giờ y không còn trẻ nữa.
Vậy là do có tài năng ư?
Cuối cùng y tài giỏi đến mức nào mới khiến cho Điện hạ hạ mình gả cho?
Lại có người nói: “Có phải vì phụ thân mất sớm? Nghe nói có vị cô nương kia, bởi vì từ nhỏ không có phụ thân yêu thương, nên nàng thích người nhiều tuổi hơn mình một chút.”
“Thật sự có việc này, nhưng chắc Điện hạ không phải vậy, nàng có huynh trưởng yêu chiều nàng như vậy mà.”
Có lẽ vì Điện hạ là nữ, Vương phi là nam, nên vấn đề này đa số đều canh cánh trong lòng các nam nhân, có nữ đại thần nghe được vài câu đã dội cho bọn họ gáo nước lạnh: “Có thời gian nói những chuyện này không bằng nghĩ tới chính sự. Đừng trách ta không nhắc nhở, người ta vẫn còn ngồi vững vàng trên cái ghế đó chứng tỏ vẫn còn được sủng ái đấy, dù sao cũng là nam nhân của Điện hạ, dù tốt hay xấu cũng không đến lượt các ngươi xen vào.”
Câu đầu tiên nàng nói nghe cứ như đang dạy dỗ, gần như chọc tức những người vừa thảo luận hồi nãy, nhưng nghe câu phía sau lại cảm thấy cũng có lí.
Cho dù người kia thế nào, y vẫn là nam nhân của Điện hạ, ở trong lòng ghét bỏ như nào cũng được, nói ra sợ rằng tự chuốc họa vào thân.
Lúc này mọi người mới kết thúc đề tài, chuyển sang nói chuyện về Tần quốc hiện tại.
Mặc dù đang trong tình trạng bách phế đãi hưng*, nhưng dưới sự cai trị của Bệ hạ quốc gia đã không còn giống như trước. Nông nghiệp và thương nghiệp đều đang tích lũy sức mạnh để phục hồi, việc thay đổi tư tưởng về nữ nhân đang phát triển, dù còn có nhiều người cứng đầu, trong bốn tháng kể từ khi Đại Tần lập quốc, đã có ít nhất 80% nữ nhân bước ra khỏi nhà, dù có chút không quen, nhưng nhiều người tích cực hướng về cuộc sống mới, các ngành nghề dần dần xuất hiện phái nữ học nghề, học đường và thư viện cũng mở lớp cho nữ tử.
*Bách phế đãi hưng: Chữ Bách lấy nghĩa 100, chữ Phế lấy nghĩa nửa chừng, bỏ dở, chữ Đãi lấy nghĩa là đợi, chữ Hưng lấy nghĩa là dấy lên. Như vậy câu này tạm hiểu nghĩa là: “Còn có rất nhiều việc cần phải làm“. Chỉ sự bận rộn, khối lượng công việc dở dang còn nhiều, chưa hoàn thiện việc nào cả.
Trước đây nữ nhân phải rất khó khăn mới có thể tự mình lập hộ, đều phải phụ thuộc cuộc sống vào người khác.
Nhưng mấy tháng này đã có người mồ côi cha mẹ tự mình lập hộ tịch.
“Bệ hạ đang cân nhắc sửa chữa những điều luật liên quan đến thừa kế, một thời gian sau sẽ ban bố.”
“Ngươi biết đổi thế nào không?”
“Thừa kế tước vị giống như quy định đích trước thứ sau, lớn trước nhỏ sau, nhi tử đầu tiên rồi đến chất nhi*."
*Chất nhi: cháu trai
“Nam nữ thì sao? ”
“Không quan trọng nam nữ, nhưng hình như còn thêm vài điều, nếu người thừa kế có hành vi vô đạo đức không xứng với tước vị, huynh đệ tỷ muội của hắn có thể đưa ra chứng cứ để kéo hắn xuống ngựa. Bệ hạ nói đây là vì tránh sau này sinh ra sâu mọt.”
“Việc này không giống với trước đây.”
“Đúng là không giống thật, nhưng nghĩ lại cũng có lí, hiếm khi Bệ hạ xem xét nhiều mặt như thế.”
