Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 219: Ỷ sủng mà kiêu.



Giống như lúc trước Doanh Chính đi ra từ group, Phùng Niệm cũng đột nhiên từ hư không xuất hiện bên cạnh hắn. Lúc này người đang phê duyệt công văn, nội thị đang chờ ở ngoài điện, có thể gọi lúc nào cần mà không làm phiền đến hắn.

Cảm giác được bên cạnh nhiều thêm một người, Doanh Chính căng cứng người lại, sau đó hắn nghe được giọng nói lạ lẫm mang theo chút quen thuộc: “Ca, là ta.”

Quay đầu lại nhìn thì thấy là muội muội, hắn mới thả lỏng.

Phùng Niệm quan sát bốn phía xung quanh, phong cách trang trí bày biệt rất khác với Đại Lương, khi nàng đang nhìn, Doanh Chính hỏi nàng làm sao tới được đây?

Đương nhiên hắn biết chức năng của group, hỏi như vậy vì muốn biết đó là chức năng gì? Và vì sao muội muội lại vứt một đôi nhi nữ tới đây?

Lúc này Phùng Niệm mới nói cho hắn nghe nội dung mới đổi của hệ thống.

“Cái này dùng không tiện lắm, nếu như đúng lúc Quả nhân tắm rửa? Chẳng phải muội muội sẽ rơi xuống bồn tắm à?”

...

Hồi nãy quá vui sướng nên không hề nghĩ đến khả năng này, nghe Doanh Chính nói chuyện, Phùng Niệm đưa ra đề nghị cải tiến tại chỗ, hệ khống fix lỗi, mở một cuộc trò chuyện riêng cho nàng, có thể bàn bạc vài quy tắc hợp lí hơn.

Chuyến này, Doanh Chính không đưa nàng ra ngoài tản bộ, mà kể cho nàng nghe những cuộc gặp gỡ sau khi rời kinh xuôi nam.

Kể đến lúc mình xây dựng quân khởi nghĩa hô lên khẩu hiệu nam nữ bình đẳng, Phùng Niệm nâng mặt nói: “Ta biết. Huynh hô khẩu hiệu này lên đã làm chấn động tứ phương, lúc đó bên Lương quốc cũng thu được mật tín, Bùi Càn nói với ta rồi. Lúc đầu ta không biết đó là ca ca, sau đó biết đoán ra có phải vì kỹ năng kia chỉ có tác dụng với nam nhân, lại đoàn kết các nữ nhân vậy chẳng phải đang đứng ở thế bất bại! Chiêu này thật sự rất cao siêu, khẩu hiệu cũng rất tân tiến, nam nữ bình đẳng là xu hướng chung của tương lai, kiểu gì sau này cũng sẽ đi tới bước này.”

Doanh Chính cười cười: “Lúc ấy ta không nghĩ như vậy.”

“Ồ?”

“Cho dù không lôi kéo được nhiều nữ nhân, nhiều thêm chút thời gian cũng có thể đạt được mục đích, làm như vậy là muốn đặt một nền tảng. Ở chỗ này ta không có người nối dõi, giành được giang sơn rồi sau này ai kế thừa? Ta luôn muốn cho nhi nữ của muội muội, nhi tử của muội là Thái tử Đại Lương, không thể nào đến đây được, cũng chỉ còn lại B Nhi. Ta đã tìm hiểu tình huống các quốc gia, không có chuẩn bị gì mà trực tiếp nâng đỡ một nữ nhân đăng cơ thì không thực tế.”

Trước đây Phùng Niệm chỉ suy đoán suy nghĩ của ca ca nàng ở trong lòng, còn nghĩ có phải hắn không biết mình ở đây không thể có người thừa kế, không ngờ rằng người thừa kế trong lòng hắn lại là Lục Lục.

Nữ nhi nhà mình là một đứa thông minh vô dịch thiên hạ biết cách giày vò từ khi còn nhỏ, không nhìn thấy hi vọng kế thừa thiên hạ từ Bùi Càn, lại có thể khiến Doanh Chính coi là Thái tử.

“Ca ca cảm thấy nàng có thể làm tốt sao?”

“Mặc dù tiếp xúc không nhiều, ta có thể nhìn ra được nàng rất thông minh, bồi dưỡng tốt sẽ không thua kém bất cứ nam nhi nào.”

“Huynh quá sủng nàng.”

“Ta được lọt vào mắt xanh của muội mới có thể xuất hiện ở đây, bây giờ còn có thể thực hiện giấc mộng làm Hoàng Đế, chống đỡ một khoảng trời vì muội là điều đương nhiên, muội luôn cần một đường lui và chỗ dựa.” Tần quốc vừa dựng lên thật sự không thể so sánh được với Đại Lương, các phương diện đều kém rất nhiều, nhưng chỉ cần cho hắn thời gian, năm năm mười năm hắn nhất định sẽ quản lý Tần quốc thật tốt, đến lúc đó lại tiếp tục mở rộng đất đai, mở đường giao thương, sớm muộn gì cũng sẽ không thua gì quốc gia thịnh vượng như Đại Lương.

