Tên mập vừa tiến vào rèm, không thấy người phụ nữ trên giường nữa, vừa quay đầu lại liền thấy Thanh Thanh đang cầm một con dao gọt hoa quả nhỏ đang lo lắng nhìn hắn, hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, cô gái nhỏ này không biết chính mình đang run rẩy thành dạng gì còn muốn làm hại hắn?
Khi Lương Hân Văn chạy đến nhà máy bỏ hoang, không nhìn thấy bóng dáng Thanh Thanh đâu, gọi điện cũng không ai nghe máy, trong lòng liền có dự cảm không lành, nóng lòng như lửa đốt, liên tục gọi điện, mãi cho đến khi nhìn thấy một vệt sáng bên trong góc, thì ra đó là điện thoại của Thanh Thanh.
Nỗi lo lắng trong lòng nhanh chóng tăng lên.
“Anh, anh đừng tới đây!” Thanh Thanh run rẩy toàn thân nhưng lại giả vờ bình tĩnh, cầm con dao hướng tên mập nói.
“Bảo bối...đừng sợ...ta sẽ nhẹ nhàng...”
“Anh...anh tránh ra...nếu không...” Thanh Thanh run rẩy khua con dao trong tay, nhưng tên mập cảm thấy thật sự yếu ớt, liền muốn nắm lấy hôn lên một cái.
“Bảo bối, mau thả dao xuống, ta sẽ làm cho em thoải mái...ngoan...” Khuôn mặt mập mạp của hắn ta nở nụ cười bỉ ổi.
“Tôi là bạn của Minh Nhất, anh không thể làm tổn thương tôi...” Thanh Thanh đột nhiên nhanh trí nghĩ đến điểm này.
“Minh Nhất?” Tên mập suy nghĩ một chút.
“Đúng, Minh Nhất, tôi là bạn của anh ta!” Thanh Thanh thấy hắn ta dừng lại, tựa hồ nhắc tới cái tên này cũng có ích một chút.
“Không cần biết Minh Nhất Minh Nhì gì hết, chúng ta sung sướng rồi lại nói...”
Tên mập nhảy lên một cái bắt lấy cánh tay của Thanh Thanh, Thanh Thanh không thể động đậy đành vô lực hét lên:
“Buông ra...Anh buông tay...”
Thanh Thanh càng hét lên, tên mập lại càng hưng phấn, cái miệng rộng kia chuẩn bị hôn lên mặt Thanh Thanh, Thanh Thanh muốn dốc hết sức lực để trốn thoát khỏi hắn ta, nhưng lực nắm của anh ta thật sự kinh người.
Lúc này, nghe loảng xoảng một tiếng, vỏ chai bia vỡ vụn, tên mập tròn mắt rồi ngã xuống.
Thanh Thanh mặt tái mét vì sợ hãi, nhìn chằm chằm vào tên mập đang ngã xuống, sau đó nhìn sau lưng tên mập thấy bóng dáng và khuôn mặt đen thui của anh ta.
“Minh...Nhất? Anh là Minh Nhất?”
“Ai bảo cô tới đây? Mau đi đi...” Minh Nhất khuôn mặt u ám, không chút biểu cảm hỏi cô, cô không biết rằng sự xuất hiện của cô ở đây làm anh ta có bao nhiêu khó xử, lại gây thêm không ít phiền phức cho anh ta, biện pháp duy nhất chính là để cô nhanh rời khỏi nơi này.
“Minh Nhất, anh là Minh Nhất?” Thanh Thanh ngây người nhìn người mà cô đã từng gặp này, lúc đó anh ta cung kính với cô như vậy, mặc dù vẻ mặt nghiêm túc nhưng cũng không tức giận và thờ ơ như hôm nay.
Minh Nhất có vẻ cực kỳ mất kiên nhẫn với cô, liền quay người muốn bỏ đi.
“Minh Nhất, chờ chút, tôi có chuyện muốn hỏi anh...” Thanh Thanh giữ anh ta lại, đau khổ cầu xin:
“Minh Nhất, anh có thể nói cho tôi ngày hôm đó đến cùng là xảy ra chuyện gì không, Nam và Mục thủ trưởng nói gì? Có thể nói cho tôi biết không?”