“Chờ đến khi làm xong việc này, có phải nên đề xuất Bệ hạ tuyển phi lập hậu cung không? Hiên tại trong vương cung trống rỗng, một người kế vị cũng không có.”
Cho dù nam nữ có bình đẳng hay không, đại thần các quốc gia đều quan tâm đến vấn đề dòng dõi của Bệ hạ, như Bùi Càn có rất nhiều con, còn Hoàng hậu thì cường thế thì thôi đi, nhưng Doanh Chính thì... Sao có thể khiến người khác không lo lắng được?
Lại nói tới bản thân Doanh Chính không phải loại người kiềm chế tình cảm, trong lịch sử hắn có rất nhiều con, đến bên này hắn mãi không tìm là bởi vì không muốn thêm nhiều phiền phức, cũng không muốn tạo thêm chuyện cho Lục Lục - người kế vị sau này của hắn.
Những việc kia hắn đã nếm dủ rồi, cũng không nhớ thương gì.
Doanh Chính muốn kể vài chuyện cho muội muội, nhưng ngày hôm đó đã không còn sớm nữa, sau khi yến hội kết thúc Phùng Niệm đưa Bùi Càn trở về. Hai người bọn họ đóng cửa ở trong phòng nửa ngày, nô tài bên ngoài đã suy nghĩ ra đủ loại.
Biết Hoàng hậu biến mất một lúc cũng chỉ có Đại tổng quản, hắn cũng không thể nào mà đi nói lung tung, đa số nô tài còn đang suy nghĩ Hoàng hậu chỉ đang nghỉ ngơi thôi, tại sao lại chọc giận Hoàng Thượng được? Còn đóng cửa để tính sổ.
Trước đây xảy ra dộng đất, còn có nhiệt độ nhiều lần giảm xuống đều quên hết rồi ư?
Có vị Hoàng Thượng như vậy, thần tử, nô tài, bách tình đều rất lo lắng.
Bùi Càn được mọi người nhớ tới vừa đổi lại long bào, ngồi ở trên giường, giống như đang tiến vào giai đoạn hiền giả*.
*Giai đoạn hiền giả: hay Kenja time là một từ bắt nguồn từ Nhật Bản, là giai đoạn sau cực khoái khi một người đàn ông được giải phóng ham muốn tình dục.
Phùng Niệm không để ý đến y, nàng định đi xem Bùi Quang Quang một chút, sau đó gọi người đưa nước vào để tắm rửa rồi nghỉ ngơi: “Hoàng Thượng, nếu người muốn nghỉ ngơi ở Trường Hi cung của ta thì đi tắm rửa, còn không thì trở về tẩm điện của người đi.”
Nàng nói xong chuẩn bị đi ra lại bị Bùi Càn trừng một cái.
“Nữ nhân này!”
Phùng Niệm dừng lại muốn nghe y chuẩn bị nói gì đó.
Cuối cùng y cũng không nói cái gì mà chỉ than thở, nói nếu ở Lương quốc có người dám nhìn y như vậy đã bị mất đầu rồi, nếu Phùng Niệm không có việc gì thì ít đi qua đó.
“Cho dù thần thiếp gả cho người làm Hoàng hậu thì vẫn là muội muội của ca ca ta, người muốn ta ít qua lại với ca ca ta không sợ rằng huynh ấy tức giận, người sẽ mất luôn nước sao?”
“Trẫm không hiểu, bên kia có gì tốt?”
“Cái gì cũng tốt, nam nữ bình đẳng là tốt nhất, nhìn thấy nam nữ đại thần đều có trong lòng ta rất thoải mái. Ca ca ta định cho ta ra mặt, nhất là giải phóng tư tưởng về nữ nhi bây giờ, có rất nhiều chuyện hắn không tiện ra mặt, vậy nên để ta giúp hắn.” Phùng Niệm và mọi người trong group đều biết chắc chắn Tần hoàng sẽ không có dòng dõi, vị trí phía nam đó có khả năng Lục Lục sẽ kế thừa, quốc gia kia sớm muộn cũng là của cô nương này, thân làm nương chẳng lẽ nàng không được miếng ăn nào à?