Đến lúc đó, nếu muội muội ở Hoàng cung Lương quốc không được như ý, có thể tới đây.

Hắn không sợ Bùi Càn biết rồi tới cướp người.

Doanh Chính vẫn luôn như vậy, điều gì cũng có thể vượt qua, chưa từng sợ thứ gì.

Lúc đó chỉ là kế sách tạm thời, tùy tiện nhận ca, không như Thủy Hoàng Đế thật lòng thật dạ đối tốt với nàng, từ khi xuyên qua cho tới hôm nay, nàng chưa từng cảm nhận được tình thân thực sự. Cho dù có Phùng Nguyên móc tim móc phổi đối với nàng, nhưng đó là do chịu ảnh hưởng của kỹ năng, dù không có kỹ năng, ở giữa hai nàng là một tỷ tỷ, nàng và Phùng Nguyên cũng không thể thân thiết.

Có lẽ Doanh Chính là người đầu tiên sủng nàng như thế.

Vì làm chỗ dựa cho muội muội mà đi giành giang sơn, nghĩ lại thôi cũng thấy an tâm, hắn còn định chỉnh đốn quốc gia này thật tốt rồi sau này giao cho B Nhi.

Số mệnh của khuê nữ thật tốt.

Bát tự phong hào, đối xử như Hoàng tử, trước đây nàng đã có thể cưỡi lên đầu lên cổ phụ hoàng rồi, bây giờ có thêm một cữu cữu ở bên ngoài dốc sức gây dựng sự nghiệp, để hoàng vị lại cho nàng kế thừa...

Vi Hương Nhi: “Ta chua quá! Lúc trước ta cố gắng cỡ nào đều không đăng cơ được, nhãi con chỉ biết chơi đùa mà cũng được làm Nữ hoàng ???”

Lữ Trĩ: “Hài tử thích học tập số mệnh sẽ không quá xấu, người ta bốn tuổi đọc sách không phải không có lí.”

Triệu Phi Yến: “Vì để cho chất nữ đăng cơ mà đánh thiên hạ rồi đấu tranh nam nữ bình đẳng, thật sự là cữu cữu thần tiên, hâm mộ quá thôi.”

Triệu Hợp Đức: “Ta cũng hâm mộ.”

Lưu Sở Ngọc: “Ta cũng vậy!”

Đát Kỷ: “Chuyện tốt đều là của chủ group, ta cũng muốn làm chủ group! Ta làm đại tỷ của mọi người không xứng sao?"

Phan Ngọc Nhi: “Tỷ xứng hay không thì muội không biết, muội chỉ biết chắc là tỷ không muốn đợi ở group, muốn bị đạp đi.”

Đát Kỷ: “Ồ.”

...

Huynh muội hai người đang nói chuyện với nhau, nội thị ở bên ngoài cất giọng nói: “ Bẩm bệ hạ, có người đưa nước trà và điểm tâm tới, người muốn dùng hay không?”

Doanh Chính thấy y phục của muội muội, là thường phục của Hoàng hậu, kiểu dáng và màu sắc đều đơn giản, chỉ là muội muội trời sinh quyến rũ mới có vẻ chói mắt, có thể gặp người khác.

Hắn mới đáp: “Tiến vào.”

Nội thị bưng sơn bàn tiến đến, bên trên để trà bánh của Tần hoàng, cứ tưởng sẽ thấy Hoàng Đế bệ hạ bận rộn, sau khi đi vào thì phát hiện có một nữ nhân, bởi vì kinh ngạc, tay nội thị run lên, cũng may không làm đổ trà bánh xuống đất.

Ngoài mặt cố gắng bình tĩnh, trong lòng cực kỳ buồn bực.

Bên ngoài cung điện vẫn luôn có người trông coi, tuyệt đối không có nữ nhân đi vào, người này từ đâu tới đây?

Còn nữa, Tần hoàng bệ hạ là một người vô cùng nghiêm túc, yêu cầu rất cao ở bản thân, không có khả năng hắn dời công văn qua một bên để giành thời gian cùng nữ nhân này nọ.

Cuối cùng nữ nhân này là ai vậy?

Có người đẹp như vậy trong hoàng cung mà không ai biết, thật kỳ lạ!

Một bụng nghi ngờ của hắn rất nhanh được giải thích, chỉ vì chính tai hắn nghe được Tần hoàng bệ hạ hỏi: “Muội muội uống trà không?”

“Là Thân vương điện hạ sao? Thỉnh an Thân vương điện hạ.”