Thân thể Minh Nhất cứng đờ.
Đột nhiên giọng nói của Lương Hân Văn từ bên ngoài cửa vang lên:
“Thanh Thanh….Thanh Thanh?”
Minh Nhất đột nhiên phản ứng trở lại, dùng sức hất cánh tay Thanh Thanh đang nắm lấy tay của anh ta ra.
“Có cái gì mà hỏi, Đoan Mộc Nam chính là hung thủ...” Sau đó nhanh chóng leo lên tường trốn đi.
“Minh Nhất...Minh Nhất, đừng đi...” Thanh Thanh gọi anh ta. Nghe tiếng Thanh Thanh, Lương Hân Văn tìm kiếm hướng của âm thanh và thấy cô đang đuổi theo ai đó, Lương Hân Văn cùng đi theo, đuổi đến dưới lầu, Thanh Thanh vấp phải đống đổ nát và ngã xuống, Lương Hân Văn vội vàng tiến lên đỡ lấy cô, để cô ngồi lên một tảng đá, kiểm tra vết thương thì thấy trên đầu gối của cô có hai vệt máu.
“Em không sao chứ?” Lương Hân Văn sợ cô bị thương đến xương cốt.
“Em không sao, nhưng Minh Nhất đã chạy rồi...”
“Ừm, anh ta có nói gì không?”
“Không, anh ta...anh ta chỉ nói Nam là...hung thủ...” Thanh Thanh chật vật nói ra mấy chữ.
“Có lẽ anh ta nói dối...” Lương Hân Văn chủ có thể dùng những lời này để an ủi cô.
“Chúng ta có đuổi theo không?” Thanh Thanh rơm rớm nước mắt hỏi.
Lương Hân Văn liếc nhìn xung quanh tối om, đoán rằng tối nay anh ta sẽ không trở lại, nếu như không có nội tình gì anh ta cần gì phải chạy trốn?
Khi hai người chuẩn bị đứng dậy, một thân hình mập mạp đột nhiên lao tới từ phía sau, giơ súng trong tay lên, lạnh lùng nói:
“Đừng nhúc nhích!”
Thanh Thanh và Lương Hân Văn lập tức cứng đờ, Thanh Thanh đang nghĩ sao tên mập này không bị Minh Nhất đánh chết?
Lương Hân Văn nghiêm nghị hỏi:
“Anh muốn làm gì?”Một bên lặng lẽ kéo Thanh Thanh ra phía sau, anh sợ rằng tên mập này đang cầm súng, lỡ may cướp cò sẽ bắn vào người cô.
Nhìn hành động nhỏ này của anh, Thanh Thanh cảm động trong lòng, còn có ai có thể bất chấp nguy hiểm chặn họng súng cho cô như vậy, lúc này làm cô nhớ Đoan Mộc Nam, nghĩ đến anh không để ý sống chết ôm chặt cô, ngăn cản chiếc xe đang lao nhanh vào cô.
“Mày cút ngay cho tao, để cô ta lại.” Tên mập hung tợn nói. Sau đó hắn dùng ánh mắt hếch Lương Hân Văn qua một bên, lạnh lùng nói:
“Có phải vừa rồi mày là người đã đánh tao?”
“Không!” Lương Hân Văn dứt khoát trả lời.
“Không phải? còn không mau quỳ xuống cho tao, dập đầu nhận lỗi!” Tên mập nói.
“Mày muốn giết tao thì có thể, nhưng muốn vũ nhục tao thì đừng mơ...” Lương Hân Văn cũng không phải là thấy sống chết trước mắt còn không sợ, anh nói như vậy là bởi vì anh nhìn thấy đồng minh ở phía sau lưng tên mập, Tiểu Vũ.
Tên mập còn chưa tỉnh táo hẳn sau cú đánh đầu tiên của Minh Nhất bằng vỏ chai bia thì lại bị Tiểu Vũ nện một gậy gỗ vào đầu, bịch một tiếng ngã xuống.
“Tiểu Vũ, sao cậu ở đây?” Thanh Thanh mười phần kinh ngạc nhảy qua nắm lấy tay cô ấy.
“Lãnh đạo gọi làm sao tôi dám không đến?” Tiểu Vũ đùa nghịch cười một tiếng.