Toàn để Chính ca làm rồi sau đó Lục Lục lấy không cái hoàng vị, vậy thì cũng phủi tay mặc kệ quá, lương tâm không cho phép điều đó.
Phùng Niệm nói như vậy, Bùi Càn càng chua.
“Trẫm để nàng trông coi hậu cung nàng lại lười, việc lớn nhỏ đều giao cho bốn phi, bây giờ thì muốn đi giúp cho nội huynh à?”
“Có một số việc ai cũng có thể làm, còn có một số việc chỉ có thần thiếp làm được. Người không cần phải ăn giấm, nếu ngày nào đó Lương quốc thúc đẩy bình đẳng giới, Hoàng hậu cũng có thể hỏi chuyện triều chính, thần thiếp nhất định giúp người. Việc trong cung ai cũng có sở trường riêng, có bốn phi và Đại tổng quản còn lo không giải quyết được à? Bây giờ ca ca đang bị mấy lão cổ hủ mắng lăn qua lộn lại, hắn đang khó khăn, không nhờ người giúp, bản thân ta giúp không được sao? ... Dù sao việc này ta đã quyết, nếu người cảm thấy Hoàng hậu Đại Lương không được làm những việc này, vậy vị trí Hoàng hậu này ai thích làm thì làm đi.”
Phùng Niệm nói xong rồi đi xem nhi tử, Bùi Càn đứng tại chỗ buồn bực nửa ngày.
Y không thích Hoàng hậu suốt ngày ở bên ngoài, cứ lo lắng nàng mỗi ngày ở bên ngoài sẽ sinh ra tâm tư riêng, nếu nàng cảm thấy phía nam thoải mái hơn, không thèm trở về thì làm sao bây giờ?
Nhưng vấn đề là Bùi Càn không quản được.
Nếu nói thẳng ra, nàng đưa B nhi và Quang Quang rời đi luôn thì làm sao đây?
Chỉ cần chớp mắt thì nàng đã đi tới Tần quốc, muốn đuổi theo nàng cũng phải ra roi thúc ngựa khoảng một tuần. Chờ người đuổi tới, nàng lại chuyển đi chỗ khác, vậy không bằng cứ như bây giờ.
Nếu là một Hoàng hậu bình thường đến không thể bình thường hơn, dám náo loạn như thế trước mặt Bùi Càn đã bị thất sủng, còn không hối cải thì đừng mong giữ nổi ngôi vị Hoàng hậu.
Nhưng riêng Phùng Niệm thật sự không lưu luyến gì vị trí Hoàng hậu này.
Trước kia không quan trọng, bây giờ nàng đã có thân phận mới ở phía nam thì càng thêm thoải mái rồi.
Ngược lại là Bùi Càn.
Bùi Càn cần nàng, cần nàng mang phúc khí đến cho Lương quốc, đám đại thần đều phát hiện từ khi tự phong đến nay, không chỉ lương thực thu hoạch được nhiều hơn mà cả trị an dân chúng cũng khá hơn nhiều. Người đọc sách cũng cảm thấy từ bây giờ đến đời tiếp theo có thể sẽ khai sáng một thái bình thịnh thế mà nhiều người không thể tưởng tượng được, bọn họ muốn tham dự vào, muốn góp một phần sức lực, dù thế nào cũng phải cố gắng.
Nhìn Hoàng hậu có vẻ nhàn rỗi không có chuyện gì làm.
Thực ra nàng có ảnh hưởng rất lớn đến Lương quốc, thậm chí còn lớn hơn cả một vị Đế Vương.
Trước đây bách tính ngóng trông Bùi Càn sống lâu trăm tuổi, bởi vì y là vị Hoàng Đế tốt, trong tay y mọi người đều có cơm ăn, hiện tại đền hết ánh sáng ra đời, suy nghĩ của bách tính thay đổi trong vô thức. Bọn họ đã cảm thấy ngày nào đó không có Hoàng Thượng, có lẽ mọi người sẽ nhớ nhung một chút, sau đó Thái Tử đăng cơ cũng tốt, chỉ cần mẫu thân Thái tử ở đây và quan tâm đến bách tính Đại Lương là được.
Doanh Chính tới khiến Bùi Càn cảm thấy nhiều nguy cơ.
Cảm giác đầy nguy cơ này hôm nay bùng nổ hoàn toàn.
Y thử thay đổi suy nghĩ của Phùng Niệm, nhưng không thành công. May mà y cũng không ngốc, giữa mất đi và thỏa hiệp y biết rõ nên chọn thỏa hiệp, chờ Phùng Niệm xem nhi tử xong trở về nhìn y đang còn thất thần hỏi: “Còn đang suy nghĩ à? Chuyện có như vậy mà người cũng khó chịu sao?”
“Trẫm chỉ lo lắng nàng ở bên kia vui vẻ quá, quên mất phụ tử chúng ta.”
“Bởi vì sợ ta vui quá, nên không muốn để ta vui à? Suy nghĩ này của người thật kì lạ.”
“Ở bên kia thân phận nàng cao, chắc chắn có người tre già măng mọc.”
“Người là Hoàng Thượng, không phải người càng...? Thần thiếp cũng không đặt quy tắc nào cho người.”
Bùi Càn:...
Nói như mình mới không yên lòng đấy!
Tình huống bây giờ không giống cũng không nhắc làm gì. Cho dù trước kia Trường Hi cung có một tiên nữ thì cũng không ngăn được y chán ăn muốn thay đổi khẩu vị, ăn mặn rất ngon, ăn chay cũng không tệ.
Bùi Càn cảm thấy trên người Hoàng hậu và y có tính chất đặc biệt giống nhau, y nghĩ như vậy, khó nói Hoàng hậu ở bên kia có phạm sai lầm hay không.
Nhất là y và Hoàng hậu có chút khác biệt.
Hoàng hậu quốc sắc thiên hương, Bùi Càn tự hỏi rằng mình là vị Hoàng Đế không tệ, bây giờ bề ngoài của y so với cái loại như Bùi Hứa kia không thua kém lắm. Loại đó một chút thú vị cũng không có, một người anh tuấn trẻ tuổi lại hạ mình để dỗ dành, nói không chừng Hoàng hậu cũng để cho người ta dỗ dành.
Thấy y nghiêm túc lo lắng, Phùng Niệm cảm thấy rất tốt.
Nam nhân mà, có chút cảm giác nguy cơ mới khiến cho y không ngừng tiến bộ, sau khi đến Tần quốc bị chê bai xong, Bùi Càn cảm thấy không thể buông thả bản thân nữa, đến tuổi này rồi càng phải bảo dưỡng thật tốt, thường xuyên cưỡi ngựa bắn cung, phải giữ gìn dáng người thật tốt mới được.
Phải buộc trái tim của Hoàng hậu lại!
Quyết không thể để nam hồ ly bên ngoài thừa cơ hội!
Bùi Càn nói là làm, về phần Phùng Niệm, cứ rảnh là chạy qua bên kia, không chút vướng bận nào. Mỗi lần qua Chính ca đều có thứ cho nàng xem, hoặc là thảo luận với nàng. Doanh Chính cũng biết trình độ của muội muội không tầm thường, có vài việc hắn hơi do dự, sẽ nghe một vài ý kiến cách nhìn của muội muội mới quyết định.
Bao gồm luật thừa kế của Đại Tần, Phùng Niệm cũng nghiên cứu qua rồi.
Cái này và luật kế thừa vương vị của một số quốc gia ở thế hệ sau không giống nhau lắm, nhưng bản thân nàng cũng thấy rất hợp lý, nhìn Doanh Chính xem xét hết tất cả các mặt, nàng cũng không bình luận gì thêm.
Tần quốc kia thật sự phát triển rất nhanh chóng, mỗi ngày một dạng, khung cảnh đó khác hẳn với hậu cung không sóng gió.
Làm Hoàng hậu hiếm khi có cơ hội để xuất cung, ở bên này muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó, nàng đã gặp một vài nữ quan viên, trao đổi ý kiến với các nàng, cũng đi thăm viếng các lớp học thư viện mở cho nữ tử, nghe các nữ học sinh nói những khó khăn đang gặp, khi về thì phản hồi lại với Chính ca...
Những hành động này được nữ nhi Tần quốc rất ủng hộ, khiến các nàng càng tự tin làm những việc mà trước đây không dám làm, vì vậy mà Phùng Niệm càng có thêm thanh thế.
Chỉ ngắn ngủi trong vòng nửa tháng, dân gian đã có rất nhiều lời ngợi ca Thân vương điện hạ.
Nói nàng đúng là cao quý xinh đẹp nhưng không giống mộ số quý tộc tự cao tự đại, nàng rất nghiêm túc và vô cùng thân thiện, nghe nói vừa nghe những khó khăn mà phái nữ gặp phải đã lập tức hỗ trợ làm trung gian giải quyết, nàng và ca ca nàng giống nhau, đều để bách tính ở trong lòng.
Thậm chí còn có người biên soạn trích dẫn những lời nàng nói.
Có rất nhiều người chép lại đọc.
Cảm giác thành tựu này, so với mấy năm làm Hoàng hậu còn lớn hơn, mỗi lần đi từ bên kia về bước chân nàng đi đều mang theo gió. Bùi Càn cũng phát hiện, trước kia Hoàng hậu thích nằm dựa trên giường, nếu không phải lật vài trang tiểu thuyết thì tìm người nghe kể chuyện xưa, trừ việc đó ra còn có vài phi tần trong hậu cung rảnh rổi, nàng đều không có việc gì khác để làm.
Gần đây Hoàng hậu có chút thay đổi.
Sắc mặt hồng hào hơn trước, dạo này tính tình tốt vô cùng.
Không phải Bùi Càn thích suy nghĩ nhiều, nhìn nàng như được tưới qua, Bùi Càn sợ đầu mình đổi màu, vội vàng làm xong việc dành thời gian nữa ngày nói muốn đi với nàng.
“Lần trước chỉ đi yến tiệc, không thấy được phía nam như thế nào, trẫm cũng muốn nhìn một chút.”
Phùng Niệm nói với Doanh Chính một tiếng như thường lệ, mới dẫn Bùi Càn đi.
Lần này qua, cuối cùng Bùi Càn cũng ra ngoài cung, y được người hầu bảo vệ ra ngoài đi dạo, lúc đầu Phùng Niệm cũng muốn theo cùng, đúng lúc bị một vị nữ đại thần mời đi, nói là có việc khẩn cấp muốn xin ý kiến của Thân vương điện hạ.
Là nữ nhân đưa nàng đi, không sao không sao.
Bùi Càn đi dạo một lúc, đi được một vòng thì phát hiện y đã xem thường quốc gia này.
Trước đây Thanh Lai quốc có phải thế này không?
Y không tận mắt nhìn thấy, y không biết.
Nhưng hiện tại bọn họ nhìn rất có sức sống, người đi ra ngoài, dù là trên y phục có miếng vá nhưng trên mặt hắn ta vẫn hiện lên hi vọng, việc này thật đáng chú ý.
Lúc Bùi Càn nhìn người khác thì người khác cũng nhìn y.
Người có gan lớn hỏi người hầu bảo vệ y trên đường, mới biết đây là nam nhân là “Chính phi”của Nữ Thân vương.
Công thức quen thuộc, mùi vị quen thuộc.
Ngạc nhiên, nghi ngờ, không thể hiểu nổi lại tới.
Bùi Càn nhếch môi dưới, y không lộ cảm xúc ra ngoài quá nhiều nhưng nếu Lý Trung Thuận nhìn thấy sẽ biết người đang mất hứng.
Bách tính Tần quốc không biết, vẫn ở đây nói lời hay chúc phúc –
“Điện hạ rất tốt, người nhất định phải đối tốt với nàng.”
“Phái tôn sùng kính trọng Điện hạ, mọi thứ đều phải lấy Điện hạ làm chủ, người phải phục tùng và trung thành.”
“Người thật may mắn, chúc mừng người.”