Phùng Niệm mỉm cười, tùy tùng ở đây nhìn thấy đều cả hoa mắt, còn hỏi bệ hạ có muốn mở thiết yến cho Thân vương điện hạ: “Từ lâu các đại thần đã muốn chiêm ngưỡng điện hạ, trước đây chỉ được nghe qua, bệ hạ nghĩ xem?”

Doanh Chính nhìn sang Phùng Niệm, Phùng Niệm sảng khoái đồng ý, nội thị vui vẻ đi chuẩn bị, Phùng Niệm nói nàng tính về bên kia một chuyến, mở yến hội tốn thời gian, nàng phải về chuẩn bị.

Đúng lúc Doanh Chính còn công văn chưa xem xong đã đồng ý cho nàng đi.

Trên đường về Phùng Niệm rất vui vẻ, sau khi trở về lại thấy không đúng, đã nói không cho bất cứ ai vào phòng bây giờ Bùi Càn lại ở đây, không chỉ vậy, còn có cả Đại Tổng quản.

Vẻ mặt Bùi Càn bình tĩnh, lão đại không vui hỏi: “Nàng đã đi đâu vậy?”

Phùng Niệm ra hiệu kêu Lý Trung Thuận ra ngoài, mới nói: “Từ chỗ ca ca về, còn Hoàng thượng, người tới có chuyện gì sao?”

Lúc đầu thì có, nhưng y vừa lo vừa tức giận, nên quên mất mục đích ban đầu tới đây, bây giờ còn nghe nàng đi tới chỗ đại cữu ca, Bùi Càn cũng muốn mắng người luôn rồi, đại cữu ca này thật sự là tai họa!

Phùng Niệm còn nói: “Ta chuẩn bị một chút lát nữa phải qua lại một chuyến, ca ca nói muốn giới thiệu ta với quan viên của hắn, người biết đấy, hắn đã phong ta làm Thân vương rồi.”

Vốn dĩ Bùi Càn muốn hỏi Hoàng hậu vì sao đột nhiên lại đi qua bên kia?

Còn muốn hỏi nàng đi bằng cách nào?

Còn chưa kịp nói gì lại nghe nói nàng còn muốn đi, còn muốn đi qua bên kia làm quen với các đại thần. Đại cữu ca mới nói tạm thời sẽ không công khai quan hệ với Lương quốc, vậy chắc chắn hắn sẽ không nói cho những đại thần kia biết muội muội mình là Hoàng hậu Lương quốc, nhưng mà làm nữ Thân vương đi dự thính lại bị mấy tiểu yêu tinh phía nam kia để ý thì làm sao bây giờ?

Ngộ nhỡ những đại thần kia muốn dâng nhi tử của mình cho nàng?

Ngộ nhỡ trên yến hội có người nảy sinh lòng tham thì sao?

“Vậy không được! Trẫm không đồng ý!”

Bùi Càn ngồi, Phùng Niệm bước lên phía trước hai bước, nhìn y từ trên cao xuống nói: “Nhưng ca ca đã chuẩn bị xong, thông báo hết tất cả các đại thần, nếu ta vắng mặt thì không tốt lắm.”

“Vậy thì trẫm cũng đi!”

Nghe xong lời này, Phùng Niệm nhìn y bằng ánh mắt nghiền ngẫm.

“Ta có thể thử xem có thể đưa người đi cùng hay không, nếu được, người cũng không thể tự xưng là Hoàng Đế Lương quốc, phải nói là Vương phi của ta mới được.”

“Trẫm là nam tử hán đại trượng phu.”

“Bên kia không để ý việc này, đến nữ nhân chúng ta cũng có thể làm Thân vương thì tại sao nam nhân không thể làm Vương phi? Tóm lại người nói đi, đồng ý hay không?”

Bùi Càn suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cảm thấy vẫn nên đi theo nhìn chằm chằm, nếu Hoàng hậu tuyển người thì đầu y chuẩn bị xanh rồi. Suy nghĩ kỹ mộ chút thì thấy việc này cũng không là gì, dù sao sứ thần đến Lương quốc vẫn chưa về, bên kia cũng không có người nhận ra y.

Hoàng Đế bệ hạ tủi thân đồng ý yêu cầu *tang quyền nhục quốc này.

*Tang quyền nhục quốc: không quyền lực, làm mất mặt đất nước.

Thế nhưng Phùng Niệm vẫn không hài lòng.

“Vậy người gọi ta một tiếng trước nghe xem? Gọi điện hạ.”

Bùi Càn kêu khổ trong lòng, y khổ quá, y mới do dự một chút mà Phùng Niệm nói không muốn ép y, vẫn không nên đưa y theo cùng.

Vậy phải làm sao bây giờ? Căng da đầu mà gọi thôi.

“Điện hạ... Như vậy được không?”