“Thật may vì em đã đến!” Lương Hân Văn cảm thán nói, anh biết Tiểu Vũ tập võ từ nhỏ, những lúc như thế này cô ấy có thể giúp một tay, cho nên sau khi nghe điện thoại của Thanh Thanh, anh trực tiếp gọi cho Tiểu Vũ, mong cô ấy có thể giúp đỡ.
Tiểu Vũ nghe nói chuyện là chuyện của Thanh Thanh thì không nói gì thêm nữa, hơn nữa để Thanh Thanh đêm khuya tới những nơi như thế này cô ấy cũng không yên tâm.
Thanh Thanh và Lương Hân Văn vừa thoát khỏi nguy hiểm, bỗng nhiên một tiếng súng vang lên từ một phân xưởng trong nhà máy.
Cả ba người ngạc nhiên nhìn nhau, chẳng lẽ nơi này còn có người khác?
“Chúng ta gọi cảnh sát không?” Tiểu Vũ hỏi.
“Hai người đi trước đi, anh đi xem một chút...” Lương Hân Văn sợ hai cô gái bị thương liền muốn hai người rời đi trước.
“Không được, quá nguy hiểm, bọn em đi chung với anh...” Thanh Thanh túm lấy anh.
Lương Hân Văn hơi do dự, Thanh Thanh lại nói thêm:
“Có lẽ là Minh Nhất, em tin rằng anh ta sẽ không làm em bị thương.” Vì vừa rồi Minh Nhất ra tay cứu cô, nên anh ta cũng sẽ không làm tổn thương cô nữa.
Nhưng làm sao cô biết rằng ở đó không chỉ có Minh Nhất.
Ba người nhẹ nhàng bước tới nơi phát ra tiếng súng, xung quanh tối đen như mực, chỉ có ánh trăng mờ ảo trên bầu trời, ánh sao thưa thớt chiếu vào những vật phẩm trên mặt đất làm khung cảnh càng quỷ mị, Thanh Thanh cảm thấy hoảng sợ trong lòng, đi sát bên hai người.
Ba người chậm rãi chui vào một nhà kho đổ nát, có một cánh cửa sắt bị sét gỉ đang khép lại.
Lương Hân Văn đi ở phía trước, Thanh Thanh và Tiểu Vũ theo sau, rón rén tới gần cửa sắt nghĩ sẽ nghe ngóng sự tình, lúc này không biết ai đã dẫm lên một cục sắt trên mặt đất, phát ra âm thanh ngột ngạt, âm thanh vang lên vào lúc này là cho trái tim người ta trong nháy mắt như bị bóp chặt.
Thanh Thanh nắm chặt hai tay, thậm chí không dám hít thở sâu, cả ba người đứng im như pho tượng, không dám động đậy, không biết một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì.
Chỉ nghe bên trong cửa sắt hoàn toàn yên tĩnh, sau đó nghe thấy âm thanh của một người đàn ông hét lên:
“Ai?”
Ngay khi âm thanh vừa dứt, có tiếng bước chân của ai đó vang lên, âm thanh đó càng ngày càng gần với ba người, càng ngày càng gần…
Lương Hân Văn phản ứng đầu tiên, vội vàng đem hai cô gái sang một bên nhưng đã muộn, người đàn ông lao ra, hất tung cánh cửa sắt, va vào Lương Hân Văn ở phía trước.
“Ư..” Lương Hân Văn đau đớn kêu lên một tiếng, sau đó chịu đựng cơn đau quay người nhìn lại, người lao ra cũng quay lại nhìn ba người họ.
Thanh Thanh kêu lên:
“Minh Nhất...”
Minh Nhất khựng lại một lúc, sau đó định thần lại chạy trốn về phía trước, ngay sau đó bên trong cửa sắt lại có một người lao ra, hét về hướng Minh Nhất:
“Đứng lại...”
Minh Nhất không dừng lại, liều mạng chạy về phía trước, Lương Hân Văn cũng ngay lập tức đuổi theo, Thanh Thanh biết chỉ có bắt được Minh Nhất cô mới biết chuyện gì xảy ra ngày hôm đó, và cô cùng Tiểu Vũ dùng hết sức đuổi theo.