“Ái phi người thay long bào đi, mặc y phục thông thường ấy, qua đây thu dọn một chút để bản điện hạ đưa người đi.”

Vì không muốn cho người khác biết, Bùi Càn nói là có chuyện muốn trao đổi với Hoàng hậu, để Lý Trung Thuận trông coi ở bên ngoài không cho phép ai đi vào. Sau đó Phùng Niệm dùng điểm số đổi thành cẩm bào, một vầng sáng làm toàn thân y thay đổi, mặc vào bộ đồ tím sắc, từ đầu đến chân đều thay xong, Phùng Niệm cũng đã nói chuyện xong với Chính ca, cầm cổ tay Bùi Càn mở Truyền Tống.

Hai người muội tế và đại cữu ca ít nhất đã một năm rưỡi không gặp nhau, bây giờ chạm mặt, vẫn thấy đối phương không vừa mắt.

Chỉ cần Bùi Càn nhớ tới những việc làm xằng bậy của người kia, y không thể không hít một hơi thật sâu.

Bởi vì người khác không nghe hắn, hắn tự mình đi đoạt quyền, vậy mà đoạt được thật, đoạt xong thì làm gì mà nam nữ bình đẳng, vậy thì thôi đi, hắn còn phong Hoàng hậu của người khác làm Thân vương, thậm chí còn muốn giới thiệu nàng cho các thần tử kia...

Đây là việc mà người bình thường có thể làm sao?

Doanh Chính nói bởi vì thời gian gấp rút nên món ăn chỉ được vài món, mong muội muội và muội phu thông cảm. Tâm sự một hồi thì nội thị tới truyền lời nói đã chuẩn bị xong, các vị đại thần đều đã đến. Doanh Chinh đưa hai người đi qua, lần này Phùng Niệm đi trước, Bùi Càn đi đằng sau chậm nửa bước.

Lúc nhìn thấy dung nhan nữ Thân vương điện hạ, hội trường vang lên vài tiếng thán phục, tất cả đều bị dung mạo thần tiên này đè ép.

Sửng sờ trong chốc lát mới có người dẫn đầu hành lễ.

Sau khi hành lễ Thân vương điện hạ xong, bọn họ mới để ý tới một gương mặt lạ hoắc khác, vậy mà sửng sốt nhìn không ra thân phận của y là gì.

Chưa từng nghe nói bệ hạ có huynh trưởng.

Không phải huynh trưởng trong lời đồn, cũng không thể nào là nam nhân của Thân vương điện hạ, trông y già như vậy.

“Xin hỏi bệ hạ, vị đại nhân này là?”

“Là muội phu của trẫm.”

...

Muội, muội phu?

Người chọn sao? Hay là phụ thân người chọn? Mặc dù là ai chọn đều phải xin lỗi muội muội người!

Điện hạ xinh đẹp cao quý như vậy, có khi chất như vậy, nam nhân này có chỗ nào xứng đôi với điện hạ?

Tất cả mọi người ở đây đều bắt bẻ Bùi Càn một lượt, dù nhìn thế nào cũng thấy không xứng, thậm chí có người còn có ý nghĩ u ám rằng sớm muộn gì y cũng sẽ thất sủng, vị trí Vương phi nên tặng cho nam tử trẻ tuổi ưu tú hơn, y không xứng.

Bình thường sau khi giới thiệu xong tất cả mọi người đều sẽ khen vài câu, quá trình cơ bản là khen họ xứng đôi. Nhưng lời nói dối này không nói ra được, vì vậy có người nói: “Sở thích của điện hạ thật độc đáo, không giống với người thường.”

“Đúng vậy, không hổ là điện hạ.”

“Hạ quan vừa nhìn đã biết, Vương phi nhất định có tài hơn người.” Nếu người này không có điểm nào tốt, ai thèm để ý đến y?

Phùng Niệm là nữ nhân có gói ngôn ngữ, nàng nghe hiểu những lời này, rất muốn cười. May mà diễn trò với những người trong Hoàng cung Lương quốc nhiều năm, mới có thể nén cười được.

Bùi Càn làm Hoàng Đế, thường xuyên gặp các sứ thần ngoại quốc, y cũng học qua ngôn ngữ Thanh Lai, nghe hiểu được một chút, nghe xong thì mặt mày tái xanh luôn rồi.

Trong mắt các đại thần, càng lúc càng xem thường y. Thầm nghĩ người này thật không tự biết thân biết phận, đến lúc này rồi còn ỷ sủng mà kiêu, y đã tuổi già xuống sắc rồi mà còn có thể làm Thân Vương phi đã là phúc khí tám đời để lại. Vậy mà không biết quý trọng, cứ bày ra bộ dạng đại gia cũng không sợ ngày nào đó chọc điện hạ tức giận à.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv